Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

chương 86: một nhà đoàn viên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thanh Thạch

Khu an toàn thành phố S, nhờ có Lăng Thanh Vân mà nay đã được kiến thiết tốt lắm.

Hạ cánh trực thăng ở bên ngoài khu an toàn, để Trang Thành trộm rời đi, Lăng Thanh Vân mới tiến vào khu an toàn, đi thẳng đến nhà ba mẹ trang Thành, không ngờ họ đã đổi sang nơi khác.

Nguyên bản, chỗ ba mẹ Trang Thành cũng chỉ là tốt hơn người khác một chút, nhưng hiện tại, nơi bọn họ ở là một biệt thự độc lập, Lăng Thanh Vân đi vào liền nghe thấy tiếng cười của Lâm Hiểu Hồng.

“Mẹ, có chuyện gì mà vui vậy?” Lăng Thanh Vân vừa hỏi vừa vào nhà, lúc này mới thấy rõ mấy người bên trong.

Vương Lan và con trai cô, còn có vợ Trương Nghị và con gái. Có hai đứa nhỏ, khó trách Lâm Hiểu Hồng cao hứng như vậy.

Nguyên bản, Lâm Hiểu Hồng và Trang Diệu Tổ đều làm ít việc ở khu an toàn, nhưng từ khi danh khí Lăng Thanh Vân càng lúc càng lớn, có rất nhiều người mang ý đồ tiếp cận bọn họ, hơn nữa, ngoại trừ người có thiện ý, càng nhiều là ác ý!

Dưới tình huống đó, Đỗ Dã tất nhiên không thể mặc kệ được nữa, xây riêng tòa nhà này cho bọn họ ở, sau đó lại chuyên môn phái người bảo vệ họ.

Lăng Thanh Vân tất nhiên là biết việc này, Đỗ Dã không có khả năng không nói cho hắn, hơn nữa, hắn vừa mới vào sân cũng đã phát hiện bên ngoài phòng ở có một người tiến hóa cấp ba.

Hơi thở còn rất quen thuộc, tựa hồ chính là cô gái đi cùng Địch Mẫn vào khu an toàn thành phố S, sau lại bị Tề Triệt lưu lại.

Một tháng không trở về, quả nhiên có rất nhiều thay đổi, ngay cả cô gái này cũng lên cấp ba… Nhưng Địch Mẫn còn thăng lên cấp ba sớm hơn cô, còn Liễu Khả Phàm cũng sắp đạt tới cấp ba thì phải?

Lăng Thanh Vân chào hỏi mọi người trong nhà, thế này mới biết con gái Trương Nghị đã có thể ngồi. Cô bé an vị trên một tấm thảm, bên cạnh nằm một cu cậu béo tròn, nhìn thấy Lăng Thanh Vân vào cửa, cô bé chỉ mặc cái yếm con giơ tay về phía Lăng Thanh Vân, không cẩn thận ngã ở trên thảm, bật khóc.

Sợ vợ Trương Nghị – Tôn Đình Đình lo lắng, hắn vội vàng ôm lấy. Không ngờ sau khi được ôm, đứa bé liền lập tức dừng khóc, còn cười với Lăng Thanh Vân.

Hình như, công đức của mình càng cao, chó mèo trẻ con càng thích mình thì phải? Lăng Thanh Vân đi qua đùa đùa hai đứa trẻ, hai đứa thế mà một chút cũng không bài xích hắn, còn cười rất lớn, ánh mắt trong suốt gắt gao theo dõi hắn.

Chẳng qua, so sánh với hai đứa nhỏ tự nhiên, biểu hiện của hai người lớn liền hoàn toàn ngược lại.

Nay danh khí của Lăng Thanh Vân rất lớn, cho nên từ khi hắn tiến vào, Vương Lan và Tôn Đình Đình liền trở nên cực kỳ mất tự nhiên, đặc biệt là Vương Lan, cô gái sắp thành chị hắn chỉ lui tại một bên lấy lòng nhìn Lăng Thanh Vân, một câu cũng không dám nói.

“Hai đứa nhỏ tên gì vậy? Lớn lên thật khỏe mạnh!” Lăng Thanh Vân nhìn Lâm HIểu Hồng chuẩn bị đồ ăn, cười hỏi.

“Gọi là Trang Văn Vũ! Đứa nhỏ này ăn được lắm, lớn khá nhanh.” Nói đến con trai, ánh mắt Vương Lan sáng lên, cũng không nao núng như vậy nữa.

