Bên trong ngăn kéo là một khung ảnh được đặt gọn gàng lớn bằng bàn tay.
Người trong hình là chân dung một chàng trai tóc đen ngắn, đôi mắt hẹp dài, hai lông mày cau lại lộ vẻ không kiên nhẫn đang nhìn thẳng vào hắn.
Diệp Thần còn nhớ rõ hắn bình thường không thích chụp ảnh, nhưng đến tốt nghiệp trung học thì phải chụp ảnh kỉ yếu, mà đám con gái cứ thích làm dáng chụp cái này không đẹp cái kia không đẹp đòi chụp lại nên mới mất kiên nhẫn như thế. Có thể nói đó là bức ảnh duy nhất hắn chịu chụp với gương mặt trưởng thành.
Bây giờ hắn cũng không biết tấm ảnh đó đã thất lạc ở nơi nào, nhưng không ngờ Dương Tử An lại có nó.
Cũng không biết anh làm điều này từ bao giờ.
Diệp Thần im lặng vuốt ve gương mặt của mình trong bức ảnh. Hắn nhìn thế nào cũng thấy nó không đẹp, thậm chí còn không đáng để anh làm như vậy.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Hắn ngồi ở trong phòng anh một lúc rồi im lặng để yên tất cả mọi thứ rồi ra ngoài, coi như chưa từng đi vào căn phòng này.
Ngày tháng năm .
Ở châu Âu và châu Mĩ lũ lượt đổ mưa. Không ai nhận ra có điều bất thường.
Diệp Thần đi đến một lò rèn nằm trong khu ổ chuột, đặt rèn hai thanh kiếm.
Sau đó hắn đến ngân hàng thế chấp căn biệt thự và một số bất động sản khác để vay tiền, rồi đến đại lý giả làm chủ buôn để mua đồ dùng sinh hoạt như khăn mặt, kem đánh răng, dao cạo râu, giấy vệ sinh, sữa tắm, giầu gội đầu, . . .
Đến buổi trưa, hắn trở về nhà để kí nhận những mặt hàng đã đặt mua trên mạng rồi chuyển vào không gian.
Sau đó điện thoại từ trợ lý của Dương Tử An gọi đến.
Khi làm xong tất cả thủ tục chuyển nhượng thì đã đến buổi chiều, Diệp Thần mới xin số điện thoại của anh.
“Alô”
giọng nói thanh lãnh mà mệt mỏi vang lên.
Hắn thấp giọng nói:
“Anh đang ở đâu thế?”
Đối phương im lặng vài giây: “Ở công ti. Có chuyện gì không? việc chuyển nhượng có vấn đề à?”
“Không phải” - Diệp Thần vội nói - “Tôi có chuyện muốn nói với anh, có thể về nhà được không?”
“Về nhà?” - Anh tự giễu cười lạnh - “Đó còn là nhà của tôi sao? Không phải cậu muốn đuổi tôi đi từ lâu lắm rồi à?”
Hắn sửng sốt. Đối phương nói tiếp:
“Bây giờ tài sản cậu cũng có rồi, nhà tôi cũng không về nữa, cậu đã hài lòng chưa?”
“Từ giờ trở đi cậu có thể yên tâm thoải mái mà không phải miễn cưỡng làm những việc mình không muốn nữa”
“ . . .”bg-ssp-{height:px}
Thì ra anh cho rằng những hành động ít ỏi thể hiện sự quan tâm với anh là có mục đích. Diệp Thần cười khổ, không trách anh được, từ trước đến giờ hắn có bao giờ hòa nhã với anh đâu, nếu là hắn là anh thì cũng sẽ nghĩ đến hắn có mục đích.
Chỉ hận hắn không nhìn rõ lòng người để anh chịu khổ sở lâu như vậy.
Dương Tử An, xin lỗi.
“Tôi không có ý đó” - Hắn mở miệng, giọng nói trầm ấm khàn khàn mà dị thường nghiêm túc- “Tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh, có thể trở về được không?”
Anh dường như đang do dự với giọng điệu nghiêm túc của hắn nên im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Được rồi”
Dù sao thì anh cũng không nỡ từ chối hắn chuyện gì cả. Chuyện tồi tệ nhất cũng đã xảy ra rồi, bây giờ còn gì để mất đâu.
Diệp Thần cúp máy, vội vàng đi vào phòng lên mạng.
Cửa hàng đó vẫn còn, hắn làm một loạt các thao tác để vào không gian cấp cao nhất, sau đó nhấp vào nút ‘thanh toán’.
Màn hình hiện ra danh sách tài sản để thanh toán, bao gồm cổ phần của tập đoàn Diệp Thị và bất động sản, hắn suy nghĩ một chút liền quyết định thanh toán từ cổ phần.
“Chúng tôi đang tiến hành kiểm duyệt, xin quý khách vui lòng chờ trong ít giây nữa”
Diệp Thần im lặng chờ đợi.
giây sau, mà hình lại hiện lên dòng chữ:
“Chúc mừng quý khách thanh toán thành công, xin quý khách xác nhận lại một lần nữa”
Hắn tiếp tục nhấn vào ô xác nhận.
“Không gian cấp hiện tại đã hoàn toàn thuộc về quý khách. Tài sản thanh toán của quý khách chúng tôi sẽ nhận sau khi Tận thế ngày đầu tiên nổ ra, quý khách vui lòng giữ nguyên số tài sản đó. Hi vọng quý khách hài lòng với sản phẩm này”
Sau đó màn hình quay trở lại với danh sách cấp không gian, không gian cấp từ màu nhạt trực tiếp biến mất, biểu thị đã có chủ sở hữu.
Tiếp đó màn hình lại chuyển, hiện lên danh sách quà tặng, Diệp Thần nhấn vào mục ‘thêm chủ sở hữu không gian’ rồi viết tên của Dương Tử An vào.
“Hệ thống xác nhận”
Hoàn thành xong tất cả mọi thứ, Diệp Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn kì thực rất sợ tất cả cố gắng trong mấy ngày nay trở thành công cốc. Mặc dù có thể mua không gian cấp khác, nhưng vì an toàn sau này, có thể giữ gìn lương thực, có thể khiến hai người trở nên mạnh mẽ hơn và sống sót trong tận thế thì cho dù cổ phần mất hết hắn cũng không tiếc.
Dù sao trong một thời gian ngắn thì không thể bán hết cổ phần Diệp Thị được.
Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, đoán Dương Tử An đã trở về hắn lại khẩn trương. Dù sao không phải ai cũng tin tận thế đến.
Hít một hơi thật sâu rồi mở cửa, nhìn người đàn ông đã từng vì hắn mà làm không biết bao nhiêu việc, thậm chí còn không tiếc tính mạng để cứu hắn, Diệp Thần mở miệng:
“Dương Tử An, anh có tin tận thế không?”