Nháy mắt ba ngày trôi qua.
Thời gian ba ngày, nói dài cũng không phải dài, mà nói ngắn cũng không phải là ngắn.
Phía quân nhân mỗi tối này đều lái xe ra ngoài để tìm thêm vật tư, cố gắng thu thập càng nhiều bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, bởi có tận hơn tám trăm quân nhân nên lượng vật tư tiêu hao mỗi ngày không hề ít ỏi.
Mỗi một chuyến tìm kiếm đều sẽ mang về cho bên Tô Duệ Triết một ít đồ vật, thế nhưng lại không chịu nhận, đã vậy thì đừng trách họ không khách sáo, nếu bọn Tô Duệ Triết một mực từ chối thì họ sẽ chất đầy trước cửa ra vào căn biệt thự đó cho coi, hành động này khiến mọi người phải dở khóc dở cười.
Nghe nói có mấy quân nhân thức tỉnh dị năng như Triệu Binh, hẳn là do tang thi cào bị thương nên mới thức tỉnh.
Đêm tối ngày thứ ba, từ đài radio phát ra thông báo mới nhất với giọng nói thanh thuý dễ nghe của một phát thanh viên nữ, báo rằng nhiệm vụ cứu viện ở thành phố N đã thành công mỹ mãn, và quân đội đang trên đường đến thành phố S.
Ở thành phố N khi đó, quân đội dừng chân ba ngày, kêu gọi người dân ai có khả năng hãy đến lối vào quốc lộ phía Tây Nam, ở đó có một khu dừng chân được quân làm dùng làm nơi đóng quân tạm thời.
Và đối với những ai không có khả năng tự đi đến thì hãy tìm một mảnh vải đỏ bắt mắt trên bên ngoài cửa sổ, tự khắc quân đội sẽ cho người đến cứu giúp họ.
Tuy nói thành phố N chỉ là một thành phố cấp tỉnh, nhưng ít nhất cũng khoảng vạn dân (tương đương triệu dân), nếu một nửa số dân xảy ra biến dị thì quân đội cũng không thể đối phó nổi với số lượng ấy, mà nếu vào từng nhà để cứu những người sống sót thì cũng không khả thi, với lại thời gian của họ bị hạn chế.
Bởi vậy chính phủ mới đề ra phương pháp này, nó được coi là hữu hiệu nhất cho hiện tại, những ai có năng lực thì tự mình đến tập hợp với quân đội, ngược lại, những ai không có khả năng thì hãy treo tấm vải đỏ ở nơi bắt mắt, quân đội sẽ tìm cách đến cứu họ.
Nghe được tin tức tốt, cả khu biệt thự náo nhiệt hẳn lên, hầu như tất cả mọi người đều bắt đầu thu dọn đồ vật đem theo bên mình.
Triệu Binh sau đó đến tìm nhóm của Triển Vân, hỏi ngày mai có đi cùng bọn họ đến quốc lộ hay không.
Đáp án đương nhiên là có.
Kỳ thật nhóm người Triển Vân căn bản không có nhiều đồ mấy để đem đi, bởi họ có Tô Duệ Triết lo cho, nhưng nếu không có chuẩn bị thì sẽ khiến người khác hoài nghi.
Vì thế mỗi người đều đeo trên mình một balo leo núi cỡ lớn, bên trong chứa đầy thức ăn, nước uống cùng ít đồ linh tinh, dự tính lần này đường xá xa xôi, có lẽ sẽ tốn không ít thời gian để đến được khu căn cứ.
Bọn họ vẫn lái chiếc xe việt dã trước đó, là nhờ Triệu Binh kêu người giúp họ đem xe từ thôn nhỏ kia về.
Tuy mặt ngoài xe có trầy xước đôi chút, nhưng tính năng vẫn còn tốt lắm.
Ban ngày mọi người vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi, hai bữa cơm này Tô Duệ Triết làm tương đối phong phú, vì cậu nghĩ rằng lúc sau khi đồng hành cùng phía quân nhân, phỏng chừng mọi người sẽ không có cơ hội để thưởng thức những món cơm canh nóng như vầy nữa.
Khi màn đêm buông xuống, cả bọn ngồi chỉnh tề trên xe việt dã, bắt đầu cùng đám người Triệu Binh rời khỏi khu biệt thự.
Đi chưa được bao lâu, họ thấy trên đường có rất nhiều xe đang hướng đến phía Tây Nam, hiển nhiên mọi người đã nghe được tin tức cứu viện của quân đội nên giờ ai cũng đi đến quốc lộ .
Những người này nhìn đoàn xe của bên Triệu Binh, đinh ninh đây là quân đội được cử đến cứu họ dần dần nối đuôi theo sau, tạo thành một hàng dài đằng đẵng.
Tuy nhiên, với tình trạng như vậy thì càng dễ thu hút đám tang thi đến ngày càng nhiều, có thể nghiền áp liền nghiền áp, nhưng số lượng tang thi quá đông khiến họ phải dùng đến súng.
Khi đi qua đoạn đường kế tiếp thì có chiếc xe lạ ý đồ chen vào giữa đoàn xe, làm xảy ra va chạm với các xe khác, dẫn đến tình trạng ùn tắc nghiêm trọng, không ít xe đã bị bầy tang thi vây quanh, tiếng thét chói tai cùng âm thanh xô xát liên tiếp vang vọng.
Trong tình huống này Triệu Binh có thể làm gì bây giờ? Dừng xe đi cứu sao? Không thể được, hai bên đường đều chất đống xe bỏ hoang chỉ chừa lại một lối đi hiện tại, mà xe Triệu Binh là xe dẫn đầu, nếu họ dừng xe thì đương nhiên những xe phía sau bắt buộc phải dừng theo, đến lúc đó không phải sẽ đẩy những người khác vào nanh vuốt của bầy tang thi kia sao?
Thời điểm chạy ngang qua khu dân cư vắng người, bọn họ nhìn thấy có người mở cửa sổ la to, cầm quần áo cùng vải vóc màu đỏ múa may để thu hút sự chú ý, hy vọng họ có thể đến cứu, thế nhưng họ vẫn không thể dừng xe.
Triệu Binh chỉ có cách cho những tiểu binh thò đầu ra ngoài, nói cho những người kia biết rằng họ hãy kiên nhẫn chờ quân đội tiếp theo đến ứng cứu.
Ra khỏi thành phố, càng đi họ càng nhìn thấy khắp nơi trước sau chỉ còn là một đống hoang tàn, những ngày đầu khi mạt thế bùng nổ, không ít người muốn chạy đến nơi khác nhưng hầu hết đều không có kết quả tốt đẹp.
Trên đường đầy chướng ngại vật làm họ hết lần này đến lần khác phải chọn đi đường vòng, vòng mãi vòng miết thật sự bất tiện, thế nên đành cho người xuống xe dọn bớt một chút, Trịnh Gia Hoà nhiều lần cũng giúp đỡ một tay, cậu ấy là dị năng giả thiên về sức mạnh, vì vậy việc dọn đường tương đối dễ dàng đối với một đại lực sĩ như Trịnh Gia Hoà.
Tiếp tục đi như vậy gần hai, ba tiếng đồng hồ, thẳng đến rạng sáng hôm sau, đoàn xe cuối cùng cũng đến được quốc lộ , giữa màn đêm tối mịt, họ thấy ánh đèn sáng trưng cả một vùng phía trước, bãi đậu xe bên cạnh toàn bộ đều là xe quân dụng, xung quanh được canh gác bởi hàng ngàn quân nhân trang bị vũ khí đầy đủ, cuối cùng họ cũng đến được khu dừng chân như trên đài radio đề cập.
Lúc bọn họ nhìn thấy dẫn đầu đoàn xe là mười mấy chiếc xe tải quân dụng đều lộ ra biểu tình hết sức ngạc nhiên, chờ đến khi xe của Triệu Binh tiến lại gần hơn thì lập tức dò hỏi tình hình.bg-ssp-{height:px}
Sau đó biết được phía Triệu Binh là quân nhân đóng quân ở thành phố S, theo sau họ là những người dân còn sống sót, quân đội liền nhanh chóng cho mọi người vào trong khu dừng chân.
Vì diện tích của bãi đậu xe trước khu dừng chân có giới hạn, nên chỉ có xe của quân đội mới có thể đậu ở đó, ngoài ra những chiếc xe tư nhân của những người khác đều phải để dọc trên quốc lộ.
Duy chỉ có xe việt dã của nhóm Triển Vân được đặc cách đậu trong bãi xe quân đội, dù sao họ cũng chỉ đi có một xe mà thôi, không phải vấn đề gì lớn.
Khu dừng chân được chia làm hai khu vực, phía bên trái dành cho bộ tác chiến sử dụng làm trụ sở, phía còn lại là khu nghỉ ngơi dành riêng cho những người sống sót mà quân đội đặc biệt sắp xếp.
Nhưng để được vào trong đó, trước tiên mọi người đều phải qua khâu kiểm tra sức khoẻ, nếu trên người có thương tích thì sẽ bị cách ly, an bài ở một mình trong phòng để ngăn việc biến dị.
Những quân nhân đi cùng Triệu Binh có không ít người bị thương, nhưng toàn bộ đều không phải là vết thương mới bị gần đây, miệng vết thương đang dần khép lại nên họ vẫn thuộc diện an toàn.
Sau khi thông qua khâu kiểm tra sức khỏe thì mọi người được dẫn đến đại sảnh, nơi này hoàn toàn là một không gian trống rỗng bởi những thứ không cần thiết đều bị đem ra ngoài, trên mặt đất được trải thảm sạch sẽ để mọi người có thể ngồi nghỉ ngơi ở đây, đi ra cửa sau là WC để tiện cho mỗi người giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân.
Bên ngoài có những người đang nấu nước cùng nấu cháo, đã bao lâu rồi họ mới có cơ hội được uống nước ấm và ăn cơm nóng hôi hổi, đợi một hồi nữa thì họ có thể ra ngoài xếp hàng để nhận phần ăn của mình.
Toàn bộ khu dừng chân đèn đuốc sáng trưng, bên trong còn bật cả máy điều hòa, tất cả là nhờ vào hai máy phát điện chạy bằng dầu diesel.
Quân đội tạm dừng ở đây ba ngày, họ liên tục tiếp nhận những người còn sống sót từ bên ngoài vào, cho nên máy phát điện là thứ chủ yếu cần phải chuẩn bị.
Khu dừng chân có cả trạm xăng dầu, chứa dầu diesel tương đối nhiều.
Có thể nói đây đều là những đãi ngộ cực kỳ tốt trong những ngày mạt thế lúc bấy giờ.
Đoàn người của Triển Vân cũng tiến vào khu nghỉ ngơi tập trung tìm vị trí dựa tường, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau đó thì cháo nấu xong, binh lính vào trong thông báo mọi người ra nhận thức ăn và nước uống.
Tất cả ồ ạt chạy nhanh đi lấy phần của mình, chỉ trừ nhóm Triển Vân vẫn bình tĩnh nhắm mắt dưỡng thần do trước khi xuất phát được Tô Duệ Triết cho ăn đến no căng bụng, bây giờ không nhất thiết phải đi tranh đoạt với bọn họ.
Chờ những người khác lãnh xong thì họ đi vẫn không muộn, mà có hết phần họ thì cũng không sao.
Tầm mười lăm phút sau, có người phát hiện nhóm Triển Vân vẫn đang ngồi nghỉ bên trong sảnh, cho rằng họ không nghe được thông báo ban nãy nên liền đến nhắc nhở, lúc này cả bọn mới đứng dậy đi lấy cháo và nước uống.
Bên ngoài là tám nồi cháo lớn nóng hổi, mọi người đều bị mùi thơm của cháo phảng phất trong không khí hấp dẫn, phân chia thành tám hàng nên tốc độ lãnh cháo rất nhanh chóng.
Trịnh Gia Hoà nhìn thoáng qua chén cháo trong tay những người khác chỉ thấy toàn bộ là cháo loãng, cậu nhẹ nhàng bỏ một ít rau cải cùng xíu thịt vụn, chan thêm tí nước tương lên trên cho có vị, nếu đặt chén cháo này trước khi xảy ra mạt thế thì chắc chẳng có mấy ai ăn, nhưng đối với hiện tại thì nó chính là mỹ vị.
Húp cạn chén cháo cùng nước ấm thì đem trả lại cho nhóm quân nhân, sau đó trở về trong sảnh tiếp tục nghỉ ngơi.
Chỉ trong một buổi tối, khu dừng chân liên tục tiếp nhận một lượng lớn người còn sống sót từ bên ngoài vào, vì vậy mà đại sảnh càng lúc càng đông người.
Lúc trời vừa tờ mờ sáng thì nhiệt độ ngày một tăng cao, cũng không thấy thêm mấy ai đến nữa, nhóm quân nhân đứng gác phía ngoài dần bắt đầu lùi vào trong sảnh.
Trong những căn phòng cách ly có ba người xảy ra biến dị, cả ba đều bị quân nhân nổ súng giết chết.
Buổi tối ngày thứ ba, trên quốc lộ xuất hiện nhiều xe quân đội đang hướng đến khu dừng chân, họ là những đội ngũ được phái đi cứu viện dân thường, lần này mang về hơn một ngàn người còn sống sót, tất cả đều là những người treo vải đỏ cầu cứu.
Có vẻ như bọn họ đều đang trong trạng thái bất ổn, nên khi được phát cho cháo nóng liền ăn lấy ăn để, bộ dạng hận như không thể nuốt toàn bộ vào bụng trong một lần.
"Mong mọi người chuẩn bị sẵn sàng, giờ rạng sáng hôm sau chúng ta sẽ bắt đầu khởi hành." Một quân nhân đến đại sảnh thông báo tin tức cho mọi người.
Bởi vì nhiệt độ ban ngày vượt quá mức chịu đựng của con người nên không thể đi đường, cho nên họ mới chọn đi lúc rạng sáng, men theo cao tốc G hướng tới thành phố A, với lộ trình như vậy họ sẽ có thể đến được khu dừng chân tiếp theo khi hừng đông.
Phía quân đội cũng bắt tay thu gom đồ đạc, máy phát điện và vài đồ vật quan trọng đều cho lên xe quân dụng, những ai không có xe riêng thì sẽ đi nhờ xe quân đội.
Ngoài ra, quân đội còn phát thêm một thùng xăng lít cho mỗi một xe tư nhân, dùng để hỗ trợ cho đoạn đường sắp tới của mọi người.
Rạng sáng giờ, hàng chục chiếc xe quân đội dẫn đầu đoàn đi, nối đuôi theo là hàng trăm hàng ngàn những xe lớn nhỏ các loại, cùng nhau xuất phát hướng tới thành phố A..