Mật Thám Phong Vân

quyển 7 chương 217: ta chính là tiểu thư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Phong bình thản :

- Không có gì, máu sói thôi.

Nói xong lại cổ quái nhìn nàng ta.

Lâm Hàm Uẩn đỏ mặt rụt tay. Hóa ra vừa rồi trong lúc vội, nàng chụp lấy tay Lăng Phong muốn xem thương thế, bị Lăng Phong nhìn mới phát hiện mình thất thố.

Nữ nhân dù sao cũng rất thụ động, trừ các chị em "trong nghề", còn đâu hiện đại hay cổ đại đều rất ít khi chủ động ôm tay ôm chân nam nhân khác.

Nhớ ra Lâm Hàm Uẩn đang bị thương, Lăng Phong ngồi xuống, ân cần :

- Để ta xem vết thương, để lâu chỉ sợ nguy hiểm tính mạng.

- Ưm. - Lâm Hàm Uẩn nhẹ nhàng đáp.

Lăng Phong một tay đỡ lưng, một tay kéo trễ vai áo Lâm Hàm Uẩn xuống, lộ ra bờ vai trần trắng nõn, chiếc xương quai xanh nhỏ đầy gợi cảm, trong lòng rất muốn sẵn đà kéo tuột hết cả ra. Hắn không khỏi tặc lưỡi nghĩ thầm, cô gái này nếu mặc lên người thời trang "lệch vai" của Phong Vân tơ lựa, chỉ e không có đối thủ.

Bất giác lại nghĩ đến tiệm tơ lụa kia, cũng không biết giờ này ra sao.

Lâm Hàm Uẩn không rõ vì đau hay vì điều gì khác, thân hình mềm mại run rẩy. Nàng cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm nghiền, đôi mi rung rung.

Lăng Phong thì chẳng có vấn đề gì. Chị em cởi sạch mặc mỗi đồ lót còn chẳng là gì, nói gì chỉ kéo trễ mỗi vai áo.

Lâm Hàm Uẩn khuôn mặt đỏ bừng. Loại chuyện giữa trời cho nam nhân cởi áo vẫn quá kinh thiên đi, chẳng qua tình hình nguy cấp, nàng đành chấp nhận.

- Ài, không có độc.

- Không có độc ... thì sao?

Nghe câu thở dài kỳ quái của Lăng Phong, Lâm Hàm Uẩn không hiểu ra sao.

Lăng Phong cười cười qua chuyện, "không có độc thì không thể dùng miệng hút độc" thôi. Khụ!

Lăng Phong tiện tay xé luôn một mảnh vải ở cổ tay Lâm Hàm Uẩn, cứ thế cột sơ lại vết thương.

Vì sao lại xé y phục của nàng?

Khoan trách Phong ca, trang phục của hắn khá bẩn, nếu dùng để băng bó chỉ sợ nguy cơ nhiễm trùng cao. Phong ca đây là đang tỉ mỉ, thật sự.

Lăng Phong đứng lên nói :

- Kiểu gì cũng phải tìm chút thảo dược.

Lâm Hàm Uẩn cũng gắng gượng đứng dậy theo. Vừa đứng thẳng, liền nghe Lăng Phong nói :

- Cô tự đi được không?

Lâm Hàm Uẩn khựng lại đỏ mặt.

Kỳ thực nàng tưởng Lăng Phong sẽ cõng mình tiếp. Chỉ một đoạn thời gian, nhưng dường như nàng đã quen với lưng của Lăng Phong, muốn leo lên đó, hai tay ôm vai hắn, cứ thế nhìn đường chân trời mà đi. Đi đâu cũng được.

Lăng Phong dĩ nhiên không biết suy nghĩ kia, hắn chỉ xác sói phía sau nói :

- Cô nhìn xem, con sói này để lại quá đáng tiếc.

Lâm Hàm Uẩn gượng cười, chẳng lẽ còn bắt nàng so đo với một cái xác sói.

Lăng Phong an ủi :

- Đến phủ Thái Nguyên, da sói mà bán được giá, ta không lấy ngọc bội kia nữa, thế nào?

- Ngươi chỉ nghĩ đến tiền thôi sao?

Lâm Hàm Uẩn bỗng thấy thất vọng chua chát đến khó hiểu.

Lăng Phong vuốt cằm ngẫm nghĩ, nói :

- Không hẳn ...

