Mật Thám Phong Vân

quyển 7 chương 226: truyền kỳ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hà Đông đạo, một nơi biên giới phía đông gần Hoàng Hà.

Chỗ này có một thôn trang nhỏ, do một viên ngoại họ Ngô làm địa chủ, cho nên gọi Ngô gia trang.

"Viên ngoại lang" là một loại hư danh không hề có bổng lộc chức phẩm, thế nhưng quan địa phương lại không ai dám xem thường. Những viên ngoại này thực tế đều không phải phạm tội thực sự, phần lớn đều vì tranh chấp trong triều mà bị "định tội", về các thôn trấn xa xôi như thế này sống ẩn dật. Thực tế là âm thầm chờ thời cơ, một khi triều đình trọng dụng trở lại, hoặc Hoàng đế đại xá thiên hạ, bọn họ sẽ phục chức trong nháy mắt, đến lúc đó kẻ nào đui mù đắc tội họ trước kia, đều chết chắc.

Sái Kinh là ví dụ điển hình nhất, ông ta làm viên ngoại đến lần, lần nào cũng phục chức, mỗi lần phục chức số người bị ông ta trả thù riêng không một vạn cũng vài ngàn.

Lúc này, ở hậu viện Ngô gia trang, có ba người đang trò chuyện.

Trung niên đứng giữa là Triều Lam, kẻ suýt nữa làm anh vợ Lăng Phong. Đứng cạnh gã là Ngô sư gia cùng một đạo sĩ ăn mặc lòe loẹt, không phải "Nhất Thanh tiên sinh" Công Tôn Thắng thì còn ai vào đây?

Đã có Công Tôn Thắng ở đây, vị Ngô sư gia này, nếu ngươi là fan Thủy Hử chắc hẳn đã lờ mờ đoán ra.

Ngô Dụng, xuất thân thầy dạy học ở trường làng. Hắn mấy lần lều chõng đi thi đều hỏng, chán ghét kéo dài dần dà sinh uất ức, luôn nghĩ triều đình bất công với mình. Lần kia sao băng ngang trời, Ngô Dụng cho là điềm báo của bản thân, mới tự tìm hiểu một chút. Sau cùng tìm đến Triều Lam, muốn tạo nên sự nghiệp, thoát kiếp giáo viên nghèo.

Lại nói, sau cái đám cưới hồ đồ lần nọ, lại không bắt được tân lang Lăng Phong lại, chuyện hôn sự của Triều Nguyệt Nga cũng làm ra một ít đàm tiếu không hay ở Độc Mộc. Có người nói tân lang nhìn thấy chân diện của tân nương quá sợ hãi, có người nói tân lang bị ép buộc cho nên thừa cơ lẩn trốn. Cho dù là nói thế nào, thì đều là bất lợi cho Triều tiểu thư.

Triều Lam tuy rất tức giận, nhưng lại tạm không thể làm gì.

Trước mắt có chuyện lớn cần làm, Triều Lam đành tạm gác chuyện em gái sang một bên, theo lời giới thiệu của Ngô Dụng đến Hà Đông, chuẩn bị cho chuyện cướp cống vật sắp tới. Triều Nguyệt Nga cũng đi theo, tránh ở lại nghe lời đồn không vui.

Lúc này, Công Tôn Thắng lại đang nhỏ giọng :

- Có chuyện này, bần đạo không biết Thiên Vương có muốn nghe hay không? Có lẽ liên quan đến tiểu thư.

Triều Lam hơi mất vui hỏi :

- Liên quan đến Nguyệt Nga? Lại là chuyện gì?

Công Tôn Thắng hắng giọng :

- Đó là chuyện về “tướng hồn”.

- Tướng hồn?

Triều Lam cùng Ngô sư gia đồng thời cau mày, dĩ nhiên chưa từng nghe qua từ này.

- Không biết Thiên Vương và Ngô sư gia có từng nghe đến vị Thiên Cương Địa Sát?

Ngô Dụng hiểu nhiều biết rộng, ngay lập tức nói :

- vị tướng quân theo Thái Tổ Chu Xán lập đại nghiệp năm trước?

- Chính bọn họ. vị, Thiên Cương Địa Sát, đầu đội trời chân đạp đất.

Lại nói, Công Tôn đạo gia xem ra nghiện "Thiên Cương Địa Sát" nặng, đi đâu cũng đem ra kể.

Ngô Dụng cười nói :

- Chuyện này đã năm trôi qua, cho dù là hậu duệ Quan Vũ cũng có thể sa đọa phải đi bán thịt heo. Còn truyền kỳ của tổ tiên thì cũng chỉ là truyền kỳ thôi, còn có gì đáng nói chứ?

Lời này của Ngô sư gia có chút bừa bãi, hậu duệ Quan Vũ hiện không bán thịt heo.

Công Tôn Thắng lắc đầu :

- Không phải truyền kỳ hay hậu duệ, mà là chính bọn họ.

