Trận gió thổi qua, mờ mờ ảo ảo mang đến một cỗ sát khí nồng nặc.
Cung Phỉ Thúy trầm mặt tựa thủy, sau một lát suy tư mở miệng nói: “Tài Bá, lão nhanh đi báo cho thành chủ; Ngọc Túy, ngươi đi triệu tập vài người đáng tin cậy; Phong cô nương...” Nàng quay đầu nhìn về phía Phong Thần Hi, muốn nói lại thôi.
Phong Thần Hi mỉm cười, nói: “Ta về phòng trước.”
Trong thành ra nảy sinh đại sự này, một kẻ ngoại nhân mới đến như nàng tự nhiên không có khả năng dự phần trong đó, vẫn là chủ động lảng tránh tốt hơn.
Vạn lần không nghĩ tới, nàng vậy mà đã nghĩ sai.
“Không.” Cung Phỉ Thúy nói, “Kỳ thực ta muốn hỏi là, sư phụ cô nương đối với cô hết lòng truyền thụ?”
Ánh mắt Phong Thần Hi vụt sáng, xoa cằm nói: “ Ý tứ Tiêu phu nhân, Thần Hi đã minh bạch, sẽ đem hết khả năng hiện có, không dám từ nan.”
Cung Phỉ Thúy trên gương mặt hiện lên một chút ý cười ấm áp, vỗ vỗ nàng nói: “Theo ta.”
Dứt lời, đứng dậy đi trước, Phong Thần Hi cùng Tiêu Nặc đuổi theo sau. Đến mặt trái nhà thuỷ tạ, Cung Phỉ Thúy vẫy tay gọi gã nam tử thuyết minh kia đưa lỗ tai căn dặn một lát, tên nam tử kia liền lại lần nữa đi lên nhà thuỷ tạ, cất cao giọng nói: “Chư vị, Lục Song đột phát bệnh cấp tính, không thể lên đài tỷ thí, đã khiến chư vị phải chờ lâu vô ích, bản thân thành chủ thành khẩn tạ lỗi vô cùng. Tuy vậy, đại hội tỷ kiếm vẫn tiến hành bình thường, tiếp theo xuất trướng sẽ là...”
Mọi người dưới sân chợt nghe Lục Song không thể lên đài tỷ thí, trong lòng lo lắng, sau nghe thấy đại hội tỷ kiếm vẫn tiếp tục, cảm thấy an tâm, không cần nhắc tới hưng trí bừng bừng xem luận võ.
Tiêu Tiệm thấy mẫu thân đột nhiên rời chỗ, đã biết có việc phát sinh, không đợi người giải thích nói xong đã xuống nhà thuỷ tạ, đến trước mặt Cung Phỉ Thúy, thỉnh an xong liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cung Phỉ Thúy lắc đầu, chỉ vào nhà thuỷ tạ nói: “Đi vào trước đi.”
Hóa ra trên nền nhà thuỷ tạ cao hơn mặt nước có một cửa mở ra, nối thẳng với đáy ao, hai bên con đường lát gạch đó là hàng hàng gian phòng, chuyên để cho đệ tử Thành Trăm Dặm sử dụng trước giờ luận võ.
Đi tới trước phòng Lục Song, ngoài cửa hai đệ tử gác, sắc mặt đều giống nhau đau đớn khôn xiết, sau khi hành lễ có một người giơ tay lên đẩy, cửa phòng mở rộng, một mùi hun khói nồng đậm xộc thẳng vào mặt.
Phong Thần Hi vừa nhấc mắt, liền thấy ở phía đối diện cửa là một cái hương đài nhỏ.
Trên đài có ba nén hương, sớm cháy lụi, chỉ để lại một tầng tro tàn mỏng manh. Dưới đài, một gã thanh y nam tử không nhúc nhích sườn đang nằm, phảng phất ngủ say.
“Lục đại ca...” Tiêu Nặc thanh âm nghẹn ngào.
Tiêu Tiệm nhăn mày lại, Phong Thần Hi làm theo nguyên tắc tiến lên xem xét hơi thở Lục Song, lát sau, rút tay lại, đối Cung Phỉ Thúy lắc lắc đầu, đang tính lên tiếng, trong mắt bỗng nổi lên như mặt nước gợn sóng, hơi chút chần chờ, đứng dậy nói: “Tiêu thành chủ.”
Cung Phỉ Thúy xoay đầu lại, quả nhiên trông thấy Tiêu Tả chạy đến, đằng sau còn kéo theo bọn Tiêu Mạch, Tài Bá cùng Ngọc Túy.
“Phu quân...” Nàng ngưỡng mặt nhìn ông, trong mắt khó nén được vẻ lo lắng.
“Ta đây rồi.” Tiêu Tả đem tay nàng nắm chặt, ôn nhu nói, “Đừng lo lắng.”
Đừng lo lắng? Cung Phỉ Thúy môi run rẩy, có thể nào không lo lắng? Ba mươi năm, Thành Trăm Dặm suốt ba mươi năm chưa từng phát sinh cái chuyện tử vong bất thường nào... Không đồng ý thì cứ việc nghĩ lại thử, sẽ nhớ tới một người——Bách Lí Thần Phong.
Ba mươi năm trước, Bách Lí Thần Phong cũng là đao khách đệ nhất Thành Trăm Dặm, cũng là chết oan chết uổng. Cho dù nàng có thể quên đi thảm trạng lúc ông ta chết, nhưng mà cái âm mưu đáng sợ gây ra cái chết của ông ta kia, cả đời nàng cũng không thể quên được.
Trong chốn u minh, Cung Phỉ Thúy tựa hồ cảm thấy được lại một hồi âm mưu giữa các thế lực rào rạt buông xuống.
So với Bách Li Thần Phong, tử trạng của Lục Song an ổn bình tĩnh hơn nhiều, chẳng những toàn thân cao thấp không có vết thương nào, trong phòng cũng không lưu lại một chút dấu vết đã từng phát sinh chiến đấu.
Lục Song thuộc hàng cao thủ nổi bật trong đám hậu sinh của Thành Trăm Dặm, muốn đem hắn bất tri bất giác giết chết, chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất: người quen gây ra; thứ hai: dùng độc giết chết, hơn nữa phải là kịch độc.
Tiêu Tả gọi hai gã đệ tử Thành Trăm Dặm canh cửa kia, hỏi: “Các ngươi bắt đầu đứng gác khi nào?”
“Hồi bẩm thành chủ, chúng đệ tử đứng đây lúc bắt đầu rút thăm luận võ.”
“Có từng rời đi?”
“Chưa từng.”
“Sau khi Lục Song tiến vào nhà này, có từng rời đi?”
“Chưa từng.”
“Như vậy, có thể có kẻ thứ hai tiến vào đây không?”
“Có.” Hai gã đệ tử kia trả lời, “Gần một lúc lâu sau, Lục sư huynh còn chưa ra, Tài Bá đã đến tìm huynh ấy, sau đó liền phát hiện...”
“Được rồi.” Tiêu Tả vẫy vẫy tay, “Các ngươi đi xuống đi.”
Sau đó chuyển hướng Phong Thần Hi, nói: “Hiện tại, đành phải làm phiền Phong cô nương.”
Khả năng thứ nhất coi như đã bị loại bỏ, như vậy, chỉ có khả năng thứ hai——độc.
Phong Thần Hi được kế thừa võ lâm đệ nhất thi độc danh gia Phong Tiêm Tố, luận đến đạo dụng độc, ở đây mọi người gồm cả Tiêu Tả chỉ sợ cũng không bằng nàng, cho nên nhiệm vụ tìm ra phương thức hung thủ hạ độc, tất nhiên là việc nhân đức của nàng không thể nhường ai được.
Phong Thần Hi hướng Tiêu Tả hơi hơi vuốt cằm, nói: “Thần Hi hết sức.”
Kiểm tra qua thi thể Lục Song, nghiệm xét bã trà đặt ở trên bàn trà, thậm chí cả chỗ Lục Song tắm trước khi mặc quần áo, Phong Thần Hi cũng không buông tha, nhưng mà——không hề có chút thu hoạch.
Bởi vì dưới đáy hồ, ở gian phòng này một cái cửa sổ cũng không có, cửa cũng do phòng ẩm thấp mà làm đặc toàn bộ, không giống mấy loại cửa nhà bình thường khoét rỗng khắc hoa văn. Nói cách khác, cho dù ngoài cửa không có hai gã canh gác, hung thủ cũng tuyệt không có khả năng lợi dụng ống trúc thổi độc từ bên ngoài vào trong... Rốt cuộc là hung thủ kia đã dùng phương pháp gì để hạ độc?
Phỏng đoán qua hết một vạn khả năng, sau khi toàn bộ đều bị bản thân loại bỏ, Phong Thần Hi cũng hết đường xoay xở. Nàng chậm rãi ngước mắt, vô tình chạm phải ánh mắt hơi thất vọng của Tiêu Tả, tự nhiên cảm giác có một tiếng nói kỳ quái tự đáy lòng bật lên: không có! Thiên hạ tuyệt không có loại độc vừa mới phóng thích xong mà không để lại bất kì tia dấu vết nào. Nàng nhất định sẽ tìm ra dấu vết hung thủ để lại, nàng phải!bg-ssp-{height:px}
Có điều, manh mối ở đâu?
Phong Thần Hi ánh mắt lướt đi không mục đích ở bên trong tìm kiếm, theo vách tường đến sàn, từ tủ quần áo đến bàn trà... Không đúng! Nàng đã bỏ sót cái gì thế nhỉ——hương đài! Cái hương đài mà nàng trông thấy từ ngoài cửa kia!
Cư nhiên lại sơ ý bỏ sót mấu chốt như vậy! Phong Thần Hi âm thầm cắn môi, xoay chuyển ánh mắt, nhất thời giật mình——Tiêu Mạch khi nào thì đứng ở đằng kia? Trách không được nàng đã quên tra xét hương đài, hóa ra là bị hắn chặn.
Dáng người Tiêu Mạch là thuộc dạng cao to nhất trong ba huynh đệ Tiêu gia, mà cái hương đài kia, có thể là để dễ dàng cho việc quỳ tế, cho nên thấp bé vô cùng, cơ hồ còn không đến đầu gối, chiếm không gian cũng thật nhỏ hẹp. Tiêu Mạch đứng ngay phía trước nó, trường bào rủ xuống đất, quả thực bắt nó bị lấp đi cả mười phần mười!
Tên Tiêu Mạch kia, suýt chút nữa làm lỡ đại sự. Chỉ không biết, hành động này xuất phát từ vô tâm hay là cố ý...
Phong Thần Hi đi tới trước Tiêu Mạch, nói: “Tiêu đại công tử, phiền huynh nhường qua một chút.”
Môi Tiêu Mạch mấp máy vài cái không tiếng động, cuối cùng không nói lời nào rồi thối lui.
“A, đây còn có cái hương đài nha.” Tài Bá cả kinh nói.
Tiêu Tả khẽ nâng ánh mắt, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Tiêu Mạch, như có đăm chiêu.
Phong Thần Hi ngồi xổm xuống, dúm lên một chút hương tro, sau một lúc lâu ngưng mắt nhìn, lại đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, rồi đứng dậy, quay đầu rà soát mọi nơi.
Tiêu Nặc luôn luôn đứng ở bên cạnh nàng, nàng ngồi xổm xuống, hắn liền cũng ngồi, nàng đứng lên, hắn cũng theo đó đứng lên, nàng quay đầu, hắn liền cũng quay đầu... Xoay tới xoay lui vài lần, rốt cục nhịn không được, vuốt cổ nói: “Tỷ tỷ, tỷ tìm cái gì hả?”
“Bát, hoặc là cái đĩa, có thể thuận tiện để đựng này nọ.”
Tiêu Nặc “À” một tiếng, tròng mắt quay tròn lưu chuyển, lấy luôn chén trà làm bằng ngọc trên bàn trà kia, đang tính đưa qua, bỗng cánh tay rụt trở về, cẩn trọng dè dặt nhìn Tiêu Tả nói: “Cha, cái này... Có được tính vật chứng không? Có thể dùng chứ?”
“Việc này con phải hỏi Phong tỷ tỷ của con.” Tiêu Tả nói xong đưa mắt hướng Phong Thần Hi cười cười.
Phong Thần Hi trong lòng liền động, tựa hồ cảm giác như có gió xuân nhẹ phẩy qua hai gò má nàng... Định thần lại, cười tươi tắn đáp trả ông: “Trà đã nghiệm qua, không cần lưu lại nữa, chỉ là, đáng tiếc chén ngọc này...”
Nói xong, tiếp nhận chén trà, hắt nước trà bên trong còn lưu lại ra, rồi lấy khăn lụa lau sạch vách tường, từ trong người lấy ra một cái lọ nhỏ, vặn mở nắp lọ đổ vào trong chén một ít chất lỏng trong suốt, lại vê lên một nắm hương tro, rắc rắc vào.
Chỉ thấy trong chén trà này nguyên bản là chất lỏng trong suốt, giây lát biến thành một loại xanh lục kỳ dị.
Phong Thần Hi chợt nhíu mày, hình như có điểm ngoài ý muốn, lại hình như có điểm khiếp sợ, bước nhanh đi đến tr thi thể Lục Song, ngồi xuống, cắn răng nói: “Ta không phải muốn bất kính với người đã khuất, vì trả lại công đạo cho huynh bất đắc dĩ phải làm thế này, huynh trên trời có linh thiêng chớ trách.”
Tiêu Nặc đương nhiên cũng đi theo ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì? Vì sao kêu Lục đại ca không nên trách tỷ?”