Lâm Hàm Uẩn ánh mắt chờ đợi.

- Ta còn nghĩ đến thịt nữa.

Lâm Hàm Uẩn buồn bực, nhịn đau khập khiễng đi ra trước, được vài bước lại nghe giọng Lăng Phong.

- Cô đi đâu đấy, hướng ngược lại.

Lâm Hàm Uẩn thực sự tức giận, cũng không thèm "ừ à" gì, quay đầu tập tễnh đi thẳng.

...

Cuối thu, gió từng cơn mát mẻ thổi qua.

Bình nguyên Hoàng Phiếm có một đoạn gần Nhạn Môn quan rất ít người ở. Tương truyền trăm năm trước chỗ này từng chứng kiến một trận đại chiến, năm đó Liêu Cảnh Tông phái vạn quân Khiết Đan tấn công Nhạn Môn, dự tính chọc thủng quan ải tiến tới diệt luôn nhà Tống.

Thắng bại khoan nói tới, nhưng hai bên gần chục vạn người ngựa phải bỏ mạng lại đây. Xác chết nhiều đến mức không thể dọn dẹp tẩy rửa hết, mùi hôi bốc lên trời suốt mấy năm.

Về sau chỗ này có thêm hai thôn nhỏ, một tên thôn Mã Chủng, một tên thôn Mộ Lâm, mỗi thôn không đến trăm người sinh sống. Nghe nói một cái khi xưa chôn xác ngựa, một cái chôn xác lính đã chết trận. Cũng không rõ thôn dân hai thôn này nghĩ gì, hay vì lý do đặc biệt nào, lại chấp nhận sống trên nghĩa địa như vậy.

Ở một nơi kín đáo phía tây thôn Mộ Lâm.

Nơi này có vẻ như một gian nhà tù, vài tên thủ vệ bịt mặt đứng ngoài cửa tán gẫu :

- Nữ nhân trong kia một khi lấy lời khai xong, không biết ai sẽ là người hưởng thụ đầu tiên.

- Sao? Thèm lắm rồi à?

- Hừ, ngươi thì không thèm chắc? Nghe nói nàng ta là đệ nhất mỹ nữ Hà Bắc đó, còn là tình nhân của tên Vương gia gì kia. Cao quý mỹ lệ như vậy, ông chơi một lần rồi chết cũng được.

- Hêhê ... - Kẻ kia cười dâm dật.

Một kẻ quát nhỏ :

- Hai ngươi nghiêm túc chút đi. Không nhớ Cung chủ đã nói gì sao?

Tên thủ vệ cười cười, hỏi tên mới tới :

- Nhị Hộ pháp, khách lần này là Công chúa Kim quốc thật sao?

Tên Hộ pháp ậm ừ gật đầu, tên thủ vệ lại tiếp lời :

- Không nghĩ U Minh cung chúng ta còn nổi danh đến cả ngoại bang.

- Hừm, Tử Vong Nhị U, cao thủ toàn thiên hạ đều biết. Đám Nữ Chân đó biết phải tính là chúng có phúc phận mới đúng.

- Hộ pháp nói phải nha.

...

Lăng Phong Hàm Uẩn đi tận trưa mới đến thôn Mộ Lâm.

Lâm Hàm Uẩn cả nửa ngày không thèm nói chuyện, cũng không thèm kêu đau một tiếng. Lăng Phong cũng biết mình hơi thô lỗ, mấy lần ngỏ ý để hắn cõng đi. Chỉ là nhân gia giận thật, không thèm nghe hắn.

Thôn này khiến Lăng Phong cảm giác như trở về hai năm trước, như xóm nghèo ở thành tây Trường An. Trong không khí dường như luôn lởn vởn vài thứ gì đó bay qua bay lại.

Lăng Phong hỏi thầy thuốc trong thôn, muốn xem qua vết thương cho Lâm Hàm Uẩn. Ban đầu không ai trả lời hắn, còn tụ lại thì thầm gì đó, mãi sau mới có một tên trung niên nói trong thôn chỉ có một người làm thuốc, xưng Bạch tiểu thư.

Nhưng tìm thầy thuốc lại sinh vấn đề mới, hắn và Hàm Uẩn đều hết sạch tiền, bụng còn đói meo, xem ra đành phải thanh lý nửa cái xác sói trên lưng, kiếm chút tiền tiêu tạm. Lần ở Triều gia trang bị lột ra sạch sẽ, lúc bỏ chạy không kịp mang theo.

