Tiêu Văn dần dần ngưng khóc, nhưng vẫn chưa ngẩng đầu lên, cậu chỉ cúi đầu vụng trộm lau quệt nước mắt.
Vừa rồi không khống chế được cảm xúc, không biết vì sao một khắc vừa thấy Văn Hàn kia, cậu rất muốn rít gào như vậy, muốn lớn tiếng khóc lên.
Nãy giờ cậu muốn biết tình Văn Hàn thế nào rồi, hắn có bị thương không, có xảy ra chuyện gì không may hay không, các loại ý tưởng thoáng hiện lên trong đầu. Thời điểm nhìn thấy người thật, lo lắng trước đó tất cả đều không cánh mà bay, chỉ còn duy nhất một ý tưởng đó là nên bóp chết hắn như thế nào, phải bóp chết hắn bằng phương thức thống khổ nhất!
Tại sao lúc ấy chỉ đưa mỗi cậu vào không gian, cùng nhau vào không phải lựa chọn tốt nhất sao?
Vì cái gì lại lựa chọn phương pháp đấy?
Vì sao…
Ngẩng đầu, Tiêu Văn dùng tay áo lau lung tung nước mắt còn sót lại trên mặt, ánh mắt hồng hồng. “Sao ngươi lại đưa ta vào trong không gian, ta nhớ rõ ràng ta nói là chúng ta cùng nhau vào cơ mà, ngươi nghe không hiểu lời nói của ta sao?”
Tuy mắt đỏ hồng không có chút khí thế nào, nhưng Văn Hàn không dám ngắt lời Tiêu Văn. Sủng vật lần này thật sự tức giận, vẫn là nói tránh đi thì hơn.
“Ta không muốn nhìn ngươi bị thương! Trước đấy ngươi bị thương ta đã chịu không nổi rồi, ta không muốn nhìn ngươi bị thương thêm nữa, một chút cũng không.” Văn Hàn xoa xoa tay trái Tiêu Văn, trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ đau lòng.
Yên lặng đỏ mặt, Tiêu Văn nghe Văn Hàn nói xong cảm giác trên mặt như bị hỏa thiêu, nong nóng.
“Cho nên ta mới đưa ngươi vào không gian. Ngươi trách ta đi, là ta ích kỷ, không để ý đến cảm giác của ngươi.” Tiến lên ôm Tiêu Văn, Văn Hàn cẩn thận không đụng tới tay cậu.
“Này, ngươi có thể không cần tùy tùy tiện tiện ôm ta được không?” động đậy một chút nhưng không giãy ra, Tiêu Văn tức giận nói với tang thi huynh.
Vừa rồi hắn ôm hại cậu hoảng sợ còn chưa tính sổ đâu, ngươi được lắm, lại đây!
“Được rồi.” Không nỡ buông ra, Văn Hàn biết Tiêu Văn hiện tại đang trong giai đoạn xù lông, không thể trêu chọc, chỉ được vuốt ve.
“Hừ!” Hung hăng lườm Văn Hàn một cái, Tiêu Văn không muốn để ý đến hắn nữa, hôm nay không muốn để ý đến hắn.
“Đúng rồi, bên ngoài đều đã giải quyết xong, hôm nay chúng ta ở lại không gian tạm thời không quay về căn cứ vội, tay ngươi còn chưa khỏi đâu.” Nhìn Tiêu Văn ngồi xuống giường, quay đi không nhìn mình, Văn Hàn mặt dày mày dạn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Văn, thuận tiện nhận được hai cái xem thường.
“Tay đã sớm khỏi rồi!” nghiến răng, đối với Văn Hàn cười khẩy một tiếng. “Cho nên bây giờ ngươi có thể rời khỏi phòng ta chưa? Ta muốn đi ngủ!”
“…” vì sao đã vuốt rồi mà vẫn còn xù lông? Nhìn Tiêu Văn nói xong liền quay đi không thèm để ý đến mình, Văn Hàn đặc biệt buồn bực, như thế nào lại xù lông nữa rồi? Không nói làm sao ta biết được.
“Được rồi, vậy ta ra ngoài trước, ngươi đi ngủ sớm một chút a. Nhớ ăn cơm chiều.” Lưu luyến không rời mở cửa, Văn Hàn ánh mắt nhìn ý bảo Tiêu Văn giữ hắn lại thêm một hồi.
Nhưng là Tiêu Văn ngay cả nhìn khinh bỉ cũng lười. “Không tiễn, nhớ đóng cửa.”
Văn Hàn đóng cửa một cách thất vọng, hắn vẫn muốn ngồi cùng Tiêu Văn một lúc a.
Thấy Văn Hàn đi rồi, cửa cũng kiểm tra, xác thực đã đóng cẩn thận.