“Tên rất êm tai, ba mẹ đã nhận chị làm con gái nuôi, em cũng muốn nhận đứa nhỏ này làm con nuôi.” Lăng Thanh Vân cười với đối phương, sau đó thật cẩn thận ôm lấy đứa bé.

Sinh mệnh thật sự thần kỳ, đứa trẻ bé bỏng trong lòng này chính là tương lai của bọn họ!

Hôn chụt lên khuôn mặt nhỏ béo mềm, Lăng Thanh Vân không khỏi nở nụ cười. Hai đứa nhỏ thân cận hắn, hắn cũng thích thân cận chúng, linh hồn thuần trắng luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Vương Lan thấy Lăng Thanh Vân không có vẻ bài xích liền âm thầm thở phào, chỉ cần con cô được Lăng Thanh Vân nhận, về sau liền có tiền đồ tốt đúng không?

Cô không làm được như Liễu Khả Phàm, không thua gì đàn ông, vì con cái mà tự tạo ra một khoảng trời riêng. Tận thế đến đúng lúc cô đang mang thai, ngay cả kiếm thức ăn cho mình còn không làm được, cũng chỉ có thể như vậy mới đảm bảo được tương lai cho con.

Tôn Đình Đình tạm biệt, nói phải về nấu cơm cho Trương Nghị. Một lát sau, Lâm Hiểu Hồng ngược lại đã làm xong một bàn đồ ăn, tất cả đều lưu một phần cho người tiến hóa bảo hộ bọn họ, bốn người lớn một trẻ con an vị cùng nhau ăn cơm.

Nay thời tiết đã nóng hơn, người ở khu an toàn trồng không ít rau dưa ở phụ cận, chỗ Lâm Hiểu Hồng tự nhiên là không thiếu, vì thế trên bàn năm món đầy đủ cả thịt cả rau.

Không có Trang Thành, Lâm Hiểu Hồng và Trang Diệu Tổ vẫn có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ biết, liền tính có tiếc nuối hơn nữa thì Trang Thành cũng không thể xuất hiện, lập tức xốc lại tinh thần, sau đó trực tiếp nhận Vương Lan làm con gái.

Vương Lan giống như Lăng Thanh Vân gọi ba mẹ, sau đó Lâm Hiểu Hồng và Trang Diệu Tổ lấy ra hai cái phong bao tặng cho cô: “Lan Lan, đây là phí sửa miệng của ba mẹ!”

“Ba, mẹ, sao con không có phí sửa miệng?” Lúc này tiền mặt cũng không đáng giá nữa, thứ mà Lâm Hiểu Hồng cho không có khả năng là tiền, không biết trong hai cái hồng bao kia là gì? Đúng rồi, lúc trước Trang Diệu Tổ từng bảo hắn viết hai tờ chúc phúc…. thảm, chữ của hắn thật sự không thể nhìn!

“Phí sửa miệng cho con? Lúc trước là ai xông lên liền trực tiếp gọi ba? Ba đều bị con làm sợ, còn phí sửa miệng?” Trang Diệu Tổ tâm tình tốt, lại nghĩ tới bộ dáng lúc trước của Lăng Thanh Vân, nhịn không được bật cười.

“Ôi! Hình tượng của con!” Lăng Thanh Vân phối hợp khoa trương che mặt, kết quả, đứa nhỏ trong tay Vương Lan đột nhiên nhìn hắn cười ha ha.

“Đứa nhỏ này rất có duyên với con đó.” Lâm Hiểu Hồng nhìn đứa trẻ nói.

Đứa bé nhỏ như thế rất ít khi cười to như vậy, Lăng Thanh Vân ngược lại thực khiến trẻ con thích… Nhưng về sau hắn hẳn là không có con của mình đúng không? Nếu Lăng Thanh Vân dám phản bội con mình, bà nhất định sẽ không để yên cho hắn.

“Đúng là rất có duyên.” Lăng Thanh Vân tiếp nhận đứa bé, để lực tín ngưỡng trên người mình tiến vào thân thể nó: “Con tin sau này nó nhất định sẽ trở nên rất lợi hại.”

Trong phòng truyền đến từng trận cười, ngoài phòng, một thân ảnh ôm đồ ăn được lưu cho, trước hơi nóng bốc lên, nuốt nước mắt vào trong.

Hai ông bà đều là người tốt, mấy ngày nay đối vói cô cũng tốt, nhưng mà…

Trời tối, Vương Lan mang theo con trai về phòng – trong nhà này cô cũng có phòng riêng.

Lăng Thanh Vân nhìn sắc trời, lại nhìn người tiến hóa canh giữ ngoài sân, đối phương tựa hồ đã ngủ, hơi thở vô cùng vững vàng.

Ngay sau đó, một hơi thở cường đại đến gần, cảm giác được nó, trên mặt Lăng Thanh Vân lộ ra tươi cười: “Thành Thành!”

“Bên ngoài phòng thủ cũng đủ kín!” Trang Thành nhịn không được mở miệng. Cậu đã là tang thi cấp bảy, theo lý, lặng lẽ tiến vào một khu an toàn cũng như đi chơi, không ngờ khu an toàn thành phố S lại phòng thủ nghiêm ngặt đến vậy, chỉ thiếu kéo lưới sắt bọc kín khu an toàn!

“Tất nhiên là phải kín rồi, ba mẹ còn ở đây mà…” Lăng Thanh Vân nói đến nửa lại nhíu mày đổi sắc.

“Kín đến đâu, không phải em cũng vào được sao?” Sắc mặt Trang Thành cũng thay đổi, trước kia cậu chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng lần trước tang thi cấp sáu nọ có thể tính kế Lăng Thanh Vân, mà số tang thi thông minh bọn họ gặp được cũng không ít, nếu có tang thi cấp bảy muốn gây bất lợi cho họ…

“Không bằng để ba mẹ ở trong không gian?” Lăng Thanh Vân nói, nếu bọn họ ở trong không gian thì có thể cam đoan tuyệt đối an toàn.

“Như vậy cũng tốt nhưng cho dù không có ba mẹ thì cũng có người khác, nếu bọn chúng muốn lấy ra uy hiếp…” Với tình hình của Lăng Thanh Vân hiện tại, chỉ sợ không thể không quản người khác sống chết đúng không? Làm tang thi cấp bảy, hoàn toàn có thể dùng người cả một khu an toàn để uy hiếp Lăng Thanh Vân… thật đúng là một chuyện phiền toái!

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, Thành Thành, có muốn đi xem con nuôi của chúng ta không?” Căn nhà im ắng, đúng lúc thích hợp vụng trộm nhìn con.

Cái chuyện rình trộm bên cửa sổ xem người khác… Lăng Thanh Vân và Trang Thành hai mặt nhìn nhau, suy xét thật lâu, lại xa xa nhìn qua cửa sổ thấy Vương Lan không lộ cái gì không nên lộ, rốt cuộc vẫn đến gần cửa sổ.

Tựa vào cửa, Trang Thành liếc vào trong một cái liền đẩy Lăng Thanh Vân bên cạnh ra, tuy rằng Vương Lan mặc quần áo, còn đắp chăn, nhưng rốt cuộc vẫn lộ ra hai cái chân không phải sao?

Mà ngủ bên cạnh Vương Lan chính là đứa nhỏ kia. Trang Thành nhìn trong chốc lát, thấy nó ngủ say sưa, lộ ra một nụ cười, lôi kéo Lăng Thanh Vân vào phòng ba mẹ.

Phụ cận có người tiến hóa cấp ba canh, Lăng Thanh Vân tất nhiên phải cẩn thận làm việc, hắn đã sớm phiên hết đống công pháp trong đầu, thật đúng là tìm được một cái có thể cách âm.

Màn kim quang có thể phòng ngự cũng có thể cách âm, hiệu quả rất tốt, nhưng phòng ngự cũng có hai mặt, một khi khởi động kim quang, người bên trong đừng mong lo lắng người bên ngoài… Lăng Thanh Vân vẫn chưa luyện tập mấy pháp thuật này, vừa là không có thời gian, mặt khác cũng bởi vì nhiều pháp thuật như vậy nhưng bên trong không có mấy cái là công kích, ngược lại có không ít thứ giống như cái màn cách âm này.

Lâm Hiểu Hồng bật một cái đèn ngủ, đèn không sáng nên cũng không nhìn ra sắc mặt Trang Thành có gì khác người thường.

“Thành Thành, có thể nhìn thấy con, mẹ liền cao hứng!” Lâm Hiểu Hồng có chút kích động nhìn Trang Thành.

“Mẹ!” Trang Thành cười với Lâm Hiểu Hồng, lên tới cấp bảy, ngay cả tươi cười cũng tự nhiên hơn nhiều.