Lăng Phong đang quan sát xung quanh, từ trong thôn có một nhóm người đi ra.

Người đi đầu là một phụ nhân, bộ dạng béo tròn, ăn mặc búi tóc kiểu phụ nữ có chồng nhưng vô cùng lòe loẹt. Trang phục màu tím ngả hồng, thắt nơ trước bụng, đeo bông tai vòng cổ đủ kiểu. Khuôn mặt có thể dùng từ "tởm" để hình dung, mặt bôi phấn trắng, môi thoa son đỏ. Có điều, nhìn kỹ xuống cổ rõ ràng lại có yết hầu nhô ra, phần ngực còn phẳng lỳ, da tay thô ráp.

Thật chả biết nữ hay nam.

"Phụ nhân" kia vừa nhìn thấy Lăng Phong, mắt bỗng sáng lên, hồ hởi tiến tới muốn chụp lấy tay hắn.

- Ấy, tiểu huynh đệ đẹp trai, đường xa mới tới, có mệt không?

"Đồng tính luyến ái?"

Lăng Phong cả người da gà nổi lên, giọng kia rõ ràng có vị nam giới, hắn cảnh giác lùi ra sau :

- Đa tạ, không mệt, không mệt. Ta muốn tìm Bạch Tiểu thư, không biết nàng ấy ...

- Ừm, ta biết mà, cho nên mới đi ra đón đấy.

Lăng Phong càng nghe càng muốn nôn. Hắn không kỳ thị người đồng tính, nhưng đồng tính "thuần khiết" trong tâm hồn còn thông cảm được, loại lòe loẹt nửa nạc nửa mở này hắn chịu không nổi. Ngay cả cách xưng hô Lăng Phong cũng không nghĩ được từ nào cho đúng.

Trong lòng khinh bỉ, ngoài miệng lại nói :

- Ài, ta không dám làm phiền như vậy, chỉ cần chỉ cho ta nhà của Bạch Tiểu thư là đủ.

Phụ nhân kia ỏng ẹo đáp :

- Thôi mà, tên người ta cứ nhắc tới nhắc lui hoài, ngại chết. Ta chính là Bạch Tiểu Thư mà huynh tìm đây.

Lăng Phong trợn mắt há mồm, tự nhủ đang đói bụng có lẽ tai mắt không tốt, gượng cười nói :

- Haha, vị ... à ... quan nhân đây thật vui tính. Người tại hạ muốn tìm là tiểu thư họ Bạch, nghe nói rất giỏi y thuật.

- Ừ, thì ta là Bạch Tiểu Thư mà. - Người kia chớp mắt đáp.

- Ý ta là Bạch ... Tiểu ... thư, là một cô nương.

Lăng Phong cố ý nhấn mạnh hai chữ "tiểu thư", phòng trường hợp ả này bị lãng tai.

Thế nhưng phụ nhân kia vẫn liếc mắt "đưa tình", nói :

- Trời ơi, hiểu lầm, hiểu lầm quá đi. Thôn Mộ Lâm chỉ có một Bạch gia, chẳng lẽ còn sai sao. Ta họ Bạch, tên chỉ có hai chữ ... Tiểu Thư.

Lăng Phong mắt trợn ngược, bụng có gì đó bắt đầu trào lên.

- Ngươi là Bạch ... Tiểu ... Thư?

Người kia không tha, lại muốn tiến tới gần Lăng Phong, còn ra vẻ e thẹn bồi thêm :

- Ta ... là nữ.

Lăng Phong suýt nữa nôn tại chỗ.

"Tiểu thư", hóa ra không phải là tiểu thư, mà chính là Tiểu Thư. Ai làm cha mẹ rõ thất đức, sinh con đặt cái tên cũng không nên thân, làm nó sinh sai lệch tâm lý, lớn lên thành cái dạng này, dọa người quá thể.

...

Lát sau.

Trong một gian nhà thấp bé, Lăng Phong đang phát huy hết khả năng diễn xuất, chắp tay cười nói :

- Bạch ... à ... Bạch ...

- Tỷ tỷ cũng được, mà gọi luôn Tiểu Thư cũng không sao ...

Lăng Phong mồm giật giật :

- Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.

- Ài, cái gì mà cửu ngưỡng chứ, nghe xa lạ quá. Chúng ta ... chỉ có "nhất ngưỡng" thôi, tiểu ca chỉ cần ... thò một chân qua, hai ta thậm chí không còn khoảng cách.

Bạch Tiểu Thư vừa nói vừa làm điệu bộ "thò chân qua", cũng không biết là thò "chân" nào. Lăng Phong nhắm mắt không dám nhìn, áng chừng là ám hiệu +, Phong ca là thiếu niên có học thức có thuần khiết, không hiểu, nhất định không hiểu.

Bỗng Lăng Phong nghĩ ra cách xưng hô phù hợp, hắn như tìm được gốc rơm cứu mạng, vui vẻ nói :

- Bạch đại phu, vị Lâm cô nương đây ...

- Tiểu ca có hứng xem tranh không?

Bạch Tiểu Thư ngắt lời, tay đưa ra một cuộn tranh.

Lăng Phong liếc bừa, đại khái một bức mỹ nữ ngắm trăng gì đó. Hắn cũng chả buồn xem dòng chữ đề trên tranh là gì, mồm đã tấm tắc khen :

- Rất đẹp. Không biết đây là vẽ nữ tử nhà ai nha?

- Tiểu ca nhìn không kỹ gì cả, tranh này vẽ ... là ta lúc trẻ đó.

Lăng Phong sởn tóc gáy, suýt nữa xé luôn tranh trong tay, buột miệng :

- Bà ngoại ngươi ...

- Sao lại chửi ta? - Bạch Tiểu Thư mặt xám xanh.

Lăng Phong vội vàng sửa lời :

- A, ý tại hạ là bà ngoại Bạch đại phu chắc là nữ nhân rồi, đúng không?

Bạch Tiểu Thư ngửi thấy mùi "chửi xéo" đâu đây, nhíu mày.

- A, nhầm nhầm, ý tại hạ đúng ra là ... Bạch đại phu chắc chắn rất giống bà ngoại của mình, đúng không?

Lâm Hàm Uẩn đứng cạnh bụm miệng cười nhỏ.

Bạch Tiểu Thư liếc nhìn Lâm Hàm Uẩn, lộ vẻ không thích, sau đó lại cười hòa nhã với Lăng Phong :

- Tiểu ca thật có mắt nhìn nha. Bà ngoại ta khi xưa là mỹ nhân một vùng đó.

"Cho nên mới có đứa cháu như thế này?"

Lăng Phong nghĩ thầm mà sợ hãi. Hắn không muốn dông dài thêm, nói :

- Vị bằng hữu này của tại hạ cần xử lý vết thương ... Á!

Lăng Phong vừa nói đến đây, bên hông bị nhéo một cái rõ đau, nhìn lại hóa ra Lâm Hàm Uẩn đang liên tục lắc đầu ra hiệu. Xem ra rất không muốn để Bạch "biến thái" này chữa trị.

Lăng Phong đành sửa lời :

- Nếu Bạch đại phu bận rộn. Vậy đi, bán cho tại hạ một ít dược liệu cầm máu là được. Chuyện khác tại hạ tự mình lo liệu.

- Sao vậy được. Vết thương của cô nương này không có gì đáng lo, để sớm mai trị vẫn được, dược liệu ta cũng để chỗ khác rồi.

Lăng Phong nghe vậy muốn rút lui, hắn cũng chả có tiền để dúi cho bác sĩ, thật ra ở sân đình có nước sạch, chỉ cần nước sạch là đủ tẩy thương rồi.

- Vậy sớm mai gặp lại. Tại hạ cáo từ.

- Không được.

Bạch Tiểu Thư bỗng đổi giọng trầm lắng, "bà ta" quay lưng đi về cái ghế dài giữa phòng, chậm rãi ngồi xuống, hai chân bắt chéo lên nhau, nằm dài ra ghế.

Lăng Phong bắt đầu thấy không ổn.

- Đêm nay, tiểu ca ở lại đây, cô nương kia muốn đi đâu thì đi.

- Không được.

Đến lượt Lăng Phong phản đối.

Bạch Tiểu Thư phẩy tay, nhoẻn miệng cười :

- Ta noí được!

Lăng Phong chụp lấy tay Lâm Hàm Uẩn, chuẩn bị rời đi, hắn không tin mình muốn chạy còn có người chặn được.

Bỗng ...

"Ầm"

Cánh cửa lớn đột nhiên đóng lại, cả gian phòng tối hẳn đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio