“Vì sao? Anh, vì sao bọn em không được tìm Tiêu Văn ca ca chơi.” Trương Tường níu lấy áo Trương Băng, cậu muốn tìm Tiêu Văn ca ca a. Vì sao lại không được đi chứ, anh bị làm sao vậy, vì sao đột nhiên không cho cậu đi tìm Tiêu Văn ca ca a.
“Anh, bọn em chỉ đi tìm Tiêu Văn ca ca chơi thôi, không gặp chuyện gì không may đâu.” Bên kia Vu Diêu lôi kéo tay Vu Cường cầu xin.
Vu Phi chỉ im lặng đứng một bên không nói gì.
Nhìn hai đồng bọn đang cầu xin, Vu Phi cười khổ. Vô dụng thôi, các anh sẽ không đồng ý.
Nhớ lại đêm qua vô tình nghe được cuộc nói chuyện, Vu Phi bất đắc dĩ thở dài. Thôi, vẫn là đi ngủ thì hơn, dù sao Vu Diêu với Trương Tường cũng thất bại.
Vu Diêu chậm rãi về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không ảnh hưởng đến bốn người còn đang dây dưa.
“Anh, vì sao không cho bọn em đi, anh trả lời đi.” Trương Tường giọng nói đã mang theo nức nở, bọn chúng đến căn cứ đã lâu nhưng chưa hề gặp Tiêu Văn ca ca, trước đó mỗi lần bọn chúng nói muốn đi tìm Tiêu Văn ca ca đều bị anh trai khuyên đi về.
“Anh… vì sao không được a.” Trương Tường nghẹn ngào.
Trương Băng nhìn em trai chỉ có thể dằn lòng. Đẩy tay Trương Tường đang nắm áo mình, nghiêm mặt nói: “Không vì gì hết, anh nói không được đi là không được đi. Bây giờ, về phòng, ngủ.”
“Hức, ô….” Nước mắt chỉ chực chảy ra nhưng Trương Tường vẫn quay đầu trở về phòng, không có ý định lau nước mắt.
Nhìn Trương Tường về phòng, Vu Diêu cũng buông tay anh mình ra, mang theo ánh mắt hồng hồng về phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
Nhìn gian phòng nhỏ, Trương Băng mỏi mệt nhắm mắt. Phải cứng rắn, không thể mềm lòng.
“A… được rồi Trương Băng, có lẽ chúng ta nên rời đi trước kế hoạch.” Bất đắc dĩ thở dài, Vu Cường cũng rất là mỏi mệt, gần đây hắn bị ba tiểu quỷ dây dưa.
Vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây.
“Được rồi.” Trương Băng ngồi xuống, lấy cánh tay che ánh mắt. Hắn gần đây đúng là không tìm ra cớ gì để cấm ba đứa nhỏ đi tìm Tiêu Văn.
Sau khi bọn họ đến căn cứ liền chọn một nơi để ở, cách Tiêu Văn khá xa. Hai ngày đó, ba đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, không quấy rầy bọn họ. Nhưng qua vài ngày thu dọn ổn thỏa, ba đứa nhỏ nói muốn đi xem Tiêu Văn ca ca của bọn chúng.bg-ssp-{height:px}
Lúc ấy lấy cớ Tiêu Văn ca ca còn đang bận việc. Những lần sau toàn dùng các loại cớ cho có lệ, nhưng có một lần dùng cớ không tìm được nơi Tiêu Văn ở, liền gặp vấn đề.
Vu Diêu cư nhiên nhớ rõ địa chỉ do lần trước nhìn trộm. Trương Băng không biết nên cao hứng hay uể oải, ba đứa nhỏ đều thông minh, lập tức phát hiện anh mình căn bản là không muốn bọn chúng đi gặp Tiêu Văn.
Sau đó chính là cầu xin, bán manh lăn lộn các loại thủ đoạn thay nhau ra trận. Biểu thị là bọn chúng muốn đi gặp Tiêu Văn ca ca.
“Ngày mai sẽ đi.” Mở mắt, Trương Băng thấy vẫn là đi sớm một chút thì tốt hơn. Hắn sắp chịu không nổi nữa, ba đứa nhỏ mỗi ngày đều trình diễn tiết mục vừa rồi một lần, hắn mỗi lần đều thiếu chút nữa thì đáp ứng bọn chúng.
“Ừ, tôi đi ngủ trước.” Vu Cường suy nghĩ một chút, cũng hiểu được ngày mai rời đi là một ý tưởng không sai. Hắn cũng sắp kiên trì không nổi.
“Vu Phi, cậu nói xem chúng ta có thể gặp lại Tiêu Văn ca ca không.” Trương Tường nằm trên giường, thanh âm mang theo sụt sịt.
“Không có khả năng, ngày hôm qua tớ nghe thấy hai anh nói chuyện.” Vu phi mệt mỏi nói.
Vu Diêu và Trương Tường đều ngồi dậy, cau mày.
“Anh tớ nói chúng ta phải rời khỏi nơi này, hơn nữa tuyệt đối không thể để chúng ta nhìn thấy Tiêu Văn ca ca.” Dừng một chút, khổ sở hít cái mũi. “Còn nói mặc kệ chúng ta nói gì cũng không được đồng ý.”
…. trầm mặc, ba đứa nhỏ đều trầm mặc.
“Vậy, chờ khi chúng ta trưởng thành có phải là có thể tự mình đi tìm Tiêu Văn ca ca không.” Trương Tường thật lâu sau mới mở miệng. Bọn chúng không thể mang phiền toái đến cho anh mình, vậy chỉ khi nào bọn chúng cường đại rồi mới có thể tự bảo vệ bản thân, còn có thể bảo vệ anh mình, rồi lại đi tìm Tiêu Văn ca ca.
“Ừ, chúng ta ước định đi.” Vu Diêu mắt đỏ hồng nở nụ cười.
“Ừ, ngoéo tay.” Vu Phi và Trương Tường đều giơ tay. Ba người nhìn nhau cười.
Ngày hôm sau, Trương Băng và Vu Cường rời khỏi căn cứ, Tiêu Văn và Văn Hàn vừa lúc gặp bọn Lâm Nham đi ra làm nhiệm vụ.