Vừa gặp mặt liền hàn huyên hơn bốn giờ, Trang Thành thấy ba mẹ có chút mệt mỏi, liền hỏi: “Ba mẹ, ba mẹ có muốn vào ở trong không gian của Thanh Vân không?”

“Không gian của Thanh Vân? Đó là sự thật à?” Lâm Hiểu Hồng ngẩn người, bà vẫn luôn chú ý tin tức về Lăng Thanh Vân, tất nhiên cũng nghe qua đồn đại này.

Ngay từ đầu, nhìn thấy đồn đại này đưa tới nhiều người như vậy, bà và Trang Diệu Tổ còn lo lắng đề phòng thật lâu, cũng may cuối cùng không có việc gì.

“Mẹ, con có không gian, bên trong cũng không thiếu cái gì, ba mẹ vào ở không chỉ tốt cho thân thể mà còn an toàn nữa.” Lăng Thanh Vân lập tức nói.

Mặc kệ trước kia hay là bây giờ, Lâm Hiểu Hồng và Trang Diệu Tổ đều đối với hắn không tồi. Hồi học cấp hai, Lâm Hiểu Hồng đan khăn quàng cho Trang Thành còn có thể làm cho hắn một cái, liền tính không xem mặt mũi Trang Thành, hắn cũng coi ba Trang mẹ Trang thành trưởng bối của mình mà đối đãi.

Lâm Hiểu Hồng kinh ngạc nhìn về phía chồng mình, Trang Diệu Tổ chần chừ một lúc lại trảm đinh chặt sắt nói: “Không được!”

“Ba?” Lăng Thanh Vân và Trang Thành đồng thanh.

“Thanh Vân, ba mẹ trốn vào trong không gian không thành vấn đề, nhưng cũng không thể cho toàn bộ bạn bè người quen của con đi vào đúng không?” Trang Diệu Tổ cười: “Các con không biết, lúc trước người vì không gian của con mà đến đều biết quan hệ của ba mẹ và con, đều muốn theo ba mẹ đấy! Ngay từ đầu ba mẹ cũng sợ, sau lại hiểu được, chỉ cần con ở đây, con vẫn cường đại, bọn họ liền không làm ba mẹ bị thương!”

“Ba, con không sợ những người thường này, con sợ tang thi cao cấp…” Lăng Thanh Vân biết, mặc kệ là người nước mình hay là người nước khác, chỉ cần mình còn ở đây thì sẽ không có khả năng đi thương tổn ba mẹ Trang Thành, nhưng tang thi cấp bảy thì sao?

Trong số tang thi cấp năm, có lẽ còn có người tâm địa mềm yếu và không muốn làm bị thương người khác. Nhưng tang thi như vậy chỉ có thể trở thành con mồi của tang thi khác, cho nên, tang thi cấp sáu và cấp bảy đã không còn một ai đơn giản! Ngoại trừ Trang Thành, những kẻ khác phỏng chừng đều không coi ăn thịt người là cái gì to tát, cũng chỉ có như vậy bọn chúng mới có thể sống sót, mà tang thi như vậy….

“Hai người đừng lo lắng này kia nữa, không bằng tôi ở lại bảo vệ bọn họ!” Tiểu Công đột nhiên xuất hiện giữa màn kim quang, không ngờ khiến Lâm Hiểu Hồng sợ tới mức hét ầm lên.

Nhìn thấy Lâm Hiểu Hồng hét chói tai, Tiểu Công không khỏi lui lại một bước, có chút không biết làm sao.

“Mẹ, không sao đâu, nó sẽ không làm gì mẹ đâu.” Lăng Thanh Vân vội vàng đỡ Lâm Hiểu Hồng.

“Tại mẹ giật mình.” Lâm Hiểu Hồng cũng bình tĩnh lại, ngay cả con mình còn là tang thi thì có cái gì phải sợ? Nhìn bộ dáng Tiểu Công, bà cười: “Trông nó còn rất đáng yêu.” Chỉ là khổ người to quá, nếu có thể nhỏ hơn chút…

Phòng không lớn, lồng cách âm càng nhỏ, Tiểu Công nhìn bốn phía, đột nhiên biến nhỏ đi, bộ dáng giống như con cún hồi đầu Lăng Thanh Vân nhìn thấy, nó cọ đến bên người Lâm Hiểu Hồng: “Tôi có thể bảo vệ bác! Nhưng mỗi ngày tôi phải được ăn ngon!”

