Âm u.
Giữa lưng chừng Vạn Thú sơn có một chỗ đột ngột hỏm vào tối om om. Nếu ai đó dùng flycam tới gần xem, có thể sẽ phát hiện một khe hẹp, giống như một cánh cửa tự nhiên mở ra từ giữa núi, hiểm trở khác thường.
Lúc này giữa đêm tối rét lạnh, lại có thể thấy thấp thoáng trong khe núi vài bóng người, nói đúng hơn là xác người.
"Hự"
Hai tai Thạch Sơn đang lùng bà lùng bùng, như thể sắp thủng đến nơi, rút cục không chịu nổi phun ra một búng máu. Hắn đang vận chút khí lực cuối cùng, cố chống chọi với ma nữ. Hắn không còn nghe không còn thấy gì cả, xem ra mấy người Nguyệt Dung Mao Chiêu đều đã lành ít dữ nhiều.
Trước mặt Thạch Sơn là một nữ nhân. Nàng ta ăn mặc vô cùng kỳ quái, giống như thiếu thốn vải vóc cắt ghép bừa mà thành.
Thân dưới mang váy, chân váy cắt chéo nửa ngắn nửa dài, bên trái thậm chí nhìn thấy cả đầu gối. Đai lưng cột lại một bên hông, đính một thứ trang sức hình lưỡi liềm, từ đó lại rũ xuống một đoạn vải màu đỏ đen. Thân trên lại càng ma quái, chỉ có một mảnh buộc ngang, ôm lấy bộ ngực căng tròn, để hở hẳn da bụng trắng muốt, vừa ma quái vừa khêu gợi. Thế nhưng tay áo lại rũ dài kín mít, che hết cả hai cánh tay.
Trời tối, Thạch Sơn không thể nhìn nổi khuôn mặt nàng ta, chỉ thấy một màu trắng.
Vừa rồi ma nữ này phi thân lên không, vung tay nhanh như thiểm điện. Ngay Thạch Sơn cao thủ nhất trong đây cũng chỉ kịp thấy vài đường khí vô hình bắn thẳng xuống. Kế đó đám Mao Chiêu đồng thời im bặt, có lẽ đều đã thăng thiên.
Một giọng nói như từ chốn u linh, lạnh lẽo cất lên :
- Ngươi có quan hệ gì với lão Bồ Đề?
"Bồ Đề ... Sư Tổ?" Thạch Sơn gắng gượng mở mắt.
Đại Lâm tự và Thiếu Lâm tự tuy vị trí lịch sử riêng biệt, nhưng đều xem Bồ Đề Đạt Ma là tổ sư. Đại Lâm là Thiếu Lâm có thể xem như hai Tông khác nhau của Phật môn.
Phật giáo tiến nhập Trung nguyên từ tận Thái Cổ, trước khi Bồ Đề Đạt Ma xuất hiện rất lâu, nhưng chủ yếu chỉ truyền đạt tư tưởng. Mãi khi Bồ Đề Đạt Ma vân du đến Trung nguyên, Phật môn mới chân chính phát dương quảng đại. Chuyện này đã xảy ra cả mấy trăm năm trước, tận lúc nhà Nam Lương Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều, trước cả khi Chu Xán thống nhất thiên hạ lập nhà Minh.
Có điều, ma nữ kia thế mà gọi "lão Bồ Đề"? Nghe như bạn bè cùng lứa hỏi thăm nhau.
Trong suy nghĩ của Thạch Sơn, Đạt Ma là Phật, không còn là con người. Võ công của nàng ta cực cao, có thể sánh với sư phụ Trụ trì Đại Lâm năm xưa, thế nhưng khó lòng so với Bồ Đề Đạt Ma.
Chẳng qua, nàng này cũng chẳng phải người, chính là ma, giết người trong chớp mắt.
- Ngươi là đệ tử chùa nào? Đại Lâm hay Thiếu Lâm?