Triều Lam Ngô Dụng nhìn nhau, căn bản không hiểu Công Tôn Thắng muốn nói chuyện giật gân gì. Chỉ đành im lặng chờ hắn nói nốt.

- Những người này lúc còn sống cái thế vô song, nào có chuyện chết là hết dễ dàng như vậy. Bọn họ lúc sống giết người không vài ngàn cũng vài vạn, sát khí quá nặng nề, chết đi tàn hồn cũng không phương nào dám nhận.

- Ý ngươi là ma quỷ trong dân gian gần đây đều do tướng hồn gây ra?

Công Tôn Thắng vội vàng sửa chữa :

- Không phải vậy. Kia chỉ là vong hồn tầm thường mà thôi, hoặc có khi còn do người trần giả dạng. Tướng hồn lại khác. Hầu hết tướng hồn đếu ẩn mình rất sâu, chờ thời điểm thích hợp mới xuất hiện.

- Thời điểm thích hợp?

Công Tôn Thắng gật đầu, hạ giọng nói :

- Ví như, chính là lúc này ...

Triều Lam và Ngô sư gia đồng thời đưa ánh mắt dò hỏi.

Công Tôn Thắng ngập ngừng :

- Điều này ... à ... nói tóm lại, hiện tại là thời cơ ngàn năm có một, thiên địa biến chuyển, Tướng hồn xuất sơn. Còn nguyên nhân sâu xa thì ... không được phép của sư phụ, bần đạo không dám nói bừa.

- Ngươi nói đến cái lời sấm sao chổi rơi năm một lần kia sao?

- Có thể nói là vậy ...

Công Tôn Thắng đang ăn ngay nói thật.

Hắn theo lời sư phụ rời Long Hổ sơn, cũng vì đi tìm "tướng hồn" của vị Thiên Cương Địa Sát còn sót lại từ thời Minh. Thế nhưng chân tướng lại không chỉ từ Minh triều năm trước, mà dường như liên quan tận thái cổ ngàn năm trước. Đây là tuyệt mật của Thiên Sư đạo, cũng chỉ có Thiên Sư biết, Công Tôn Thắng cũng chỉ biết đến thế, còn cụ thể hơn gã cũng chịu.

Ngô Dụng là mưu sĩ, nghe đến “thời cơ ngàn năm có một”, lập tức vuốt râu có điều suy nghĩ.

Còn Triều Lam lại nở nụ cười bán tín bán nghi hỏi :

- Nói như vậy, Công Tôn đạo trưởng có thể phân biệt đâu là tướng hồn thật sự?

- Nếu là sư phụ, thì sẽ phần nắm chắc. Chỉ tiếc bần đạo đạo hạnh chưa thông, pháp lực có hạn, chỉ có thể dựa vào số mệnh để phán đoán, nhưng cũng là phần.

- Nếu đạo trưởng không ngại, hay là nói thêm một chút ...

Công Tôn Thắng phe phẩy cây phất trần, bắt đầu chém gió.

Nói mới nhớ, ngày trước Công Tôn gia toàn xài kiếm gỗ "trừ ma diệt quỷ", lần nọ bị Lăng Phong đuổi một trận rớt đâu mất, đành thay bằng phất trần.

Không hổ xuất thân môn phái lớn, đạo hạnh khoan bàn tới, thời trang lại rất chăm chút.

Theo lời phán của Công Tôn đạo trưởng, mỗi người sống trên đời số phận đều đã định sẵn, cao thâm như Công Tôn gia thì chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra tuốt. Thành ra, nếu gặp một kẻ có mệnh số đã tuyệt, đáng ra phải chết rồi mà vẫn sống sờ sờ ra đó, Công Tôn đạo trưởng với tư cách là "đệ tử số một" dưới trướng Thiên Sư, hoàn toàn có năng lực phán tên kia là vong hồn. Chuyện này không cần nói đâu xa, Lăng Phong từng dính, suýt chút bị Công Tôn gia đem đi đấu tố.

Chưa hết, dưới kiến thức uyên bác của một "đạo sĩ hàng đầu", Công Tôn gia lại có thể triển khai "hỏa nhãn kim tinh", phân biệt đâu là Tướng hồn. Lại không cần nói xa, tiểu cô nương Tạ Phi Yến chính là người đầu tiên. Đâm ra mới có chuyện đạo trưởng không tiếc thanh danh, giở mánh "bắt cóc trẻ em", bị Lăng Phong bắt tại trận.

Lăng Phong lần trước bị ép hôn, hiềm nỗi cô dâu quá xấu, chủ rể bỏ của chạy lấy người, bỏ rơi luôn tiểu muội Tạ Phi Yến.

Ngô Dụng nhớ ra trọng tâm câu chuyện, nói :

- Từ từ, Công Tôn đạo trưởng nhắc tới tướng hồn, thì có liên quan gì đến Đại tiểu thư?

