Mạt Thế Bảo Hộ

chương 31-1: gặp lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Fuurin

Ed: đúng là quả báo mà , lúc nãy còn kêu chương ngắn. Xong giờ quất ngay một chương dài sọc đến nỗi phải cắt quá nể với tốc độ này

"Uy ca, Zombie càng lúc càng nhiều, chết tiệt, chúng ta bị chặn mất rồi, bây giờ phải làm sao đây?"

"Uy ca, Vết Đao sắp không trụ nổi nữa rồi, toàn thân cậu ta bây giờ nóng như lửa vậy, e là một cào của Zombie lúc nãy làm cậu ấy bị lây bệnh độc rồi, phải nhanh chóng nghĩ cách thôi..."

Lâm Uy lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán, nhạy cảm nổ một phát súng bắn trùng một con Zombie đang lao tới từ một góc độ nguy hiểm, sau đó nhanh chóng hướng nòng súng về phía bầy Zombie đang ùn ùn kéo tới, một tiếng "cách" đột nhiên vang lên, sắc mặt Lâm Uy trong nháy mắt trở nên khó coi, chết tiệt, đúng là họa vô đơn chí mà, đang lúc nguy cấp thì lại hết đạn!

Lâm Uy xanh mặt nhìn Zombie từ bốn phương tám hướng đang kéo tới ngày càng gần, quyết đán giắt súng vào lưng quần, một tay phụ A Hưng đỡ Vết Đao: "Đi, trước tiên tới chỗ siêu thị tránh một lúc đã."

Siêu thị chỉ ở ngay sau bọn họ, A Hưng nhìn thoáng qua, bên trong hình như không có Zombie, từ nãy tới giờ hắn không có thấy một con Zombie nào nghe mùi chạy từ trong đó ra cả, liền vội vàng gật đầu.

"Cậu dìu Vết Đao vào trước đi, tôi theo sau." Lâm Uy rút dao phay ra chắn trước mặt hai người, đồng thời nhét vào tay A Hưng một thanh dao găm: "Nhớ để ý Vết Đao chút, lỡ như cậu ấy...thì cậu phải tùy thời xử lý." Lời thừa lại cũng khogn có nói tiếp, sắc mặt A Hưng nghiêm túc, gật đầu.

"Mau đi đi." Lâm Uy quơ dao phay chém trúng cánh tay một con Zombie, vết máu màu nâu uốn lượn chảy xuống, một mùi hôi thối buồn nôn xộc vào mũi. Cùng lúc, A Hưng dìu theo Vết Đao vọt vào siêu thị, Lâm Uy cũng theo sát phía sau, sau khi tất cả đều đã vào trong liền lập tức đóng cửa, khóa chặt.

"Đại ca, phải làm sao đây? Cánh cửa này căn bản là không cầm cự được bao lâu đâu." A Hưng nhìn một đàn Zombie đông như kiến đang chen chúc gào thét dán vào cánh cửa, da đầu tê dại.

Lâm Uy thở phì phò, ánh mắt lạnh lẽo, trầm trọng nói: "Trước tiên cậu đặt Vết Đao xuống đã, chúng ta dỡ mấy cái giá hàng ra ngăn trước cửa chống đỡ tạm, rồi anh sẽ nghĩ thêm cách."

"Được." Giờ cũng không còn cách nào. Loại siêu thị ở trấn nhỏ như này đều chỉ là siêu thị loại trung, toàn bộ chỉ có một tầng, một khi cửa bị chặn lại, thì thật sự là kêu trời không thấu kêu đất không hay, như thú trong bẫy, ngay cả đường trốn cũng không có. Có thể kéo dài được chút nào hay chút ấy. Cũng may là cửa siêu thị làm bằng kính cường lực, nhất thời cũng không thể đập vỡ được.

Đùng đùng đùng... Ngoài cửa thủy tinh, có một bóng dáng linh hoạt như rồng bay phượng múa xuyên qua bầy Zombie, cơ thể nó cao chừng hơn hai mét, vậy mà tốc độ lại nhanh một cách kỳ quái, theo một tàn ảnh biến mất, nó đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa thủy tinh, khuon mặt nanh ác dán sát vào, miệng mở to như chậu máu lộ ra hàm răng trắng ởn nhọn hoát, Zombie tham lam nhìn chằm chằm hai người, nơi khóe miệng thối rữa có một dải chất lỏng khả nghi uốn lượn chảy xuống.

"Mẹ nó, nó lại đuổi tới đây rồi, thứ ghê tởm!"

Hai người mồ hôi đầy đầu rốt cuộc cũng đem được quầy hàng dời đến trước cửa thủy tinh, ngừng lại thở dốc nặng nề.

Zombie giơ tay lên định đập một phát thật mạnh lên cửa, nhưng mà đám Zombie chen phía sau cứ như ruồi bọ ngửi thấy mùi phân, liều mạng chen lấn lên phái trước, tận lực muốn cướp lấy đồ ăn trước đồng bọn, ít nhất thì cũng phải xí được chén canh. Con Zombie cầm đầu không kịp đề phòng liền bị phía sau xô đẩy khiến đầu đập mạnh lên cửa. Nguyên một cái mặt thối rữa dính sát vào cửa thủy tinh, trong miệng thậm chí còn có vài cái răng lỏng ra, nó vừa nhúc nhích, một cái răng cửa liền rớt lạch cạch xuống đất.

Grào —— Zombie gầm lên một tiếng đầy giận, hung tợn uy hiếp đạp một phát lên mấy con Zombie đang lấn tới, con Zombie bị đạp trúng sợ run, con mắt đỏ chớp chớp một hồi, sau đó dường như là đã phục hồi tinh thần lại, định gào lên, ai biết vừa mới mở miệng thì "bốp", hai hàm răng vi vu rớt xuống, miệng liền biến thành giống trẻ sơ sinh, chỉ còn độc nhất hai hàng lợi đỏ tươi

Này thì hay rồi! Răng không còn, thì nó lấy gì đi gặm món ăn yêu thích nhất bây giờ? Nhất thời, hai mắt nó liền tóe lửa, một làn khói lượn lờ bốc ra từ trán nó, nó trở nên liều mạng nhằm về phía đồng bọn mà đánh. Một con Zombie khác cũng không cam chịu yếu thế, lập tức hai bên ngươi đi ta tới đánh nhau loạn xà ngầu.

Nếu mà la Zombie bình thường thì sẽ không vì vậy mà đánh nhau, nhưng mà hai con Zombie này đều đã trải qua biến dị so với những Zombie bình thường khác, sau khi tiến hóa chúng nó đã có được trí lực cơ bản, nếu không sao có thể xuất hiện ý nghĩ phẫn nộ được chứ? Khi cả hai liều mạng với nhau liền làm cho cả bầy Zombie trở nên rối loạn, có câu "cửa thành thất thủ, cá dưới ao vạ lây", có rất nhiều Zombie bị hai tên kia đánh trúng tán loạn không ngừng, ngoài cánh cửa thủy tinh là một đống hỗn độn, âm thanh ồn ào đủ kiểu.

"Trời đất! Vậy cũng được à?" A Hưng trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng ngoài cửa thủy tinh, cảm giác hình như đầu óc mình không đủ dùng nữa. Cái đám không có tí dung lượng não nào, đầu chả có gì ngoại trừ ăn mà cũng biết nội chiến?

Lâm Uy chăm chú nhìn cah hỗn loạn phía bên ngoài cánh cửa thủy tinh, cảnh giác vẫn luôn được đề cao không chút nào thả lỏng, tuy rằng tình huống bây giờ có lợi cho bọn họ, nhưng chừng nào đám Zombie còn chưa đi, thì mối nguy hiểm của bọn họ vẫn sẽ còn đó.

Lúc này đây, hai người họ cũng không chú ý đến, trên thân Vết Đao đang nằm tựa vào vách tường trắng xóa bắt đầu hiện lên từng chấm nâu lấm tấm, nếu như lúc này họ vạch hai mắt đanh khép của hắn ra, sẽ phát hiện ngay trong mắt Vết Đao có từng đốm như nòng nòng đang di chuyển xung quanh, đồng thời không ngừng chen lấn vào đồng tử của hắn, mà đồng tử của hắn lúc này cũng bị ép thành vạch thẳng đứng như mắt mèo! Tình trạng giống hệt lúc Diệp Man bị lây nhiễm vậy!

"Xem ra, đám hỗn loạn này sẽ không kết thúc trong chỉ trong chốc lát đâu." Lâm Uy nhìn hai con Zombie đang xáp vào nhau trước cửa, kết luận, "Cứ ăn chút gì trước đã, lấp đầy bụng rồi nghỉ ngơi một chút." Lâm Uy vỗ vai A Hưng rồi cũng ngồi xuống.

"Yên tâm đi, em không muốn là quỷ đói đâu." A Hưng nhe răng cười, vừa nói vừa thuận tay lấy ra một bao lạp xưởng, mở ra rồi đưa cho Lâm Uy một nửa, mình cũng cắn một miếng to, nói: "Lỡ như mà bị lây nhiễm, thà em nổ súng tự sát, chứ không bao giờ muốn biến thành quái vật."

Lâm Uy nở nụ cười nghiêm túc, nhét lạp xưởng trong tay vào tay A Hưng, đứng lên nói: "Cậu cứ ăn đi, anh đi nhìn Vết Đao một chút."

A Hưng im lặng, nụ cười xẹp xuống. Không biết vì sao, hắn cảm thấy lạp xưởng trong tay bỗng trở nên nặng nề một cách lạ lùng. A Hưng rầu rĩ cắn một miếng lạp xưởng, hốc mắt vừa chua vừa chát, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

bg-ssp-{height:px}

Nhớ lúc trước tám anh em bọn họ đi theo đại ca từ tay trắng tạo nên một phen danh tiếng, ai mà không sợ nơm nớp khi nghe thấy tên của bọn hắn chứ. Chỉ là từ sau khi Zombie xuất hiện, trước thì vì che chở bọn hắn mà đại ca bị lây nhiễm, sau đó bọn hắn một đường chạy trốn, nhìn từng người anh em cùng mình vào sinh ra tử cứ lần lượt chết trong miệng Zombie, cho tới nay chỉ còn lại ba người họ, ngay cả Vết Đao giờ cũng...thế gian thật đúng là khó lường mà.

Nhìn một bầy Zombie như bầy kiến đen nghịt ngoài cửa, líu nha líu nhíu ồn ào, khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy, không biết hắn và Uy ca có thể kéo dài được tới bao lâu, dù sao thì cũng không tránh khỏi được chữ "chết". Zombie ngày càng trở nên lợi hại, làm gì còn đường sống cho con người nữa đây? Coi như hắn đã thông suốt.

"Vết Đao, Vết Đao, cậu sao rồi?" Lâm Uy nâng Vết Đao dậy để anh ta dựa vào người mình, sờ sờ trán hắn, không biết có phải mình sinh ra ảo giác hay không, mà nhiệt độ trên người Vết Đao dường như hạ xuống nhiều rồi.

"Nước..." Vết Đao cố mở mắt, lộ ra con ngươi nổi lên màu đỏ tươi, nói một cách khó khăn, môi hắn vì cực kỳ thiếu nước mà trắng bệch nứt nẻ.

"A Hưng, mang nước lại đây." Lâm Uy lập tức gọi A Hưng.

A Hưng ném lạp xưởng, lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp cẩn thận đút cho Vết Đao, vừa chạm vào nước mát, Vết Đao liền tham lam nuốt vào, thật chí còn giật lấy cái chai uống ừng ực. "Nước..." Vết Đao vứt chai không đi, kêu lên với vẻ chưa thỏa mãn, giọng nói so với lúc trước rõ ràng là tốt lên không ít.

"Lấy thêm nước đến."

"Được được..." A Hưng đáp lời, rồi vội vội vàng vàng lấy nước.

Vết Đao uống một hơi hết bảy tám chai nước mới ngừng. Hắn mở to mắt, nhìn Lâm Uy, nghiêm túc nói: "Uy ca...Là em liên luỵ các anh..." Nếu không có kẻ vướng víu như hắn ở đây, dựa vào thân thủ của Lâm Uy và A Hưng, muốn chạy thoát không phải chuyện khó.

"Cậu tỉnh là tốt rồi, mọi người đều là anh em, cậu xem cậu nói bậy bạ gì đó!" Lâm Uy tức giận nói, nhưng sắc mặt lại dịu xuống rất nhiều: "Cảm giác thế nào? Có chút gì không khỏe không?"

"Em thấy rất khỏe, trước giờ chưa từng thấy khỏe khoắn như vậy luôn, toàn thân tràn đầy sức lực." Vết Đao nhếch miệng, vừa nói vừa đứng lên, lắc lắc cổ, động chân động tay, thở phào một hơi: "Thật là thoải mái."

Lâm Uy và A Hưng ngơ ngác nhìn nhau, vừa nãy còn là bộ dạng sắp chết, sao bây giờ nhìn như người không hề bị gì vậy?

"Vết Đao, vết thương của cậu không đau nữa à?" A Hưng kinh ngạc hỏi.

"Vết thương á?" Vết Đao vừa hỏi lại, vừa kéo ống tay áo lên lộ ra cánh tay đen thui, kinh ngạc kêu to: "Uy ca, vết thương bị Zombie cào của em mất tiêu rồi!"

"Thật sao? Ôi chao, không có thật này!" A Hưng ngẩn ra, bắt được cánh tay Vết Đao, nhìn nhìn, cũng kinh ngạc há hốc miệng, "Uy ca mau đến nhìn này, Vết Đao không sao nữa rồi!"

Lâm Uy nhìn cánh tay sạch sẽ một cách kỹ lưỡng, lại nhìn kỹ tròng mắt Vết Đao, hồi nãy còn nổi lên màu đỏ nhưng bây giờ lại hết sức bình thường, không có tí ti bất ổn. La kháng thể! Phản ứng đầu tiên của Lâm Uy là nghĩ tới nó, nhất thời trở nên nghiêm túc, nói: "Xem ra, hệ thống miễn dịch của Vết Đao đã chiến thắng sự lây lan của bệnh độc T, sẽ không biến thành Zombie nữa."

"Thật sao, thật tốt quá!" A Hưng nghe vậy, liền đánh mạnh vào ngực Vết Đao, cũng có tâm trạng nói giỡn, "Xem bộ dáng người anh em đây chính là dẫm phải vận cứt chó rồi, vừa mới đây thơi tôi còn tưởng cậu sắp chết, vốn còn định nhỏ vài giọt nước mắt khóc thương, thật là lãng phí một phen tình cảm của tôi mà."

Vết Đao gãi ót, nhếch miệng cười hắc hắc: "Nước mắt của cậu, tôi chả quý gì, tự giữ lấy mà dùng đi."

"Được rồi," Lâm Uy nhìn hai người cãi qua lại, nói: "Việc này cần phải được giữ bí mật, không thể để cho người thứ tư biết, nếu không Vết Đao sẽ rơi vào nguy hiểm ngay."

"Uy ca, anh yên tâm, trong lòng bọn em có cân nhắc hết." Thời bây giờ người ta vì sinh tồn chuyện gì cũng có thể làm được, nếu chuyện Vết Đao sinh ra kháng thể đối với bệnh độc bị người ta biết, chắc chắn sẽ có nhiều người thèm thuồng đỏ mắt, ý đồ gây rối. Tất nhiên A Hưng cũng hiểu rõ chuyện này, "Vết Đao đã không sao, thì nên thừa dịp lực chú ý của mấy con Zombie đó không tập trung lên người chúng ta, chúng ta hợp sức một phen đi, thay vì ngồi chờ chết, tôi thà rằng liều chết mở ra một con đường sống."

Lâm Uy trầm ngâm một lúc, nhìn sang Vết Đao.

"Tôi không ý kiến gì." Vết Đao nói, "Bây giờ tôi không sợ Zombie cắn nữa, tôi che cho các anh lao ra."

"Vậy được, các cậu theo dõi dấu hiệu của anh, tùy thời hành động." Lâm Uy cũng không do dự nữa, trực tiếp nói.

----- Hết chương . - - - - -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio