Tựa ở vai An Nhiên, tôi lẳng lặng mà nghe nhịp tim nàng càng ngày càng gấp, khóe miệng giương lên độ cong.
Bỗng nhiên, một loại âm thanh không tầm thường khác chui vào trong tai tôi, thính lực so với người bình thường nhạy bén hơn mấy lần để tôi nhận ra được vài nhịp tim dị thường ngoại trừ An Nhiên.
Sau khi sấm chớp qua đi, tôi lập tức lôi kéo An Nhiên lui về sau góc tối, nơi mặt tường tối thui chúng tôi tới gần, có thể hình thành thế đối chọi để dựa vào.
Hai người Kiều Tử Mặc cùng Ngô Phóng Ca không kịp phản ứng thì bị dòng người đẩy sang một bên khác.
Ngay khi thời khắc tôi và An Nhiên đứng lại, mấy cái người nhịp tim lạ thường kia liền giống như xác sống cắn tới người cách gần nhất, hoảng sợ thét chói tai, máu thịt be bét, toàn bộ hội trường tựa như địa ngục lại tới.
Mấy người lúc trước không lâu còn đang ăn uống, chuyện trò vui vẻ xưng là đồng bạn huyết nhục thì lại có vài người lục tục xuất hiện bệnh trạng giống bọn họ, điên cuồng như chó sói tàn bạo mà đánh về phía người sống gần nhất cắn xé, gặm gặm, ra tay cực kỳ hung lệ, không hề có một chút nhân tính.
Âm thanh gào khóc, tiếng kêu rên, tiếng mắng chửi, khiến tình cảnh vốn là hỗn loạn càng thêm khó có thể khống chế.
Lúc nãy Cát Tân Bồi còn dương dương tự đắc đang bề bộn tổ chức nhân thủ, phục chế lại mấy cái người phát tác, mệt mỏi, không biết làm gì.
Tôi mắt lạnh nhìn trò khôi hài đột nhiên xuất hiện này, cũng không muốn dính líu.
Để ý liền có thể phát hiện, những người này đều có một điểm giống nhau, quần áo mang theo trên người có dấu vết thấm ướt, sợi tóc dính nước, hiển nhiên không lâu trước đây đã từng tắm mưa qua..
Mấy các người phát tác đầu tiên kia, trong tay còn có bình chứa nước, rất có khả năng là trực tiếp dùng để uống nước mưa.
Mà sau khi mấy cái người đó phát tác, hẳn là đến người da dẻ tiếp xúc nước mưa.
Không có chứng cứ xác thực, tôi chỉ là suy đoán như trên, ở trong lòng ước định ngọn nguồn sự kiện.
Cái người dị năng giả loại lực lượng, gọi là Hồng Uyển Lan sao?
Sách, đã từng vẫn lấy làm kiêu ngạo, sức mạnh được mọi người tin cậy với có thể bảo vệ bọn họ, nhưng bây giờ đã biến thành trợ lực giết chóc vô tình.
Nàng dễ như ăn cháo mà đem một nam tử trưởng thành xé thành hai nửa, cốt nhục vỡ vụn vung lên một chùm sương máu, ở tại trên mặt nàng trắng nõn còn chưa từng biến hình, có một loại máu tanh diễm lệ nhưng cũng không còn nam nhân dám đi thưởng thức cái đẹp khủng bố này.
Có thể, tôi nên dùng "Nó" làm đại từ.
"Ầm ——" tiếng súng nổ, nhào tới bóng người bị đánh lảo đảo một cái, màu máu đen đỏ ở ngực nó nổ tung, nhưng nó không để ý lắm, chỉ dừng lại một cái rồi tiếp tục kêu gào hướng về mục tiêu chộp tới.
Cái kia mất cảm giác không sợ chết, không khác gì xác sống, có thể nói, từ khi chúng nó bắt đầu cắn xuống máu tươi đồng bạn, chúng nó cũng đã mất đi tư cách sống làm người.
Tiếng súng đầu tiên vang lên qua đi, đám người rơi vào trong khủng hoảng tựa hồ phục hồi lại tinh thần, liên tiếp lấy ra vũ khí, quay về công kích xác sống uy hiếp sinh mệnh bọn họ.
Tôi đếm tất cả, ngoại trừ người cảnh sát trưởng Cát Tân Bồi kia ra, vẫn còn có năm, sáu người có có vũ khí nóng.
Bố trí vũ lực như vậy, thảo nào có thể từ xác sống vây công còn sống sót đến nay, còn cứu lại không ít phiền toái tay trói gà không chặt.
Chỉ là, ở bị động đột nhiên không kịp chuẩn bị phản kích thường thường không có lý trí, suy nghĩ và phán đoán, cuối cùng khả năng đạt thành hiệu quả cũng trả giá rất nhiều.
Viên đạn bọn họ bắn phần lớn chỉ trúng thân thể xác sống cùng tay chân, nhưng hiếm có trực tiếp bắn trúng đầu, vị trí quan trọng này.
Nhưng bao hàm kết quả xấu nhất là viên đạn không những không có trở thành nhánh cỏ cứu mạng, trái lại vô tình thu gặt đi tính mạng đồng bạn vô tội.
Theo xác sống công kích càng ngày càng hung mãnh, phòng tuyến trong lòng những người cầm súng này không ngừng sụp đổ, bắt đầu xạ kích lung tung.
Mà tình huống như vậy, đang càng lúc càng kịch liệt.
Tất cả mọi người trong hội trường trong lúc nguy hiểm đều bị đạn lạc bắn trúng thì An Nhiên lập tức xoay người đem tôi đẩy tựa ở góc tường, cả người đều vững vàng mà dính vào, trở tay ở sau lưng kết lên một tầng băng sương mỏng manh dùng làm tấm khiên tạm thời, đem thế giới hỗn loạn ngăn cách ở bên ngoài, lưu ra cho tôi một khe hở cư trú.
Thứ này cũng không thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm, thế nhưng điều này có thể bảo đảm một chút: Bất kỳ nguy hiểm nào như muốn tập kích đến tôi, tất cả trước tiên phải vượt qua người nàng.
Nàng là dùng tính mạng của mình bảo vệ tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy trong lòng có một góc ấm áp tươi sống nổi lên, tần độ nhịp tim nhảy lên so với vài con xác sống biến dị kia còn muốn kịch liệt hơn nhiều, là bệnh trạng khát máu lại muốn phát tác sao? Tôi không biết.
Nàng nửa ngồi xổm xuống, hai tay chống đỡ ở bên mặt tôi, chóp mũi cùng tôi khoảng cách không tới cm, hô hấp ngắn ngủi mà mang theo căng thẳng, nhưng ánh mắt nhìn tôi chăm chú mà kiên định.
Nàng nói: "Tiêu, tôi sẽ bảo vệ cô."
Trong nháy mắt như vậy , tôi muốn ôm nàng vào trong ngực thật chặt, hoặc là liền như thế mang theo nàng trốn vào trong không gian, không có xác sống, không có dị năng giả, không có những người khác, chỉ có hai người chúng tôi, cũng không bao giờ đi ra nữa.bg-ssp-{height:px}
Nhưng tôi biết, nàng sẽ không đồng ý tôi làm như vậy.
Nàng không bỏ được người mẹ cách xa ở thành phố B, không bỏ được bạn thân Kiều Tử Mặc cùng đồng bạn Ngô Phóng Ca mới quen biết, thậm chí không có cách nào trơ mắt mà nhìn một đám người chết ở trước mắt nàng, ý sống nhẹ dạ lại là cái người tính tình lý lẽ cứng nhắc quật cường, khiến người ta bất đắc dĩ.
Có thể khiến tôi rất thưởng thức, cũng là phần xích tử chi tâm chấp nhất không đổi (xích tử chi tâm: nói đến một con người chân thành, với trái tim trong sáng và ngây thơ như một đứa trẻ).
Bởi vì đây chính là điểm mà nàng không giống với bất kỳ ai khác.
Tôi nhìn thẳng vào trong con ngươi nàng màu đen thuần, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ừm."
Nàng cong mày lên chính muốn nói gì, chợt quay đầu đi.
Cái tiểu nhà đầu tên Tăng Nhu đang ôm eo, một chút hướng hướng tới phía chúng tôi, sắc mặt trắng bệch, môi lúng túng, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu, phía sau nàng là liên tiếp tiếng súng và tiếng gào xác sống.
An Nhiên hơi do dự một chút, vẫn là đối với nàng ngoắc ngoắc tay, tiểu nha đầu sáng mắt lên, vội vã bước nhanh hơn.
Hầu như sắp muốn chạm được cánh tay An Nhiên duỗi ra thì, từ phía sau nàng đụng tới một trận mạnh mẽ, khiến nàng lảo đảo, thân thể phiến diện, dưới một giây, liền thấy thân hình nàng chấn động, chậm rãi giơ tay che vị trí ngực, ngửa mặt ngã rầm trên mặt đất.
Ở giữa ngực của nàng phá một cái lỗ máu, máu tươi ồ ồ chảy ra bên ngoài.
Hiển nhiên, bởi vì một cái xô đẩy kia, trùng hợp bị một viên đạn lạc bắn vào trong.
Từ khi bị đẩy ra mãi cho đến khi ngã xuống đất, ánh mắt của nàng chặt chẽ trừng mắt một phương hướng, tràn ngập không thể tin tưởng, nữ nhân đẩy chen nàng trong lồng ngực ôm một bé trai bảy, tám tuổi, nhưng không rảnh đưa tới một ánh mắt áy náy, chỉ đem đứa nhỏ trong lồng ngực nhét vào bên trong khe hở của An Nhiên và tôi.
Thấy An Nhiên nhíu mày, nàng hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, khóc lớn khẩn cầu: "Van cầu cô! Van cầu cô ! Đứa nhỏ là vô tội! Cô cứu cứu hắn! Cứu cứu hắn đi!"
An Nhiên phức tạp nhìn nàng một cái, lại nhìn một chút Tang Nhu ngã trên mặt đất sống chết không rõ, vẫn là cắn răng tiếp nhận bé trai khóc thút thít kia, đem hắn bảo hộ ở giữa chúng tôi, xem như là ngầm đồng ý thỉnh cầu người phụ nữ kia.
"Cảm ơn! Cảm tạ cô!" Nàng kích động liên tục nói cảm ơn, lưu luyến liếc mắt nhìn con của chính mình, sau đó dứt khoát kiên quyết đứng dậy hướng về một phía khác chạy đi, ở tại góc này càng nhiều người, mục tiêu liền càng dễ thấy, đưa tới nguy hiểm xác sống cũng lại càng lớn.
Tôi nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, liếc mắt một cái Tăng Nhu che ngực thật chặt cùng với bé trai trong lồng ngực run lẩy bẩy, khóe miệng chậm rãi hạ độ cong.
Thực sự là một người mẹ vĩ đại a, vì đứa con có thể từ bỏ tôn nghiêm thậm chí cơ hội cầu sinh; cũng có thể không hổ thẹn cướp đoạt cơ hội sống sót của một đứa trẻ khác, thậm chí trở thành đao phủ gián tiếp hại chết tính mạng nàng.
Nói nàng có lỗi sao? Không, nàng chỉ là muốn bảo vệ con của chính mình thôi; nói nàng vô tội sao? Lẽ nào Tăng Nhu nên chết rồi sao?
Cái mệnh đề này cũng không phải là khó giải, chỉ là không có một cái đáp án nào chính xác thôi.
Nhân tính luôn luôn có đôi có cặp tồn tại một người có hai bộ mặt, một mặt là nhân từ, một mặt là tàn nhẫn; một mặt là Thiên Sứ, một mặt là ác ma.
A, ích kỷ, vô tư, cảm động, mâu thuẫn, đây chính là nhân tính phức tạp mà khiến tôi căm ghét.
Không đợi người phụ nữ kia chạy ra bao xa, một con xác sống liền nhắm vào cổ nàng, nàng sợ hãi mà không cam lòng, nhưng không thể ra sức, cuối cùng ánh mắt tập trung lại đây, hình ảnh ngắt quãng ở quyến luyến cùng kỳ phán, cho đến không sinh lợi.
"Mẹ, huhu..." Tôi một tay che miệng nam hài, đem âm thanh hắn gào khóc phong tỏa ở trong lòng bàn tay, tuy rằng rất muốn liền như vậy giải quyết đi cái phiền toái này, thế nhưng ở trước mặt An Nhiên, cũng không phải một thời cơ tốt.
Tôi không muốn làm cho nàng cảm thấy tôi là một quái vật tàn nhẫn vô tình, vì lẽ đó tôi tình nguyện thu lại bản tính, khắp nơi bị quản chế, dối trá đóng vai một đóa hoa bạch liên thanh ngạo xuất trần, dù cho đóa hoa bạch liên này mặt ngoài thuần khiết bên trong từ lâu đã là màu đen mục nát.
"Tất cả mọi người trấn tĩnh! Nằm xuống! Mau nằm xuống!" Rối cuộc âm thanh Cát Tân Bồi vang lên ở bên trong một mảnh hỗn loạn, phần lớn người đều đúng lúc nằm xuống thì tiếng vang tiếng súng rền rĩ và nham thạch oanh kích ở trong phòng họp bộc phát ra, che lại tất cả âm thanh còn lại.
Dưới thế tiến công mãnh liệt không đổi của viên đạn, xác sống vẫn đứng rất nhanh bị quét sạch, trước sau khoảng mấy chục giây, loạn tượng lúc trước đặc biệt phá lệ buồn cười, chỉ là, không có ai cười được.
Tiếng súng kết thúc, trong phòng họp yên tĩnh chỉ còn dư lại mọi người sợ hãi kịch liệt thở dốc không thôi.
Một lúc lâu, bắt đầu có người trầm thấp khóc nức nở lên.
Sau đó, liên tiếp có tiếng khóc vang lên vì chia buồn người nhà chết đi, vì đồng bạn ngộ thương xấu hổ, vì tương lai vô vọng thương cảm...
Tôi bỏ qua bé trai trong lồng ngực vẫn gào khóc không ngớt, đi tới bên người Tăng Nhu ngồi xổm xuống, thăm dò mạch đập của nàng —— yếu ớt thế nhưng, còn đang ngoan cường mà nhảy lên .
"Tiêu, cô có thể cứu nàng sao?" An Nhiên ôm bé trai kia tiến đến bên cạnh tôi, nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt nàng nhìn tiểu nha đầu có chút đau thương, để tôi không đành lòng từ chối.
Gật đầu, từ trong không gian lấy ra hòm giải phẫu của tôi, không có thuốc tê, tôi trực tiếp ở trong miệng cô bé kia nhét vào một chi bút máy, phòng ngừa nàng cắn đứt đầu lưỡi, nhanh chóng mở vạt áo ngực của nàng, đơn giản tiêu độc qua, dùng dao giải phẫu cắt ra da ngực nàng.
Tuy rằng trúng đạn lạc, vạn hạnh trong bất hạnh nhưng viên đạn từ phía trước bên phải đâm vào ngực nàng, không hề đánh trúng trái tim và lá phổi, tránh ra xương, bị kẹp ở trong bắp thịt, là thực sự bị thương ngoài da, ngoại trừ mất máu quá nhiều cùng đau đớn bất ngờ, cũng không nguy hiểm tính mạng.
Hai ba lần lấy ra đầu đạn, băng bó vết thương cẩn thận, không cách nào tiêm vào thuốc kháng sinh, chỉ có thể gửi hy vọng vào vết thương của nàng không dễ dàng bị nhiễm.
Thời điểm tôi giúp nàng lấy đầu đạn, tiểu nha đầu đau đến hôn mê bất tỉnh, sau khi giải phẫu kết thúc lại rất nhanh tỉnh lại.
Nàng quay sang tôi nhẹ giọng nói cám ơn, thời điểm sang An Nhiên nhìn sang thì hướng nàng suy nhược cười cười, tôi lại không thể từ trong mắt nàng nhìn thấy nửa điểm ý cười.
Tính mạng của nàng không có bị đoạt đi, nhưng tôi biết, thiện niệm nàng đã từng lo liệu đã bị viên đạn lạc kia đánh trúng nát tan..