Công Tôn Thắng nghiêm trọng hẳn lại, chầm chậm nói :

- Bần đạo nghi ngờ, tiểu thư chính là một ... tướng hồn.

Triều Lam tím mặt :

- Cái gì? Ngươi nói linh tinh cái gì? Em gái ta, làm sao lại liên quan đến cái đám ma quỷ đã chết mấy trăm năm gì đó ...

Công Tôn Thắng vội vàng xua tay biện giải :

- Thiên Vương khoan hẵng nóng vội, xin nghe bần đạo nói hết câu. Kỳ thực bần đạo cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, không dám khẳng định. Chỉ mong Thiên Vương để chút tâm nhãn là được ...

- Tâm nhãn? Ngươi đây là bắt ta nghi ngờ chính người thân của mình, rút cục là ý tứ gì?

Công Tôn Thắng cười khổ, hắn đang thực lòng, không hề có ý xấu gì khác, chỉ biết đánh mắt cầu cứu Ngô Dụng.

Nói ra thì, Công Tôn Thắng cầu cứu sai người. Ngô Dụng cũng không ưa Công Tôn Thắng. Ngô Dụng vẫn cho rằng họ Công Tôn như đám thuật sĩ giang hồ, chỉ dựa vào mấy trò "bịp bợm" để thu phục lòng người.

Nhưng riêng chuyện của Triều Nguyệt Nga, kỳ thực chính Ngô Dụng cũng thấy kỳ lạ.

Hắn đến Triều gia trang sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, căn bản không biết trước kia Triều Nguyệt Nga ra sao. Nhưng đoạn thời gian ở Triều gia trang, người khiến Ngô Dụng để ý nhất lại chính là Triều Nguyệt Nga.

Nàng ta đúng là ít ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng toàn thân kín mít, người không biết đều cho rằng vì chuyện hủy dung. Nhưng Ngô Dụng để mắt thì thấy, hành vi của nàng ta lại không giống một tiểu thư gặp phải bất hạnh, trái ngược còn có vẻ âm trầm che giấu. Điều này thì Lăng Phong trong đêm tâm hôn cũng cảm nhận tương tự.

Đêm đó Triều Lam nghe tin có người đột nhập phòng em gái, vội vã chạy tới. Ban đầu Ngô Dụng nghĩ Triều Lam lo lắng em gái bị hại, kỳ thực ai cũng nghĩ vậy. Nhưng về sau Ngô Dụng cảm thấy không phải, có vẻ Triều Lam lo lắng bị bại lộ, còn có sự sợ hãi. Còn bại lộ cái gì, sợ hãi điều gì thì Ngô Dụng tạm chưa nhìn ra.

Ngô Dụng có cảm giác, mối quan hệ giữa Triều Lam và Triều Nguyệt Nga, cũng không hề giống như quan hệ huynh muội. Triều Nguyệt Nga đi đâu làm gì, Triều Lam biết cũng chỉ im lặng, coi như chuyện đương nhiên. Triều Nguyệt Nga quyết điều gì, Triều Lam cũng răm rắp nghe theo. Nói ví như hôn lễ hoang đường với Lăng Phong lần nọ.

Ngô Dụng tin rằng, Triều Lam nhất định đã nghi ngờ Triều Nguyệt Nga, thậm chí trước cả Công Tôn Thắng, gã ta chỉ không dám thừa nhận.

Có điều, nghi ngờ thì nghi ngờ, Ngô Dụng vẫn không tin vào chuyện tướng hồn.

Từ đầu chỉ có Triều Lam có vẻ đã bị hút vào câu chuyện của Công Tôn Thắng. Ngô Dụng tuy cũng góp lời, thực chất thâm tâm không hề cho là đúng. Hắn là người đọc sách, đối với chuyện mê tín cực lực phản đối.

Chẳng qua, câu chuyện của Công Tôn Thắng và mục đích của Ngô Dụng, không mưu mà hợp, Ngô Dụng cũng không nhất thiết phải bóc mẽ.

Ngô Dụng nghĩ đến, cái chuyện tướng hồn này, nếu biết lợi dụng đúng cách, thậm chí có tác dụng không nhỏ với đại sự về sau.

Chẳng phải những Hán Cao Tổ Tống Thái Tổ lập nghiệp, cũng đều đầy rẫy chuyện ma quái đó sao? Đây đều là đòn tạo thế tạo danh, có đến phần là bịa đặt. Chẳng qua, bịa hay thật không sao cả, miễn là có đầu có đuôi, có người tin là được. Ngô Dụng cũng bắt đầu suy nghĩ đến một kế hoạch nhỏ.

Còn chuyện Triều Nguyệt Nga, nói cho cùng cũng là chuyện nhà họ Triều, Ngô Dụng không muốn làm như Công Tôn Thắng. Hắn liền vờ không hiểu chuyện, khuyên Triều Lam vài câu linh tinh gì đó.

Triều Lam chỉ hậm hừ không nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio