..
"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?" Triển Vân sắc mặt ngưng trọng hỏi.
"Còn lại tám ngày." Tô Duệ Triết nhớ rõ ở đời trước, đại bá mẫu chờ sau khi có thông cáo liền ngày hôm sau cùng biểu ca đi ký kết hợp đồng.
Số tiền đền bù sẽ được trao cho các chủ hộ dân theo quy định là trong khoảng từ ba đến bảy ngày, nhưng bởi vì là nhóm chủ hộ ký đầu tiên nên được chính quyền ưu ái bật đèn xanh, chỉ cần thời gian ba ngày đã chuyển tiền đến tài khoản bọn họ.
Năm ngày sau khi lấy được tiền, mạt thế tàn khốc bùng nổ.
Triển Vân nghe vậy nhịn không được hít sâu một hơi, hắn nào ngờ thời gian còn ít như vậy, giả sử mạt thế thật sự khủng khiếp như lời Tô Duệ Triết miêu tả mà nếu chuẩn bị không tốt thì sau này bọn họ sinh tồn sẽ vô cùng gian nan.
"Vật tư em chuẩn bị được đến đâu rồi?" Triển Vân quay sang hỏi Tô Duệ Triết.
"Đồ ăn trong không gian của em nhiều lắm, thực vật cùng lương thực này nọ thì em trồng trực tiếp là được, chỉ có điều thịt hơi ít.
Gà con vịt con em cũng mua rồi, cá thì nuôi trong ao; nhưng mà heo, dê, bò chưa có bao nhiêu con.
Ngoài ra quần áo của hai người em có chuẩn bị luôn rồi, và vật dụng hàng ngày thì..." Tô Duệ Triết vừa liệt kê vừa đếm trên đầu ngón tay, vắt hết óc nhớ lại đồ vật y đã có.
Mấy ngày này Tô Duệ Triết một bên kiếm tiền, một bên chạy lăng xăng mua thêm đồ dùng, sau đó ném hết vào trong không gian thôi à, bây giờ Triển Vân đột ngột nhắc đến làm y có chút khó khăn để kể ra chúng.
Triển Vân đánh một tiếng thở dài, em ấy đúng là làm việc theo cảm tính không hề có bài bản mà, ngẫm lại thì đúng thôi bởi tuổi còn nhỏ vả lại còn chưa tích luỹ được kinh nghiệm xã hội, bằng không đời trước cũng đâu đến nông nỗi như thế.
Dù gì về sau có mình bên cạnh sẽ giúp cho Tô Duệ Triết sống một đời yên bình.
"Không gian này anh đi vào được không?"
Tô Duệ Triết chớp chớp mắt, kỳ thật cậu không nghĩ đến vụ đó luôn nha.
Tuỳ thân không gian lúc cậu thức tỉnh dị năng ở đời trước khá là nhỏ, và nó chỉ chứa được một ít vật chết.
Sau đó do sự thúc đẩy của viện nghiên cứu khiến không gian phát sinh biến dị, Tô Duệ Triết chưa kịp có cơ hội tìm hiểu rõ về năng lực của mình thì đã bị bọn họ đem ra làm thí nghiệm, đồng thời bị giam giữ chặt chẽ mọi hành động.
"Ha ha, hay em chưa nghĩ đến việc này?" Triển Vân cảm thấy vẻ mặt mơ hồ của đứa nhỏ thật đáng yêu, "Không thì bây giờ em thử coi sao?"
Ý tưởng của Triển Vân là như thế này, nếu gà vịt gì đó đều có thể bỏ vào, vậy thì người sống ngoại trừ Tô Duệ Triết chắc hẳn cũng không thành vấn đề đi?
"Để em cố gắng." Tô Duệ Triết mặt đỏ tai hồng vươn tay cẩn thận từng li từng tí nắm ngón tay Triển Vân, sau đó giống như bình thường tiến vào không gian.
Triển Vân trong phút chốc hoa hết cả mắt, lọt vào trong tầm nhìn chính là một cái sơn cốc cực kỳ mỹ lệ, tuy rằng khá nhỏ nhưng lại ngoạn mục lôi cuốn hệt như cảnh thế ngoại đào viên.
Nơi nơi đều tràn ngập màu xanh lục của sinh mệnh, xanh của cây cỏ, xanh của rau củ quả, còn có cả một dòng suối uốn lượn trong vắt.
bg-ssp-{height:px}
Mặt bên sơn cốc là một cái ao cá nho nhỏ trong suốt đến mức thấy đáy, có thể nhìn tường tận rất nhiều những chú cá mập mạp đang bơi lội tung tăng phía dưới.
Tô Duệ Triết định buông tay Triển Vân ra lại bị hắn nắm chặt lấy, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, "Đây là không gian của em phải không? Thật đúng là xinh đẹp như chủ nhân của nó."
[Editor M: Thỉnh tiết tháo của công quân giùm =)))) ]
"Dạ..." Mạch não Tô Duệ Triết triệt để tắc nghẽn, giờ đây cậu cảm giác chỗ bàn tay Triển Vân đang giữ lại nóng rực như muốn bốc cháy tới nơi rồi.
Tay trong tay dạo một vòng quanh vườn rau với khu ăn quả, thực phẩm mà Tô Duệ Triết bày bán quả nhiên là từ đây mang ra ngoài.
"Mang anh tới xem chỗ em cất vật tư đi."
Tô Duệ Triết dẫn Triển Vân đi vào sâu sơn động của sơn cốc, bên trong thấy đồ vật được sắp xếp chỉnh tề, có quần áo giày vớ này kia và tất cả chúng kích cỡ đều khác nhau.
Triển Vân tuỳ tiện cầm hai đôi giày lên nhìn số đo, sau đó đôi mắt chậm rãi cong lên, ý cười của hắn hiện rõ muốn giấu cũng giấu không được.
Chú chim non này vẫn luôn đem mình để trong lòng, đồ vật giống nhau đều có hai size, trừ bỏ bản thân thì cậu chuẩn bị sẵn cho cả mình.
Tô Duệ Triết xấu hổ tới mức hai tai đỏ hẳn lên, hình ảnh con tôm luộc như thế nào thì hiện tại cậu như thế đó.
Triển Vân biết chừng mực nên dừng việc trêu đùa Tô Duệ Triết lại.
"Tiếp theo em có kế hoạch làm gì không?"
"Kế hoạch á...!Ách...!Đại khái chắc là mua thêm đồ vật hay thức ăn gì đó nhỉ...?"
- ...- (:з」∠)
Triển Vân buồn cười lắc lắc đầu, đứa nhỏ của hắn vẫn trong độ tuổi vô ưu vô lo mà, trong tay lại không có nhiêu tiền thì sao trông cậy được việc cậu lập kế hoạch gì kỹ càng?
"Nghĩ thử xem nếu tới lúc mạt thế bùng phát, đám tang thi theo lời em kể có khả năng đánh hơi được mùi vị con người thì có chắc rằng căn phòng này của em sẽ ẩn nấp được à?"
"Không được đâu..." Tô Duệ Triết thành thành thật thật trả lời.
Đời trước lúc mạt thế bùng phát cậu cùng nhà đại bá có thể an toàn trốn tránh nửa tháng, một phần là nhờ công lao của đại bá xây dựng căn nhà kiên cố để phòng trộm.
"Cho nên trước thời điểm mạt thế ập đến phải tìm một nơi an toàn để ẩn thân mới tốt."
"Vậy chúng ta lập tức đi thuê căn phòng nào đó đi."
"Không cần rắc rối đến vậy." Triển Vân hướng về phía Tô Duệ Triết còn đang rối rắm đảo mắt, "May là anh có sẵn một nơi cực kỳ an toàn, tới ngày mai sẽ đưa em đi xem được không."
"Đồng ý!" Nhưng vừa dứt lời Tô Duệ Triết lại có chút do dự, "Em quên mất việc phải nói với anh là mai em có đáp ứng đại bá mẫu đi giải quyết vụ giải toả ngôi nhà rồi."
Triển Vân khoé miệng hơi câu lên đáp lại, "Ngày mai anh đi cùng với em xử lý chuyện này, xong xuôi bên đó thì mang em đi coi chỗ đó được không."
"Được nha!" Tô Duệ Triết hưng phấn trả lời.
...