Trời sáng.
Triều Lam mặt âm trầm trong sảnh đường. Y đang phải đau đầu chuyện em gái mình.
Nữ tử cổ đại rất quan trọng chuyện trinh liệt, nửa đêm bị nam nhân vào phòng, làm gì hay không cũng không quan trọng, chỉ cần người ngoài biết được coi như một đời mang tiếng xấu. Không giống như đời sau, nữ nhân suốt ngày lên mạng khoe thân, nửa đêm chỉ mong có người vào phòng cường bạo.
Chẳng qua, trấn Độc Mộc này là chỗ hẻo lánh xa xôi, người trong trấn chủ yếu là nghèo hèn kém học, cũng không quá nặng nề chuyện lễ giáo. Nam nữ lén lút là chuyện cơm bữa. Triều Lam lại là phường võ phu hào sảng, kết giao giang hồ, nếu y muốn vứt chuyện Lăng Phong ban đêm vào phòng em gái mình sang một bên, không truy cứu nữa, thì thực cũng chẳng có vấn đề gì to tát.
- Sư gia, ngươi nói xem chuyện này phải xử lý thế nào? Triều mỗ cha mẹ không còn, chỉ còn một đứa em gái này, tuyệt không để nó chịu ủy khuất.
- Thiên Vương muốn trừng trị hắn?
- Đúng thế, đây là lẽ thường.
Ngô sư gia lắc đầu :
- Không thể. Ngài quên nữ hiệp hồng y và hắn có quan hệ sao?
- Chẳng lẽ ta còn sợ một nữ nhân không bằng? - Triều Lam không phục nói.
- Vấn đề không phải ai sợ ai, mà là thực lực. Đại sự chỉ mới bắt đầu.
- Nói vậy chẳng lẽ bản Thiên Vương còn phải tha bổng cho hắn, cung tiễn hắn đi? Như vậy còn gì mặt mũi mà đi lại giang hồ chứ?
Ngô sư gia ngẫm nghĩ nói :
- Đương nhiên không thể cứ thế thả đi. Sẽ khiến người ta dị nghị, tin đồn chắc sẽ càng ác liệt, như vậy càng có hại cho thanh danh của đại tiểu thư ...
Triều Lam mặt như mắc xương gà, nói :
- Đánh cũng không được, thả cũng không xong. Vậy sư gia nói phải thế nào? Chẳng lẽ ngược lại đem Nguyệt Nga gả luôn cho hắn?
Ngô sư gia trái lại không trả lời ngay, ánh mắt đột nhiên sáng lên nói :
- Ý này ... cũng không tệ.
- Cái gì?
Triều Lam vừa rồi chỉ giận quá nói bừa, trừng mắt bất mãn :
- Em gái ta cành vàng lá ngọc, mạo như thiên tiên, có lý nào lại gả cho một tên du đãng không rõ nguồn gốc như thế?
Ngô sư gia cười trừ, “mạo như thiên tiên” gì chứ?
Triều Nguyệt Nga đã hơn tuổi vẫn ở cùng huynh trưởng, đây là vì cái gì?
Triều Lam luôn mồm nói chưa tìm được ai thích hợp gả đi, nói trắng ra là không ai chịu lấy.
Họ Triều cũng không phải dân bản xứ Độc Mộc. Nhưng sinh sống ở đây đến đời Triều Lam chỉ còn lại hai huynh muội.
Theo như bàn tán của đám gia đinh, Triều đại tiểu thư trước kia rất xinh đẹp. Có điều có khi là "mèo khen mèo dài đuôi", người trong nhà tự khen nhau. Dù sao ở đây Triều gia to nhất, không khen Triều tiểu thư thì khen ai đây. Cũng giống như ở Trường An ai cũng khen công chúa xinh đẹp.
Nói riêng khoản gái đẹp, Hà Bắc Sơn Đông nổi tiếng tệ nhất Đại Tống, sinh mười vị hết chín vị cằm vuông trán nhô, da dẻ thô kệch. Lăng Phong dạo cả tháng ở đây cũng chỉ thấy mỗi Thành Bích phu nhân, đã thế hình như nàng ta cũng không phải sinh ra từ vùng này, nói gì cái trấn Độc Mộc hẻo lánh xa xôi. Chỗ này ước chừng chỉ cần là thiếu nữ, da trắng một chút liền thành tiên nữ cả. Cho nên Nguyệt Dung và nữ hiệp kia vừa xuất hiện liền kéo tới cả đám sắc lang, lần đầu trong đời thấy mỹ nữ đích thực.
Chẳng qua, Triều đại tiểu thư trước kia đẹp xấu không cần bàn nữa, vì hiện tại thì chắc chắn là xấu, bởi nàng ta đã bị hủy dung.
Ân oán của Triều gia trang trong giang hồ không ít, chuyện nửa đêm bị đột nhập cũng từng xảy ra. Năm trước có kẻ đột nhập châm lửa đốt trang viện, đại tiểu thư dù được cứu ra kịp thời giữ mạng, nhưng khuôn mặt coi như bỏ.
Kể từ đó, đại tiểu thư từ thiên nga thành vịt con xấu xí, cả ngày giam mình trong phòng, ngoài Triều Lam và nha hoàn thân cận không tiếp xúc thêm ai khác. Kể ra nếu không có vụ việc tối nay, có khi đám gia đinh còn quên mất tiêu trong phủ còn có nàng ta.
Chính vì thế mà đám gia đinh nha hoàn mới tỏ thái độ kỳ quặc với Lăng Phong, đầu tiên không hiểu tên dâm tặc này mắt mũi kèm nhèm thế nào lại chọn đại tiểu thư, về sau nghe Lăng Phong giải bày chưa từng nhìn mặt nàng ta, bọn họ mới vỡ lẽ ra sâu sắc đồng tình, thậm chí còn thấy tội cho Lăng Phong.
Triều tiểu thư dung mạo xấu xí, tính cách thì không rõ, nhưng anh trai võ phu thô mịch như kia, em gái chắc cũng khó mà hiền dịu hiểu chuyện cho được. Lần này lại thêm chuyện nửa đêm bị người vấy bẩn, lại đúng lúc nhân sĩ khắp nơi cũng có mặt, tin đồn thất thiệt sớm muộn cũng sẽ đồn ra, chỉ e nàng này suốt đời chịu ế. Tên nào lấy phải cô ta mới tính ủy khuất đời trai mới đúng.
Ngô sư gia đương nhiên không thể nói huỵch toẹt ra như vậy, chỉ đành nhẫn nại giải thích :
- Theo tại hạ quan sát, tên kia phẩm chất tuy kém một chút, nhưng xem chừng bản lĩnh không tệ. Ngài nghĩ xem, ngài kết giao không ít, nhưng liệu có mấy người trẻ tuổi sánh được nổi những kẻ ở hậu viện, thế nhưng bọn họ đều chịu dưới trướng kẻ nọ. Công Tôn đạo sĩ còn nói kẻ này lai lịch không tệ, từng gặp cả ở Khai Phong lẫn Đại Danh, bên cạnh đều không ít huynh đệ võ công cao cường. Ngài chạy ngược chạy xuôi kết giao tìm người, còn không bằng một cái lễ cưới.
- Hừ. Nhưng em gái ta chỉ có một, gả đi cũng phải tìm hào kiệt một cõi. Nào có thể đem cho một tên lai lịch không rõ như vậy?
Ngô sư gia nói :
- Thiên Vương, tiểu thư gặp phải bất hạnh, chuyện gả chồng kia ...
Gã nói đến đó thì dừng, dám chắc Triều Lam trong lòng cũng tự minh bạch. Ngô sư gia lại nói :
- Nói không chừng đây chính là ý trời. Vả lại, không phải gả tiểu thư đi, mà là bắt hắn ở lại.
- Bắt ở lại?
- Đúng vậy.
Triều Lam bỗng nhớ ra một chuyện :
- Vậy còn đám sát thủ lần nọ? Để hắn vào nhà ta, có khác nào tự dẫn đến đám kia?
Ngô sư gia ngược lại cười lớn :
- Điều này đúng là có phiền toái, nhưng lại càng chứng tỏ thân phận hắn càng không tầm thường mà thôi. Thiên Vương đã muốn làm đại sự, sớm muộn cũng có kẻ thù ...
Triều Lam lâm vào trầm mặc. Kẻ thù y không thiếu, thêm một nhóm nữa cũng thế.
...
Kho củi nào đó.
Lăng Phong đêm qua bị trói ném vào đây chỉ mặc mỗi quần cộc, ban đầu còn hưng phấn với "tâm cảnh" còn chưa sao, đến lúc muốn ngủ mới biết thế nào là người khốn khổ.
Phòng củi ban đêm chắc chỉ có chuột là yêu thích. Chỗ này đừng nói chăn, liền cái chỗ chặn gió cũng không có, cả đêm gió vù vù, không khác gì đang ở ngoài trời.
Lăng Phong ban đầu cũng mấy lần tìm cách thoát ra, ít nhất chỗ ngủ cũng phải kiếm tốt một chút. Chỉ tiếc mãi khí lực vẫn không thấy đâu, lực bất tòng tâm. Hắn thậm chí nghi ngờ bị người ta chơi thuốc lúc nào không hay. Hơn nữa bên ngoài có không ít người canh phòng.
Đã chạy không được thôi đành cứ thế ngủ cho xong. Lạnh run cả đêm, lăn qua lăn lại rút cục mới đến hừng đông.
Còn may Phong ca có một đoạn thời gian khổ luyện, ngủ lại trong rừng cũng không ít lần, nếu không chỉ e chưa tới sáng đã thăng. Lăng Phong chỉ buồn bực từ hôm qua không có gì vào bụng, đám chuột thì kêu suốt đêm, khiến hắn cả đêm hận không thể đem đám này đi nướng chín rồi muối ớt.
Kỳ quái là lão già họ Cố tuy bề ngoài tưởng già sắp chết cũng rất cường tráng, cả đêm không kêu lấy một câu, còn thích thú nói cái gì "chỗ này tuy tối một chút, nhưng cũng không tệ" rồi ngủ ngon lành, làm Lăng Phong chỉ biết lắc đầu bó tay.
Lăng Phong còn đang loay hoay tìm chỗ nắng ấm để ngủ tiếp, cửa phòng đã mở toang, hai bóng người bước vào.
- Lăng thiếu hiệp, đêm qua ngủ ngon chứ?
Lăng Phong buồn bực không đáp, ước chừng tiếc nuối nói một câu sẽ mất một ít năng lượng, rất không đáng.
Triều Lam giọng tức giận :
- Hừ, lòng tốt để ngươi ở lại dưỡng thương, ngươi tỉnh lại không cám ơn thì thôi nửa đêm còn vào phòng em gái ta làm bậy.
Lăng Phong nheo mắt, chắp tay lấy lệ nói :
- Vị đại gia này, chuyện nào ra chuyện đó. Ngươi cứu ta, ta nhất định báo đáp, còn chuyện nửa đêm kia thì xin miễn cho. Tại hạ hoàn toàn vô tội, tin hay không thì tùy.
Lăng Phong lười giải thích, tối qua hắn nói gãy lưỡi cũng làm gì có ai tin.
Triều Lam không ngờ thái độ hòa hoãn hẳn lại, nói :
- Vậy ngươi nói xem, chuyện này nên xử lý thế nào?
- Đàn ông đại trượng phu, có làm có chịu ...
Lăng Phong nói chưa xong câu, Triều Lam đã nhảy vào họng hắn :
- Hừ, còn tính là đàn ông.
Lăng Phong há mồm định phản bác, kỳ thực còn đoạn sau "đằng này ta vẫn chưa làm gì" hắn vẫn chưa kịp nói, nhưng người ta đã khen ngợi độ nam tính thuần khiết của mình, có lý nào còn đi già mồm sửa lại.
Triều Lam nhìn Lăng Phong hỏi :
- Ngươi là người kinh thành?
- Phải thì làm sao? Không phải thì ...
- Đã lấy vợ chưa?
- Chưa, nhưng ...
- Tốt!
Triều Lam lại không cho Lăng Phong nói hết.
Lăng Phong rất buồn bực, nói câu nào cũng bị cắt ngang. Vừa rồi hắn định nói "chưa nhưng sắp lấy", chẳng qua kịp dừng lại. Thời đại này ra đường ba bước là bị cướp, đặc biệt hàng đẹp trai phong độ như Phong ca càng phải chú ý thân thể, nhìn mấy tên trước mắt đều loại thổ phỉ lưu manh, cẩn trọng cẩn trọng.
Triều Lam lần này ngồi hẳn xuống đối diện :
- Trong nhà ngươi, trưởng bối còn mấy người?
- Không ... Khoan, ngươi hỏi mấy thứ này làm gì? Điều tra hộ khẩu?
Lăng Phong cảnh giác hỏi lại.
Dù gì Phong ca đây cũng là nhân viên mật thám quốc gia, đi tra hỏi dân chúng còn nghe được, có lý nào bị ngược lại.
- Nói vậy ngươi lấy vợ không ai quản đúng không?
Lăng Phong không phản ứng, trong lòng vô cùng kỳ quái, làm sao vòng tới vòng lui cứ hỏi chuyện vợ con của hắn, hay điều này liên quan đến bí mật quốc gia?
- Rất tốt, cứ như vậy đi.
Triều Lam vỗ tay vui vẻ đứng lên.
Lăng Phong bỗng cảm giác như mình đang bị mấy tên này tính kế, dắt mũi hắn vào bẫy.
Ngô sư gia phe phẩy quạt lông, miễn cưỡng nói :
- Hôn lễ Triều gia định ngày giờ ra sao?
- Càng sớm càng tốt, hắn nói không có trưởng bối, đã ở rể thì bỏ bớt thủ tục đi.
Từ trong góc tối, lão Cố đã dậy từ lúc nào, cất tiếng cười :
- Haha, chúc mừng tiểu huynh đệ, đang không lại có vợ. Ài, biết vậy tối qua lão tổ tông đi thay ngươi, biết đâu giờ này đã có người nâng khăn sửa túi a.
Lăng Phong nghe chữ hiểu chữ không, hai tai ù ù, giơ tay ngăn lại :
- Hôn lễ? Liên quan gì đến ta? Khoan đã nào, từ từ, từ từ. Tại hạ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng, vài chỗ nghe không được rõ lắm a.
Dạo này làm dâm tặc không bị trị tội thì thôi, còn được tặng luôn vợ?