Cái đồ tham ăn này! Từ khi nếm qua đồ ăn của con người, Tiểu Công liền ngày nào cũng muốn ăn, Lăng Thanh Vân cũng đã quen rồi, giờ nhìn đến cảnh này tất nhiên đã biết tại sao – sợ là vừa rồi lúc ăn cơm, Tiểu Công đã nhớ thương tay nghề nấu nướng của Lâm Hiểu Hồng phải không?

“Mẹ, Tiểu Công rất lợi hại, không bằng để nó ở lại đây đi.” Lăng Thanh Vân liếc nhìn Tiểu Công, nói.

“Đúng vậy đúng vậy! Tôi rất lợi hại! Bác làm món ngon cho tôi, tôi liền lưu lại bảo vệ bác!” Tiểu Công vội vàng mở miệng. Một tháng này, Lăng Thanh Vân vội vàng giết tang thi, có ăn cũng chỉ để no bụng nên làm nó khó chịu chết! Đương nhiên, nó có thể lặng lẽ lấy thức ăn của người khác, nhưng nó lấy rồi, người ta liền không có thức ăn nữa, đúng không?

Nếu nó có thể ở lại đây thì khác, khu an toàn này không thiếu thức ăn, nguyên liệu nấu ăn cũng phong phú, tay nghề nấu nướng của Lâm Hiểu Hồng cũng tốt… Thật sự là một cuộc sống tốt đẹp!

“Nếu như vậy, để cho nó… Tiểu Công ở lại bảo vệ ba mẹ đi!” Trang Diệu Tổ nhìn con cún đảo quanh chân Lâm Hiểu Hồng, mở miệng.

Ông không muốn liên lụy tới Lăng Thanh Vân và Trang Thành, giờ có nó lưu lại hẳn có thể khiến con trai yên lòng.

“Như vậy cũng tốt.” Lăng Thanh Vân gật đầu, quay sang nhìn Tiểu Công: “Mày có thể ngăn chặn tang thi cấp bảy sao?”

“Anh phải tin tưởng thực lực của tôi! Hơn nữa, cho dù không ngăn được, tôi cũng có thể cõng bọn họ chạy trốn mà! Tốc độ của tôi rất nhanh!” Tiểu Công ngẩng cao đầu, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Lâm Hiểu Hồng thích trẻ con, đương nhiên cũng thích động vật nhỏ, lập tức dang tay ôm lấy, không ngờ không chỉ không ôm nổi, chính mình còn không cẩn thận lảo đảo suýt ngã: “Sao nặng thế?”

“Khụ khụ.” Tiểu Công ngượng ngùng nói: “Lần sau bác muốn ôm tôi thì nói trước một tiếng, như vậy sẽ không sao!” Nó vừa nói vừa nhẹ nhàng bay vào lòng Lâm Hiểu Hồng cọ mấy cái.

“Mày thật lợi hại!” Lâm Hiểu Hồng kính nể từ đáy lòng, có thể nói còn có thể bay, con cún này quá thần kỳ!

“Hừ hừ!” Tiểu Công đắc chí, nó quả nhiên lựa chọn đúng. Lăng Thanh Vân cả ngày nhớ thương Trang Thành, không nói chuyện với nó, còn không cho nó ăn, một chút cũng không hữu hảo!

Lăng Thanh Vân từ trước đến nay chưa bao giờ biết Tiểu Công thế mà cũng biết làm nũng, dưới sự làm nũng của nó, Lâm Hiểu Hồng không còn chú ý đến mình và Trang Thành nữa!

Nhưng tình hình này, hắn có thể mang Trang Thành về phòng thân thiết một lúc nhỉ?

Sáng hôm sau, Lâm Hiểu Hồng nấu cháo, xào thêm mấy món ăn, mỗi món đều để lại một ít cho người tiến hóa bảo vệ bọn họ, sau đó còn chuẩn bị thêm một phần cho Tiểu Công, thậm chí trong cháo của Tiểu Công còn bỏ thêm không ít ruốc.

“Mẹ, mẹ cũng không đối với con tốt như vậy!” Lăng Thanh Vân theo trước theo sau, vẻ mặt ghen tị.

“Có bản lĩnh thì con cũng nhỏ lại đi! Đến lúc đó mẹ tận tay đút cơm cho con!” Lâm Hiểu Hồng lườm Lăng Thanh Vân, giờ bà cảm thấy Lăng Thanh Vân cũng như chính con ruột của mình!

Vương Lan ôm con đứng một bên cười, con cô bình thường buổi tối phải tỉnh năm sáu lần, tối hôm qua thế mà chỉ tỉnh có một lần, khiến cô ngủ được một giấc ngon lành.

Ăn cháo xong, đám người Trương Nghị cũng tới cửa, ngày hôm qua bọn họ cố ý không tới quấy rầy, hôm nay tất nhiên muốn đến gặp Lăng Thanh Vân.

Lăng Thanh Vân nhìn nhìn tiến độ của bọn họ, Trương Nghị, Kim Tường, Cố Gia Bảo thế mà đều đã thành người tiến hóa cấp hai!

Trong tay mình quả nhiên không thiếu thứ tốt, trách không được nhiều người thèm thuồng như vậy. Lăng Thanh Vân nói chuyện với bọn họ về những việc xảy ra gần đây, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Tôn Đình Đình: “Nó tên Tiểu Công á? Sao lại kêu tên này?”

“Làm sao vậy?” Lăng Thanh Vân ngạc nhiên hỏi, tên này tuy rằng kỳ quái nhưng không đến mức khiến người kinh ngạc thì phải?

“Có đôi khi cô ấy lại chuyện bé xé ra to như vậy.” Trương Nghị lập tức đáp, nói đỡ chơ vợ mình.

“Không sao, tôi chỉ thấy tên này rất thú vị thôi.” Tôn Đình Đình cười cười nhìn Lăng Thanh Vân, thấy đối phương vẻ mặt mờ mịt, bổ sung thêm: “Kỳ thật anh có thể nuôi thêm một con cún kêu Tiểu Thụ!”

Lăng Thanh Vân không phải cố ý đặt tên như vậy chứ? Hắn tựa hồ cùng Trang Thành đã qua đời kia là một đôi?

“Tiểu Thú?”

“Để tôi xem xem.” Tôn Đình Đình nghiêng người qua, mở ra hai chân sau của Tiểu Công đang bị Lâm Hiểu Hồng ôm: “Là công nha! Quả nhiên là Tiểu Công.”

Công: chỉ giống đực.

“A nha!” Tiểu Công đột nhiên hét rầm lên, xoay người rơi xuống đất chạy xa.

Trương Nghị xấu hổ cười, Lâm Hiểu Hồng cũng có chút kỳ quái: “Tiểu Công? Thế kia phải gọi là Tiểu Thư chứ? Sao lại gọi là Tiểu Thú?”

Thư: chỉ giống cái.

Bên này đám người Lăng Thanh Vân đang cao hứng, ở tỉnh Z, tại khu an toàn của Uông Tuấn Siêu, gã lại đang túm tóc thật mạnh, vừa không chú ý liền giật ra một nắm to.

Nếu Lăng Thanh Vân ở đây khẳng định sẽ kinh ngạc trước hình tượng của đối phương, hiện tại Uông Tuấn Siêu thế mà tóc đã hoa râm!

“Lăng Thanh Vân kia thật sự là dầu muối không tiến?” Thanh danh Lăng Thanh Vân càng lúc càng lớn, Uông Tuấn Siêu cũng càng ngày càng sợ hãi, chỉ sợ có một ngày Lăng Thanh Vân nhớ tới mình sau đó giết mình… Không, Lăng Thanh Vân không cần giết gã, chỉ cần hắn ra vẻ, chính mình sẽ vạn kiếp bất phục!

“Mặc kệ là gái hay trai, liền tính cái người bộ dạng giống hệt Trang Thành kia hắn cũng không để ý…” Người đứng bên cạnh gã cẩn thận mở miệng, bắt đầu hối hận lúc trước đi theo Uông Tuấn Siêu rời khỏi khu an toàn thành phố S!

“Hiện tại phải làm thế nào?” Uông Tuấn Siêu nhìn thoáng qua người đối diện, đột nhiên giận dữ: “Mày đừng nghĩ phản bội tao! Lúc trước đều là cùng nhau rời khỏi khu an toàn thành phố S, ai cũng không trốn được!”

“Uông thiếu!” Người nọ nhịn không được run rẩy, nói tiếp: “Uông thiếu, bên phía khu an toàn thành phố S truyền tin tức lại đây!”

“Bây giờ còn có thể truyền cái tin tức gì? Tin tức về Lăng Thanh Vân thì ngay lập tức đã truyền khắp cả nước rồi!” Uông Tuấn Siêu cau mày tiếp nhận tờ giấy kia, sau đó đột nhiên cười ha ha.

Người đưa tin cho gã nhịn không được lặng lẽ lui lại một bước…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio