Lê Diệu, lần này hắn một thân một mình xuất môn là vì gì?
Nha, không vì gì hết, hắn chỉ đi ra ngoài tìm người thôi. Có điều hắn không ngờ được, không tìm thấy người cũng coi như xong, hắn thiếu chút nữa mất mạng.
Nói vậy chứ không phải chê cười, lúc hắn đang leo núi tình cờ xảy ra động đất, là động đất cấp độ thấp.
Xui xẻo là động đất ngay lúc hắn đang leo núi, vì thế hắn thiếu chút nữa rơi xuống vách núi.
Thật vất vả mới tìm được nơi an toàn, hắn phát hiện mình lạc đường.
Con đường trước đó hắn nhớ rất rõ ràng, qua ngọn núi kia thì quẹo phải là có thể đến đường quốc lộ, đến được đó rồi thì việc đi lại càng dễ dàng hơn.
Nhưng mà… trước mặt hắn là vùng đồng bằng, tìm đâu ra núi đây.
Núi đâu? Bị ăn?
Ta ngất.
Lê Diệu ngồi xuống, sau đó đen mặt, hắn bây giờ cái gì cũng không có, không có la bàn, không có bản đồ, về nhà thế nào đây? Chẳng lẽ hắn phải đi mò?
Lê Diệu không hiểu vì sao rất muốn chém chết cái kẻ mất tích kia, không có chuyện gì thì đứng yên một chỗ không tốt hơn sao? Sao cứ chạy tới chạy lui vậy. Hắn không phải thần, không thể lúc nào cũng biết được người chạy đi đâu nha.
Hắn chán ghét mấy người cứ thích chạy loạn, ai muốn làm gì thì làm miễn là không chạy loạn thì tốt rồi.
Về sau lấy vợ nhất định phải tìm người nào tính tình nhu hòa dịu ngoan, chứ giống em hắn thích chạy loạn khắp nơi chắc hắn tìm muốn chết.
Nhìn con đường phía trước, Lê Diệu cảm thấy nghẹn khuất.
Hắn hiện tại vô cùng hoài niệm núi cao ngày trước a.
Con đường này không thể đi, ai mà biết được lát nữa có xảy ra động đất nữa không, đành quay về đường cũ vậy.
Bởi vì chỉ có một mình, Lê Diệu cần phòng bị không chỉ có tang thi, còn cả một số người không có nhân tính.
Trên người hắn hầu như không có vũ khí lực sát thương lớn gì, ngược lại hắn có dị năng, có điều… dị năng của hắn chẳng còn bao nhiêu.
Vừa rồi tránh động đất tiêu hao hết thể lực, phỏng chừng giờ hắn muốn giết một con kiến cũng không xong.
Quay lại con đường cũ, Lê Diệu đột nhiên nghĩ đến bốn con tang thi kỳ quái kia.
Bốn con tang thi này rất là kỳ quái, sau khi quan sát vài ngày Lê Diệu đưa ra kết luận như vậy. Bốn con tang thi kia cấp bậc không thấp, chúng cũng không hề công kích hắn, chỉ du đãng trong một phạm vi nhất định, coi hắn như không khí mà bỏ qua.
Hắn không có đam mê liều mạng lãng phí dị năng với đám tang thi, cái chính là hắn đánh không lại, hơn nữa nhóm tang thi này khẳng định là sẽ liên thủ tấn công.
Nếu đánh không lại thì sao phải đi lên chịu chết?
Bây giờ hắn đi về nhất định sẽ gặp bốn con tang thi kia, không biết bọn nó còn ở đó không?
—
Tiêu Văn vừa ra khỏi không gian liền bị Văn Hàn cưỡng chế ngồi trên lưng tiểu nhất.
“Ngươi vẫn là cưỡi tiểu nhất đi, dù sao nó cũng nhàn rỗi.” Văn Hàn nói xong liền dẫn đầu đi trước.
Tiêu Văn nhìn tiểu nhất, còn cả bốn con khác cũng đang vây quanh, à, còn có thiếu niên mặc đồ hầu nữ.
Đúng vậy, là quần áo của hầu nữ. Quần áo của thiếu niên vốn không vấn đề gì, nhưng mặc một thời gian nên hỏng rồi, Tiêu Văn đùa dai kêu Văn Hàn lấy quần áo hầu nữ ra, không biết Văn Hàn kiếm ở đâu.
Tuy nói là quần áo hầu nữ nhưng toàn bộ đều là màu đen, rất ít diêm dúa, nhìn từ xa thật đúng là không nhận ra được.
Văn Hàn coi cậu là búp bê sao? Cậu đã là người trưởng thành rồi, không có mảnh mai như vậy.
“Đi thôi, tiểu nhất.” Sờ sờ đầu tiểu nhất, Tiêu Văn chẳng so đo nữa, có công cụ miễn phí thay cho đi bộ thì tội gì phải tự đi?
“Rống.” Ngũ chích hiện tại da lông sáng bóng, không còn bộ dạng vết thương vết máu chồng chất lúc trước nữa.
Thiếu niên thì vẻ mặt đau khổ, yên lặng theo sau Tiêu Văn.
Cậu… tuy cậu vẫn còn nhỏ, nhưng cậu cũng biết đống quần áo này dành cho con gái nha.
Tiêu Văn là đại ác ma, đại ca là kẻ đồng lõa.
May mắn quần áo không phải màu phấn hồng phấn nộn gì đấy. Màu đen này thật đúng là khó mà nhận ra. Phỏng chừng là hầu nữ của ác ma?
“Hồng Kỳ, cậu nói xem chúng ta nên đi đâu bây ?giờ” Nhàn rỗi lại nhàm chán, Tiêu Văn kêu thiếu niên cưỡi tiểu tam, hai người lắc lư bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Không biết, em nghĩ có rất nhiều nơi là của quân nhân, tìm mấy chỗ đó là tốt nhất.” Thiếu niên đúng là đặc biệt sùng bái quân nhân, trong mắt bọn họ quân nhân là thần thánh.
“Có thể. Nhưng chúng ta không biết nơi đó, có lẽ nến bắt ai đó về hỏi một chút?” Vuốt cằm, Tiêu Văn cũng buồn rầu, bọn họ hiện tại đều là tay mơ, đi đâu cũng không biết, có lẽ phải tìm người dẫn đường?
Cũng không biết tìm người dẫn đường ở đâu đây.
“Có người đến.” Tùy ý nhìn lướt qua, thiếu niên vui vẻ kêu lên, sau đó ánh mắt nóng bỏng nhìn về tiền phương. “Chúng ta gặp may rồi, có người đang đi một mình, có muốn bắt hắn ta lại không?”
Nhìn thiếu niên ánh mắt hưng phấn, Tiêu Văn thầm lau mồ hôi một phen, không phải cậu dạy hư tiểu hài tử đấy chứ? “Người kia đi về phía chúng ta?”bg-ssp-{height:px}
“Ừm, đúng vậy, bất quá người kia sao nhìn thê thảm như vậy?” Thiếu niên hơi hơi nghi hoặc, không hiểu sao cậu có cảm giác người kia rất chật vật?
“Đi về phía chúng ta, vậy sớm muộn gì cũng gặp nhau, không cần bắt lại. Chúng ta có thể trực tiếp dụ dỗ?” Nghe thiếu niên nói, Tiêu Văn cũng có hưng trí.
Có chuyện tốt như vậy sao?
Nhàn quá cũng chán, Tiêu Văn nổi lòng đùa giỡn.
Văn Hàn đi ở phía trước bất đắc dĩ quay lại nhìn mấy người phía sau, lại quay đầu đi, không nhìn là tốt nhất.
“Dụ dỗ? Không phải chỉ là hỏi đường thôi sao?” Thiếu niên sửng sốt.
“Đúng vậy, vẫn là ngoan ngoãn hỏi đường đi.” Tiêu Văn hắc tuyến, quả nhiên là bé ngoan, cậu không nên dạy hư người ta.
—
Thời điểm Lê Diệu nhìn thấy nhóm người đối diện, hắn rất muốn hô to một tiếng【này không khoa học! 】
Hắn không nhìn nhầm, đoàn người phía trước dẫn đầu là tên (đại) mặt than, phía sau là năm con mãnh thú to lớn, không đúng, chỉ bốn con thôi, một con nhìn khá nhỏ nhắn. Cưỡi trên lão hổ là một người tuổi còn trẻ, còn trên lưng sói là…? Đó là tiểu mặt than?
Đoàn người này hắn không có cảm giác nguy hiểm, có lẽ giống bốn con tang thi kia? Là người tốt?
Nhắc tới bốn tiểu đệ kia, Văn Hàn lúc ấy chỉ nói một câu: “Theo ở phía sau, cách xa trăm mét.”
Vì thế, hiện tại Lê Diệu không thấy bốn tang thi đó.
“Xin chào, bọn tôi muốn hỏi đường.” Thiếu niên nhảy xuống đi đến trước mặt Lê Diệu, không có biện pháp, Văn Hàn sẽ không hỏi đường, Tiêu Văn lười nhúc nhích, chỉ còn lại cậu.
“Ừm, có thể.” Này này, đây là con trai đúng không? Vì sao hắn lại thấy cậu ta mặc váy? Lại còn là váy liền áo?
【 Hãy tha thứ cho Lê Diệu ít khi lên mạng giải trí. 】
“Gần đây có căn cứ nào không? Tốt nhất là căn cứ của quân nhân.” Thiếu niên tính tình thật thà, nói thẳng đến vấn đề chính.
“Có, chính là căn cứ của tôi, cậu muốn đi?” Lê Diệu cũng cảm giác thiếu niên rất ngây thơ, rất có hảo cảm. Hiện tại căn cứ của bọn hắn chẳng còn ai ngây thơ thế này, ai cũng thành thục chán muốn chết.
“Vậy anh dẫn đường đi.” Thiếu niên nói xong bỏ chạy về với tiểu tam, sau đó lưu loát trèo lên.
…
Lê Diệu rất muốn khóc, hắn khủng bố như vậy sao? Vội vàng chạy như vậy?
“Khụ.” Tiêu Văn nhìn thiếu niên, hết chỗ nói rồi. “Vậy anh đi hướng nào, bọn tôi không biết đường.”
“…” phía sau Lê Diệu cũng ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, hắn đang bị lạc đường, làm sao mà dẫn đường?
“À, phía trước bị động đất, đại khái không thể đi.” Nhìn lại bộ dạng mình, Lê Diệu thực bất đắc dĩ.
“Tôi chỉ biết chung chung, cụ thể thế nào cũng không rõ lắm.” Thật mất mặt. Ngay cả nhà mình cũng tìm không ra…
“Là chỗ nào?” Văn Hàn đột nhiên lên tiếng, có lẽ hắn biết chỗ đó, theo như trong trí nhớ thì nơi này cách đó không xa, hơn nữa rất có khả năng trở thành căn cứ.
“Đi thẳng theo đường quốc lộ khoảng hai ngày là có thể đến, có điều vì động đất mà địa hình thay đổi, không biết thế nào nữa.” Lê Diệu vốn không chú ý đến Văn Hàn, hiện tại phát hiện có gì đó không thích hợp.
Người này hắn cảm giác như đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không giống lắm?
“Ừ, ta đã biết.” Văn Hàn nghe xong suy nghĩ một chút, sau khi xác định được lộ tuyến liền xoay người nói với Tiêu Văn: “Ta biết đường, chúng ta cứ đi về phía trước là đến nơi.”
Sau đó cũng không quản Lê Diệu, Văn Hàn trực tiếp đi lướt qua người hắn.
…. Lê Diệu hiện tại rất muốn khóc. Hắn đây là bị hoàn toàn phớt lờ đúng không?
“Không cần để ý, Văn Hàn chỉ hơi mặt than thôi.” Tiêu Văn ngồi trên lưng tiểu nhất, đi tới bên cạnh Lê Diệu an ủi một câu.
“A đúng rồi, tôi gọi là Tiêu Văn, mặt than phía trước kia là Văn Hàn, tiểu mặt than này là Hồng Kỳ.” Tiêu Văn chỉ chỉ Văn Hàn xong lại duỗi thân ngón tay chỉ thiếu niên phía sau.
“Xin chào, tôi là Lê Diệu. Lần này đi ra tìm người.” Lê Diệu cuối cùng không xấu hổ nữa, mỉm cười đáp lại. Ít nhất còn có người không mặt than.
“Mọi người mới từ căn cứ khác đi ra sao?” Đuổi theo cước bộ của tiểu nhất, Lê Diệu hỏi Tiêu Văn.
Nhìn bọn họ không giống như đã đi lâu mà như là vừa mới khởi hành không bao lâu?
Mới lên đường sao? Không đúng, con đường phía trước hắn đã đi qua, dọc theo đường đi đừng nói đến người ta, ngay cả nhà ở đều không có, chẳng lẽ những người này tự nhiên mọc ra?
Thế giới này còn có tận thế nữa là, thứ thần quái hơn chắc cũng có?
“Không phải, bọn tôi đi cũng lâu rồi, vì một vài nguyên nhân đặc biệt cho nên bọn tôi rất nhàn nhã.” Tiêu Văn cho hắn một câu trả lời rất kỳ lạ, làm người ta miên man bất định, trả lời cũng như không.
“Cũng đúng, ai mà chẳng có điều bí mật, tôi sẽ không hỏi nhiều. Bất quá tôi rất có hứng thú với mấy con thú cưỡi này.” Lê Diệu nhìn ngũ chích, trong mắt toát ra lục quang, mạt thế không phải là không có động vật, chỉ là bọn chúng đều trốn đi rồi, bọn chúng muốn chạy còn không kịp, làm gì có thời giờ đi săn thú.
Ngũ chỉ này nhìn rất vạm vỡ, khi nào hắn cũng phải kiếm một con, thời buổi này đi xe tốn xăng, cưỡi mấy con này cũng hay.
“Ờ, bọn nó à, là nhặt được.” Sờ sờ đầu tiểu nhất, Tiêu Văn không chút để ý trả lời, đúng là nhặt được, nhặt trong không gian của Văn Hàn.