“Oanh”, Tiêu Văn mặt đỏ kỳ cục, vừa rồi, vừa rồi…
Vừa rồi rốt cuộc bị làm sao vậy, sao cậu lại có những hành động kia, khóc lớn, chỉ trích, mặt đỏ!
“Hu hu, kia tuyệt đối không phải mình, tuyệt đối không phải mình!” Chôn mặt trong chăn, Tiêu Văn cự tuyệt thừa nhận vừa rồi Văn Hàn bày tỏ tình yêu với cậu.
Văn Hàn không thích mình a! Kia đều là ảo giác, đều là ảo giác!
Nhìn bên ngoài trời còn rất sáng, cậu yên lặng thở dài một hơi.
A, như thế nào lại thích hắn? Bắt đầu từ khi nào?
Đáp án là không biết.
Vừa rồi cậu bộ dáng sốt ruột, lo lắng chính là bằng chứng cho việc cậu thích tang thi huynh.
Hic! Cậu hối hận sao?
Aiz, rốt cuộc cậu thích hắn từ khi nào. Là khi bị tang thi huynh bắt đi, hay là thời điểm tang thi huynh có thể nói, là lúc tiến không gian chăng?
Không biết là lúc nào, chính là cậu thích tang thi huynh mất rồi.
Không được, thích rồi cũng có thể hết thích, tựa như kết hôn xong cũng có khả năng ly hôn. Cho nên không thể nói cho tang thi huynh, đợi đến khi tình cảm nhạt dần là tốt nhất.
Ách, nếu đến cuối cùng vẫn là thích thì sao?
Khả năng này không nằm trong phạm vi tự hỏi.
Sáng ngày hôm sau, Văn Hàn cùng Tiêu Văn vừa ra khỏi không gian liền chạy nhanh về một hướng khác, bọn họ muốn làm bộ như vừa từ phương hướng kia đến.
Bây giờ chưa thể trở mặt với căn cứ, bọn họ còn phải tìm hiểu tin tức.
“Hừ!” Đến nơi, Tiêu Văn nhìn Văn Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm.
Làm sao vậy, như thế nào lại giận dỗi rồi, ngày hôm qua không phải mới xù lông sao? Văn Hàn ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay mặt trời không phải mọc từ đằng tây đấy chứ.bg-ssp-{height:px}
Khi vừa ra khỏi không gian, Tiêu Văn thật cao hứng định hủy thi diệt tích. Nhưng Văn Hàn lại nói cái gì mà không cần, bởi vì đám người chết kia nguyên nhân đến không ai biết, người biết chuyện thì lại chết sạch rồi. Người bên căn cứ cũng không ai biết, nên làm vậy cho người của viện nghiên cứu sốt ruột, chờ bước tiếp theo xem bọn chúng làm gì.
Điều này làm cho Tiêu Văn đã nguôi ngoai bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. Ta thật vất vả mới tìm được một cơ hội bù lại tiếc nuối ngày hôm qua, ngươi cư nhiên không cho.
Hừ!
Hôm nay tâm tình của ta vẫn không tốt đâu.
Hai người bình an trở lại căn cứ.
“Tiêu Văn?” Nhìn Tiêu Văn từ đầu đến cuối mặt luôn lầm lì, Văn Hàn thực bất đắc dĩ. Hắn cái gì cũng chưa làm a, như thế nào lại không để ý đến hắn a.
“…” lườm Văn Hàn một cái, Tiêu Văn cước bộ nhanh hơn.
Tiêu Văn mở cửa, Văn Hàn đi theo sau.
“Này, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Ngươi có chịu nói chuyện hay không. Nhìn Tiêu Văn không nói một tiếng nào ngồi trên ghế, Văn Hàn thúc thủ vô sách a.
“…” Đang sửa sang lại ba lô, Tiêu Văn chậm rì rì quay lại nhìn thoáng qua Văn Hàn, sau đó lại chậm rì rì quay đi.
Tâm tình không tốt, không muốn nói chuyện.
Văn Hàn chỉ ngây ngốc nhìn động tác vừa rồi của Tiêu Văn, một lát sau mới phản ứng lại. Phản ứng xù lông thăng cấp đúng không. Trước kia xù lông biểu hiện là thích nói chuyện, hiện tại xù lông là trầm mặc? Có khi nào đang trầm mặc liền đột ngột bùng nổ, hay là trầm mặc rồi lại tiếp tục trầm mặc?
Hai người cứ như vậy nhìn nhau không nói gì, không đúng, thời điểm Văn Hàn nhìn Tiêu Văn yên lặng không nói gì, cửa bị gõ.
“Cốc cốc!”
Hai đương sự mặt không đổi sắc quay về nơi phát ra âm thanh.
Là ai? —— tiếng lòng Văn Hàn.
Tên chết tiệt nào dám quấy rầy ta? —— tiếng lòng Tiêu Văn.
Không lâu sau, có lẽ là người bên ngoài không thấy có phản ứng, tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.
“Cốc cốc!”
Ngay khi Tiêu Văn muốn điên cuồng hét lên, có tiếng nói vọng vào.
“A, có khi nào không có nhà không, Lâm Nham, có phải vừa rồi chúng ta nhìn lầm không?” Đây là giọng nói của Nghiêm Lâm.
“Nhìn lầm cái đầu cậu, cậu bị cận chứ tôi thì không. Gõ tiếp đi, có khi bọn họ đang bận việc khác.” Không biết là tiếng va chạm gì, nhưng là thanh âm trầm đục cùng nhau vang lên.
‘Phỏng chừng Nghiêm Lâm bị Lâm Nham đánh.’ Tiêu Văn nghĩ đến đây liền liếc nhìn Văn Hàn một cái, người này đúng là chỉ thích ăn đòn.
Chẳng hiểu sao Tiêu Văn lại nhìn hắn như vậy, Văn Hàn suy nghĩ một chút vẫn không hiểu được cái nhìn thoáng qua kia có ý tứ gì. Quên đi, mở cửa trước đã, có lẽ bọn họ đến đưa phần thưởng lần trước.
“Ách, rất đau a.” Thời điểm Văn Hàn mở cửa ra thấy được chính là Nghiêm Lâm hai mắt đẫm lệ, không biết vì sao hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Nhìn cái dạng này là biết Nghiêm Lâm vừa rồi bị giáo huấn. Nhìn lướt qua Lâm Nham, Văn Hàn không biết vì sao có một loại cảm giác đồng bệnh tương lân.
Nhất định là ảo giác.
“Văn Hàn.” Lâm Nham treo lên nụ cười ôn hòa, chính là động tác đạp Nghiêm Lâm động nhìn không được ôn hòa cho lắm.
“Ai da, sao lại đánh tôi.” Nghiêm Lâm hiện tại không rảnh lấy tay sờ nơi bị thương nữa, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Nham. “Văn Hàn, bọn tôi mang đồ tới.”
“Vào đi.” Văn Hàn bị Nghiêm Lâm nhìn làm toàn thân nổi da gà. Hắn vội vàng né tránh ánh mắt của Nghiêm Lâm, lực sát thương quá lớn a.
Nghiêm Lâm sau khi đi vào việc đầu tiên làm chính là đặt thứ gì đó trong tay lên bàn, hắn vừa rồi bị đá rất đau a.
“Sao lại tới sớm thế?” Tiêu Văn suy nghĩ một chút, bây giờ đại khái mới có tám giờ.
“Hôm qua bọn tôi đến phát hiện các cậu không có nhà, đợi một hồi các cậu vẫn không về. Vừa rồi vừa vặn tôi thấy các cậu nên vội chạy lại, sợ hai người lại nhận nhiệm vụ nữa.”
Lâm Nham ngồi trên một chiếc ghế còn lại trong phòng, Nghiêm Lâm đáng thương đứng phía sau hắn, thỉnh thoảng lấy tay xoa xoa nơi bị đánh. Bộ dáng kia thoạt nhìn có điểm đáng thương, nếu là Tiêu Văn ngày bình thường khẳng định sẽ nhường chỗ, còn mình thì ra giường ngồi. Nhưng thật không may, hôm nay Tiêu Văn 【tâm tình không tốt】, cho nên Nghiêm Lâm chỉ có thể đứng cùng Văn Hàn.
Văn Hàn đứng phía sau Tiêu Văn không hề lên tiếng, hắn chỉ thấy dở khóc dở cười. Phương thức xù lông này thực không đáng yêu, hắn không thích.
“Ngày hôm qua đi nhận nhiệm vụ, kết quả không hoàn thành được nhiệm vụ không nói, tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm, chỉ có thể nghỉ ngơi cả đêm ở ngoài. Hôm nay có lẽ không tiếp nhiệm vụ nữa, nghỉ ngơi một chút, dù sao đồ hai người đưa tới đủ cho bọn em ăn thật lâu.” Tiêu Văn nghe Lâm Nham nói xong nghĩ ngay đến bố trí của bọn họ sáng nay.
Buổi sáng đến nơi kia cẩn thận bố trí dấu hiệu cho thấy ‘đã sử dụng qua’. Thoạt nhìn tựa như đêm qua bọn họ ngủ ở nơi này, nếu cẩn thận kiểm tra vẫn có thể tra ra. Lúc ấy Tiêu Văn rất ngạc nhiên vì sao Văn Hàn lại biết những chuyện này, nhưng do tâm tình không tốt nên chỉ có thể nghẹn lại mà không hỏi.
Nếu đám người chết bị phát hiện, khẳng định sẽ truy tra bọn họ, không tránh khỏi bị hoài nghi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Văn không nhịn được ném cho Văn Hàn cái nhìn xem thường, hỏa thiêu không phải đỡ phiền toái hơn sao?