Giọng nói lạnh lẽo kia lại vang lên, chỉ là ngữ khí khi nhắc đến Đại Lâm và Thiếu Lâm dường như có chút khác biệt.
Thạch Sơn cảm giác, chỉ cần hắn chọn sai một chữ, lập tức bị giết tại chỗ.
- Đại Lâm tự, bối chữ ... Thạch.
Thạch Sơn hít một hơi đáp, người vẫn ở tư thế ngồi thiền.
Áp lực đột nhiên giảm hẳn.
Thạch Sơn thở phào, xem ra đã chọn đúng.
Thạch Sơn tận dụng chút thời cơ, lập tức nghĩ đến gì đó, miệng bắt đầu lầm rầm niệm một đoạn cổ kinh, nghe như đang đọc thần chú.
Đây là đoạn tâm kinh tuyệt mật của Đại Lâm tự. Đại Lâm tự đã bị hủy, có lẽ toàn thiên hạ chỉ còn huynh đệ bối chữ Thạch biết đến nó.
Năm xưa Trụ trì từng dạy qua, đây là cổ kinh trấn áp ma quỷ. Thạch Sơn từ ngày xuất sơn bôn ba không ít, thế nhưng ma quỷ chưa gặp bao giờ, suýt nữa quên mất cổ kinh, mãi hôm nay mới dùng đến.
Hắn cũng không biết có tác dụng hay không. Niệm đã tính sau.
Kinh Phật vừa cất lên ...
"A"
Ma nữ bỗng thét nhỏ một tiếng, đôi mắt tràn ngập băng hàn. Tay phải nàng ta thò khỏi áo, năm ngón xòe ra thành hình trảo thủ.
Áp lực lại đè lên người Thạch Sơn, lần này còn mạnh gấp mấy lần lúc trước.
Trảo đến ...
"Booong"
Sau một tiếng chuông kỳ quái, từ thân thể Thạch Sơn, có thể thấy một quầng khí vàng nhạt tỏa ra. Chỉ là, dường như bản thân Thạch Sơn cũng không hề biết hiện tượng này, hắn đang chìm vào kinh Phật.
- Không được niệm Vô Tướng Kinh.
Nàng kia hét lên, thân thể đã lùi mấy bước, dường như đã bị thương.
"A-di-đà Phật. Xem ra thực sự là khắc chế của ma quỷ."
Thạch Sơn quá đỗi vui mừng, cố sống cố chết niệm.
Nhân tiện nói đến kinh Phật. Ba bộ võ kinh nổi danh nhất của Phật môn là Đạt-ma Dịch Cốt Kinh, Đạt-ma Dịch Cân Kinh cùng Tẩy Tủy Kinh.
Tương truyền khi Bồ Đề Đạt Ma đến Trung nguyên, ngài khởi hành từ phía tây nam, vượt Giang Nam gặp gỡ Nam Lương Vũ Đế tại Kiến Khang, sau đó lại vượt sông qua Hà Nam, đến Tung sơn Thiếu Lâm tự thì dừng bước. Ở đó ngài thiền định năm quay mặt vào vách tường, sau cùng để lại ba bộ võ kinh.
Chính vì đường du hành của ngài khiến Đại Lâm Thiếu Lâm sinh xung đột. Ngài đến Giang Nam Đại Lâm tự trước tiên, thế nhưng sau đó lại thiền định ở Hà Nam Thiếu Lâm tự, khiến hai chùa này tranh cãi nhau mấy trăm năm xem ai mới là chân truyền của Bồ Đề Đạt Ma.
Rút cục, chỉ biết Đại Lâm tự giữ được Đạt-ma Dịch Cốt Kinh, Thiếu Lâm tự giữ Đạt-ma Tẩy Tủy Kinh cùng Đạt-ma Dịch Cân Kinh.
Vậy còn Vô Tướng Kinh?
Võ lâm không hề biết cái tên này, có lẽ vì nó quá ít lộ diện.
Thạch Sơn gắng gượng đến tuyệt vọng, Vô Tướng Kinh chỉ giúp hắn kéo dài thời gian.
Rút cục vẫn bị khí lực cạn kiệt, ngất đi lúc nào không hay.
Tưởng chừng chỉ chờ ma nữ kia tấn công lần nữa, Thạch Sơn sẽ xong đời. Đột nhiên có tiếng cười lớn, vang vọng cả sơn lĩnh.
- Thiên Diện, không nghĩ cô cũng có ngày chịu thua thiệt.
Thiên Diện Quỷ Thủ thu tay tạm tha cho Thạch Sơn, quay người chỉnh sửa lại y phục nói :
- Hắn là đệ tử Bồ Đề.
Vẫn là giọng nói kia, xem ra của nam nhân, chỉ là người vẫn chưa thấy đâu :
- Đệ tử Đại Lâm tự? Chẳng phải đã bị diệt tự rồi sao?
"Bịch"
Một bóng người nặng nề đáp xuống đất, cảnh tượng giống hệt lúc Thiên Diện xuất hiện. Chỉ là, mấy kẻ này không đàng hoàng mà đi vào, cứ phải "đáp xuống" làm gì?
Một lão nhân mặc áo choàng dài xám xịt, tay cầm trượng. Lão chính là Quốc sư từng ở chỗ Yên Vương, Trang chủ U Linh sơn trang, sư phụ đám Như Vân sát thủ, từng giao chiến với Tiêu Phong nhiều năm trước, Bạch Vân Thành.
- Cô tha cho hắn?
- Đại Lâm tự với chúng ta dù sao cũng có chút sâu xa. Nếu hắn không dùng đến cổ kinh, ta cũng đã tha cho hắn.
Thiên Diện cất tiếng, chỉ là khuôn mặt không nhìn ra biểu cảm nào.
Lúc này, từ dưới núi lại có thêm một bóng nữ, theo đường đá đi lên, bộ dáng hơi ục ịch. Đến gần hồ nước, ả dừng lại quan sát chốc lát, nói :
- Ý, có người đang thoi thóp.
Giọng điệu nửa nam nửa nữ, rất kinh khủng.
Ma nữ bỗng gằn giọng :
- Đừng động vào, ta sẽ đem cô ta theo về.
- Để làm gì? - Ả kia tò mò.
- Không phải việc của ngươi.
Nữ nhân kia đi lên đứng cạnh Bạch Vân Thành, nhờ ánh sáng phản chiếu có thể thấy rõ hình dáng.
Ả chính là "kẻ biến thái" ở thôn Mộ Lâm từng tán tỉnh Lăng Phong, Bạch Tiểu Thư.
Ma nữ giữ khoảng cách chừng vài trượng với hai người họ Bạch, gằn giọng :
- Hai tỷ muội các ngươi, thời gian qua giấu diếm làm những gì?
- Giấu diếm? Có sao? - Bạch Tiểu Thư ngạc nhiên.
Ma nữ nhìn lão nhân nọ, nói :
- Bạch Vân Thành, đừng nghĩ tộc nhân đang sống biệt lập, ngươi trấn giữ bên ngoài có thể tùy ý làm gì thì làm. Ngươi lập U Linh sơn trang, thu nhận tử sĩ là chuyện của ngươi, ám sát kiếm tiền là chuyện của ngươi. Nhưng có những chuyện, nếu phạm vào, tộc quy sẽ không tha cho ngươi.
- Hừm, lão phu cũng chỉ nghĩ cho tộc nhân mà thôi.
- Ngụy biện!
Ma nữ quát một tiếng, thân người nhún một cái nhẩc hẳn lên không.
Bạch Vân Thành ánh mắt lóe lên.
Bạch Vân Thành vung trượng xoay tròn, tạo thành một vòng khí trước mặt. Lão hô lớn :
- Tiểu Thư.
- Tới đây.
"Bùng"
Bạch Tiểu Thư vừa rồi cười cười nói nói, lúc này thân người nằm ngang, một tay xòe ra trước. Chiêu này Lăng Phong từng bị qua, Cửu U Âm Phong.
Gió lạnh không hiểu từ đâu bốc lên, khiến tà áo cả tung bay.
- Hồn Chỉ? Cải biến Phong Huyệt Chỉ của ta, rút cục cũng chỉ có bề ngoài mà thôi.
- Hê, thử mới biết. - Bạch Tiểu Thư cười the thé.
Để ý mới thấy, quả thật hai nữ nhân này ra chiêu có gì đó tương tự.
"Bùng"
Bạch Vân Thành bị chỉ lực đánh bật ra sau hai bước, quát :
- Thiên Diện, đừng ỷ vào thân phận mà làm càn ...
- Ngươi ham phú quý, dám cả gan giả danh làm quân sư cho người Tống, còn không mau nhận tội.
Hai nữ nhân một trên không một dưới đất, chỉ pháp bắn qua bắn lại như bắn súng. Bạch Vân Thành lại như tấm khiên, hộ vệ cho Bạch Tiểu Thư tấn công.
- Ngươi biết một mà không biết hai. Là Yên, không phải Tống.
- Yên hay Tống, cũng đều đáng chết cả. Ngươi quên thân phận của mình rồi sao?
Thiên Diện tuy chọi , nhưng xem ra vẫn dư sức, thân người bay vòng tròn trên không, không khác gì "trực thăng" đang càn quét. Cô ta không cần đáp xuống đất lấy điểm tựa, chốc chốc chỉ dẫm chân vào không trung, cũng không rõ dẫm vào cái gì, cứ thế giữ chân thân bay như chim, ngoài sức tưởng tượng.
Bạch Vân Thành không phục, lão cười lớn :
- Haha, thân phận? Mấy trăm năm rồi, cứ ru rú ở trong góc, ôm vào cái lý tưởng hão huyền đó làm gì? Chi bằng như lão phu, hành động thực tế, tranh cướp thiên hạ ...
- Câm mồm, hoa ngôn xảo ngữ ...
"Uỳnh"
Có tiếng nổ, phía sau lưng Bạch Tiểu Thư, một khoảng đất đá bị bắn lên tung tóe, xem ra bị chỉ lực đánh trúng.
Bạch Tiểu Thư xem chừng không trụ được thêm, giọng khàn hẳn :
- Thiên Diện, ngươi nhớ cho. Nếu không nhờ đại ca ta nghĩ cách kiếm tiền, tộc nhân có thể sống đến giờ sao?
- Hừ. Các ngươi hành động lộ liễu, rút cục chỉ dẫn họa đến. Năm đó sơ suất để Tiêu Phong tìm đến, nếu không nhờ Đại Tổng quản ngăn lại, ngươi nói xem giờ này tộc còn hay không?
- Gắp lửa bỏ tay người. Chuyện của Tiêu Phong, liên quan gì huynh đệ chúng ta?
"Bịch"
Thiên Diện rút cục cũng dừng xuất chiêu, nhẹ nhàng đáp xuống ngay cạnh chỗ Nguyệt Dung đang nằm.
- Ngươi phụ trách tù phạm của tộc, thế nhưng dám âm thầm kinh doanh bên ngoài ...
- Thì có sao? Chuyện này Đại Tổng quản cũng cho phép.
- Hừ, Tổng quản cho phép, chỉ với người Trung nguyên. Ngươi lại dám mua bán với cả Bắc nhân. Muốn chối không?
Bạch Tiểu Thư phết phết tay quanh miệng, hừ nhẹ rồi im.
Không chờ hai người họ Bạch có động thái mới. Thiên Diện nhanh như cắt bế Nguyệt Dung đang bất tỉnh lên, nhún một cái bay vào sương mù, chỉ để lại một câu :
- Hai ngươi cứ chờ tộc quy trừng phạt đi ...