“Khám nghiệm tử thi.” Phong Thần Hi nói, “Bá” một tiếng từ trong giày ủng rút ra chủy thủ sáng như tuyết.
“Nghiệm… thi?” Thanh âm Tiêu Nặc run run, vặn vẹo thành âm cuối kỳ quái.
Phong Thần Hi liếc mắt nhìn hắn nói: “Không phải là khám nghiệm tử thi kiểu thông thường, chỉ là trích máu kiểm tra một chút.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tiêu Nặc như trút được gánh nặng, lại hỏi: “Là giống với kiểm tra tro hương này phải không?”
“Ừ.” Phong Thần Hi vươn tay, “Lấy chén trà lại đây.”
Tiêu Nặc cầm chén trà lên, Phong Thần Hi lại liền giống vừa rồi nhỏ vào vài giọt chất lỏng trong suốt, sau đó cứa đứt ngón tay Lục Song.
Sự thật lại một lần nữa chứng minh suy đoán lúc trước của nàng là chính xác, Lục Song đích xác đã tử vong ít nhất nửa canh giờ trước.
Bởi lẽ, cứ xem việc nàng đã cứa đứt ngón tay hắn, mà máu chưa chảy ra.
Phong Thần Hi nắm miệng vết thương, dùng một chút lực, ép ra một chuỗi máu vào trong chén, kỳ dị là, chất lỏng trong suốt không phải biến thành màu đỏ, mà là biến thành...
“Là xanh lục!” Tiêu Nặc la hoảng lên, “Cùng vừa rồi giống nhau, biến thành màu xanh lục!”
Phong Thần Hi chậm rãi đứng lên, phun ra một hơi thật dài, nhìn Tiêu Tả mỉm cười, nói: “May mắn không làm nhục sứ mệnh.”
Trên mặt Tiêu Tả lại không lộ ra sắc mặt vui mừng, trầm giọng nói: “Kết quả là cái gì?”
“Là lôi khuẩn.” Phong Thần Hi giải thích, “Loại độc tố này độc tính cực kỳ mãnh liệt, nhưng mà đến nhanh đi cũng mau, tựa như lôi điện, cho nên được gọi như thế.”
Tài Bá nói: “Cho nên lúc lão tiến vào không bị trúng độc, phải không?”
“Không sai.” Phong Thần Hi vuốt cằm nói, “Khi Tài Bá tiến vào phòng này, Lục Song ít nhất đã chết nửa canh giờ, trong không khí độc tính sớm tan hết, tự nhiên vô sự.”
Cung Phỉ Thúy mím môi nói: “Nếu biết được Lục Song bị hại bởi loại độc nào, có thể dễ dàng tra ra hung thủ... Phong cô nương, với sự am tường của cô về loại độc này, tất nhiên biết được phương pháp tinh luyện nó cùng những kẻ thường xuyên sử dụng nhất phải không?”
Tinh luyện một loại độc tố, phải thông qua phương pháp nào đó, vậy nên nhất định phải dùng thiết bị cùng khí cụ đặc thù nào đó; trong chốn võ lâm người dụng độc vô kể, nhưng các môn các phái đều không giống nhau——nếu hai điểm này có thể xác định được, thân hình to lớn của hung thủ cũng sẽ trồi lên mặt nước.
“Lôi khuẩn không cần phải tinh luyện.” Phong Thần Hi nói, “Nó là một loại độc tố có sẵn trong tự nhiên, bám vào rễ một loại nấm, chỉ cần cắt xuống một chút, bất luận sử dụng như thế nào đều có thể đưa người đến chỗ chết... Về phần những kẻ thường xuyên sử dụng nhất, theo ta được biết, trước mắt trong chốn giang hồ không có người quen dùng loại độc này, bởi vì...”
Nàng dừng một chút, ánh mắt khẽ đảo qua Tiêu Mạch, nói: “Bởi vì bản thân loại độc nấm này số lượng cực ít, phân bố trong phạm vi cực nhỏ, hơn nữa rất khó hái, có lần 'Độc lang quân' từng vì nó tìm suốt mười năm, cũng không có thu hoạch.”
Cung Phỉ Thúy nhíu mày: “Vậy thì, nó sản sinh ở nơi nào?”
Phong Thần Hi trầm mặc xuống, sau một lúc lâu, chậm rãi nâng ánh mắt lên, chậm rãi nhìn về phía một người, chậm rãi nói một câu nói.
“Ở núi Trường Bạch, “ nàng nói, “Chỉ tại núi Trường Bạch.”
Nàng xem ra người đó, không phải Tiêu Mạch, mà là——Tiêu Tiệm.