Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

chương 79: cướp đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi khỏi Kim Đường, Kiều Thụy mang vẻ mặt ưu thương mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ kế bên.

“Thiên Kỳ, đan dược kia dùng được sao?” Nếu là đan dược thật sự dùng được, người Đan Viện hẳn là sớm chạy chữa tốt cho đối phương, cũng không tới phiên bọn họ rồi? Nhưng nếu đan dược không dùng được, vậy hơn hai ngàn linh thạch này không phải là ném đá trên sông ư?

“Yên tâm, ta nhất định chữa khỏi cho họ!” Đối với nhiệm vụ này, Liễu Thiên Kỳ vẫn cực có tin tưởng!

“Dạ.” Nghe được ái nhân bảo đảm ngươi, Kiều Thụy cũng không nói thêm gì nữa.

Nếu Thiên Kỳ có tin tưởng, vậy hẳn là không thành vấn đề đi?

Đột nhiên, thẻ số trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ sáng lên.

Hắn lấy ra nhìn, là sư tỷ đó truyền tin.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì, vị sư tỷ kia hỏi ta khi nào rảnh trị liệu cho tỷ ấy.”

Nghe được lời này, Kiều Thụy cười.

“Vị sư tỷ này còn rất sốt ruột ha.”

“Ta bảo tỷ ấy buổi tối đến nhà của chúng ta được không?” Nhìn Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.

“Sao lại hỏi ta? Nhiệm vụ không phải ta nhận mà?”

“Nhưng đệ là phu nhân ta mà, sao ta có thể không hỏi đệ mà mang nữ nhân khác về nhà kia chứ?" lời này Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.

“Huynh nói bậy cái gì vậy? Ta… ta mới không phải...”

Nhìn Kiều Thụy mặt đỏ đáng yêu, Liễu Thiên Kỳ đem thẻ số nhiệm vụ giao cho Kiều Thụy.

“Đệ trả lời đi."

Trên thẻ nhiệm vụ, không đến nửa canh giờ đã có ba tin truyền đến, đều là hỏi khi nào bắt đầu điều trị.

Kiều Thụy biết vị sư tỷ này tất nhiên rất sốt ruột.

Vì thế, y nghĩ nghĩ, bèn trả lời, hẹn đối phương giờ thân đến phòng nhỏ sau núi Võ Viện gặp mặt.

Nhận được Kiều Thụy trả lời, đối phương vô cùng cao hứng, hơn nữa nàng tỏ vẻ tối nhất định sẽ đến đúng giờ.

“Vị sư tỷ này thật đúng là sốt ruột mà!” Nhìn thẻ số trả lời nhanh nữa, Kiều Thụy lắc đầu bật cười.

"Hẹn rồi chứ?"

"Ừ, ta bảo nàng giờ thân tới nhà tìm chúng ta rồi."

"Ừ, thẻ nhiệm vụ để chỗ đệ đi." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, không có ý kiến.

"Ừm." theo tiếng, Kiều Thụy thu hồi thẻ lại.

Thẻ số nhiệm vụ này rất quan trọng, có cái này, đối phương sẽ không quịt nợ, sữ trả linh thạch.

“Buổi tối phải trị liệu cho vị sư tỷ đó, ta phải đi về chuẩn bị một chút, hôm nay không đi nơi khác nữa.

Chờ ta chữa khỏi cho sư tỷ đó, kiếm được linh thạch, lại mang đệ đi ngâm linh tuyền, được không?” Nhìn Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ thương lượng với y.

“Được chứ, vậy chúng ta mau trở về thôi, đây là lần đầu tiên huynh tiếp nhiệm vụ, đừng để hỏng!” Nghe thế, Kiều Thụy gật đầu liên tục.

Kia chính là một vạn linh thạch đó, dù không kiếm một vạn linh thạch, chung quy không thể cho không một vạn linh thạch cho người ta đi?

“Ha ha ha ha……” Nhìn bộ dáng Tiểu Thụy khẩn trương hề hề, Liễu Thiên Kỳ càng cảm thấy buồn cười.

Nghĩ thầm, Tiểu Thụy của hắn, đây là sợ nghèo, một khi gặp phải chuyện có liên quan đến linh thạch là đặc biệt mẫn cảm.

Vì thế, sau khi rời Kim Đường, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ trực tiếp hướng về Võ Viện.

Truyện được đăng tại và wattpad Kaorurits.

Nửa đường, hai người đi ngang qua một rừng cây, nghênh diện gặp năm nam tu.

“Năm vị sư huynh, có việc gì sao?” Liếc thấy năm người mặc chính là quần áo Ngự Thú Viện, rồi lại vô duyên vô cớ mà ngăn cản đường đi của bọn họ, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy sự tình không quá thích hợp.

“Hai vị sư đệ là mới tới hay sao? Đi Kim Đường bên kia kiếm được không ít nhỉ?” Nhìn hai người, tên râu xồm cầm đầu cười nói.

“Ha ha ha, sư huynh cất nhắc, chúng ta bất quá là tân sinh mới nhập môn mà thôi!” Khóe miệng Liễu Thiên Kỳ gợi lên nụ cười lạnh lùng, khiêm tốn mà nói.

“Nếu là tân sinh, vậy là cần bảo hộ rồi! Một người linh thạch phí bảo hộ, về sau, mấy sư huynh bọn ta sẽ bảo vệ tốt hai vị sư đệ, hai vị sư đệ cảm thấy thế nào?” Liếc hai người, cầm đầu cười hỏi.

“Các ngươi… các ngươi đây là cướp công khai hả?" Nghe được râu xồm nói, Kiều Thụy tức giận không thôi.

Làm cái gì vậy? Thanh thiên bạch nhật vậy mà tới cướp bóc bọn họ? Thật cho rằng bọn họ là quả hồng mềm sao?

“Ui, sư đệ đừng nói khó nghe vậy chứ? Học viện Thánh Đô này lớn như vậy, vạn nhất có người khi dễ hai vị sư đệ, không ai bảo hộ sao được nè?” Lời này râu xồm nói theo lý thường.

“Đúng đó!” Khỉ ốm đi theo sau Râu xồm cũng nói như vậy.

“Ha hả, ai nói không phải đâu?”

Râu xồm vừa nói, bốn người phía sau gã đều phụ hoạ theo đuôi, vây quanh Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vào giữa.

“Sư huynh nói rất đúng, bọn ta mới tới, còn cần các vị sư huynh bảo hộ, chỗ tiểu đệ có chút linh thạch, xin hiếu kính các vị sư huynh!”

“Thiên Kỳ, không thể cho bọn hắn!” Kiều Thụy duỗi tay, kéo tay Liễu Thiên Kỳ lại.

“Không sao đâu, coi như kết giao bằng hữu." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ mang vẻ mặt lấy lòng mà nhìn về phía Râu xồm, tay hắn chặt chẽ bắt lấy cánh tay Kiều Thụy.

“Ừm, vẫn là sư đệ này tương đối thức thời.” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Râu xồm vừa lòng mà gật đầu liên tục.

“Đa tạ sư huynh khích lệ!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, thi lễ một cái với Râu xồm.

Hắn thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị lấy một tờ linh phù ra, dán một lá Phong phù lên trên người mình, ném xuống năm lá Bạo Tạc phù tạc về phía năm người bọn chúng.

"Ầm!"

Một tiếng tiếng nổ mạnh nổ tung, năm tu sĩ thì ba người bị nổ thành trọng thương, hai người có vết thương nhẹ, đều ngã vật ra đất.

"Mẹ nó! Hai tên khốn này…!"

Chờ đến khi năm người quỳ rạp dưới đất chửi má nó, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đã sớm bay vô tung vô ảnh

“Thiên Kỳ, sẽ không sao chứ?” Về tới phòng nhỏ, Kiều Thụy bất an mà nhìn về phía ái nhân.

“Yên tâm, học viện chỉ quy định là không thể tàn sát đồng môn, không có quy định không thể đả thương đồng môn.

Những người này đều là Trúc Cơ và Luyện Khí tầng tám chín, năm tờ Bạo Tạc phù còn không đến mức lấy tánh mạng chúng.”

“Ừm.” Nghe thấy vậy, Kiều Thụy gật đầu liên tục.

Liễu Thiên Kỳ ngồi trên ghế, lấy giấy phù văn, bút phù văn và dịch phù văn của mình ra.

"Ta phải vẽ một ít phù cho vị sư tỷ kia.

Nếu những người đó lại dám đến, đệ trực tiếp lấy linh phù đập bọn chúng là được.

Nhưng nhớ kĩ, đừng ảnh hưởng mang người."

"Ừm, ta biết rồi.

Huynh vẽ bùa đi, ta thủ cho huynh, sẽ không để ai tiến vào quấy rầy huynh."

"Được." Liễu Thiên Kỳ cười nhìn Kiều Thụy một cái, cầm lấy bút.

Kiều Thụy cất bước, đi ra khỏi phòng nhỏ, ngồi ở trong sân hộ pháp cho Liễu Thiên Kỳ.

Giờ Thân, một nữ tu dáng người mạn diệu, dùng khăn đen che mặt đi tới nhà gỗ của Kiều Thụy.

“Vị này chính là Liễu Thiên Kỳ, Liễu sư đệ đúng không?” Đi vào trong viện, nhìn thấy Kiều Thụy, nữ tu kia kích động mà đi lên trước.

“À, không phải ạ.

Ta là Kiều Thụy, là vị hôn thê của Liễu Thiên Kỳ.

Thiên Kỳ huynh ấy đang ở trong phòng chuẩn bị trị liệu cho sư tỷ.” Kiều Thụy lắc đầu, vội vàng giải thích.

“Vậy à.” Nữ tu gật đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Kiều Thụy một phen.

“Kiều sư đệ là võ tu?”

“A, đúng vậy! Ta là võ tu!”

“Vậy, Liễu sư đệ thì sao? Liễu sư đệ là đan sư sao?” Nhìn Kiều Thụy, nữ tu tò mò hỏi.

“À, không, không phải, Thiên Kỳ là Phù Văn Sư cấp ba!”

“Phù Văn Sư?” Nghe thấy cái này, nữ nhân không khỏi nhăn nhăn mày.

Nghĩ thầm: Một Phù Văn Sư sao lại nhận nhiệm vụ trị mặt cho nàng? Vầy có kì quái quá không?

“Sư tỷ tới rồi à.” Đúng lúc này, Liễu Thiên Kỳ từ trong phòng đi ra.

“A, Liễu sư đệ!” Liếc thấy người tới, nữ tu thi lễ sâu.

“Không biết sư tỷ xưng hô như thế nào?” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ lễ phép hỏi.

“Ta tên là Mộng Phỉ!”

“Mộng sư tỷ, xin mời vào bên trong!” Liễu Thiên Kỳ lễ phép mà làm một thủ thế mời, ý bảo đối phương vào nhà

“A… ừ.” Mộng Phỉ gật đầu, đi theo hai người cùng đi vào trong phòng nhỏ.

“Sư tỷ mời ngồi!” Bảo Mộng Phỉ ngồi trên ghế , Liễu Thiên Kỳ lại lễ phép mà đưa cho đối phương một ly trà.

“Liễu sư đệ, ta không phải tới uống trà, ta là tới trị mặt.

Mới đầu, ta còn tưởng rằng là sư huynh hay sư đệ Đan Viện nhận nhiệm vụ của ta.

Chỉ là không nghĩ tới Liễu sư đệ ngươi lại là Phù sư!” Nói đến cái này, Mộng Phỉ có hơi buồn bực.

Nếu sớm biết đối phương là Phù Văn Sư, nàng đã không tới.

“Theo ta được biết, Mộng sư tỷ đã từng đi tìm sư huynh Đan Viện bên kia trị mặt, nhưng hiệu quả cũng không phải quá tốt.

Nếu sư huynh Đan Viện làm không được, vậy sao Mộng sư tỷ không tìm lối tắt, đổi một Phù Văn Sư tới trị liệu cho ngài chứ?”

“Chuyện này, Liễu sư đệ nói cũng không phải không có lý.

Chỉ là……”

“Mộng sư tỷ yên tâm, nếu ta trị không hết mặt của Mộng sư tỷ, một khối linh thạch ta cũng không thu!”

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Mộng Phỉ lắc lắc đầu.

“Vậy cũng không cần, như vậy đi Liễu sư đệ.

Ta có thể cho ngươi trị liệu cho ta, nếu ngươi có thể trị được mặt ta, một vạn linh thạch, ta sẽ một khối không thiếu trả cho ngươi.

Nếu ngươi trị không hết thì ta chỉ có thể cho ngươi năm trăm linh thạch phí dụng tài liệu thôi.

Điểm này, ta hy vọng ngươi có thể rõ ràng!”

Nghe được lời này, Kiều Thụy nhăn mũi lại.

Tâm nói, một viên đan dược đã rồi ấy? Lần này sợ là mệt luôn!

“Được, Mộng sư tỷ quả nhiên là nhanh gọn.

Vậy cứ theo Mộng sư tỷ nói mà làm!" Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đáp ứng đối phương.

“Vậy, chúng ta hiện tại bắt đầu sao?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Mộng Phỉ nóng vội hỏi.

Mặc kệ nói như thế nào, có một người nguyện ý nhận treo giải thưởng của mình, chung quy vẫn làm Mộng Phỉ hoặc nhiều hoặc ít thấy được một tia hy vọng .

“Có thể, thỉnh Mộng sư tỷ cởi khăn che mặt ra!”

“Ừm.” Mộng Phỉ gật đầu, cởi trừ khăn che mặt ra khỏi gương mặt.

Nhìn thấy bên trái mặt Mộng Phỉ có một khối thai ký to, Kiều Thụy cau mày.

Thai ký của đối phương rất to, nguyên cả nửa mặt trái cơ bản không nhìn thấy thịt lành lặn, đều là màu xanh xám.

Thai ký lớn như vậy, làm sao trị được bây giờ?

Liễu Thiên Kỳ từ nhẫn không gian lấy ra một cây ngân châm.

Hắn đi lên trước, nhìn kỹ xem diện tích thai ký trên mặt đối phương, rồi sau đó hắn trực tiếp đâm một châm vào bộ vị dày nhất của thai ký.

“A……” Mộng Phỉ nhíu mày lại, cắn răng.

Liễu Thiên Kỳ rút ngân châm ra, nhìn nhìn tàn lưu nhàn nhạt trên ngân châm, hắn âm thầm gật đầu.

Hắn lấy đan dược ra, đưa cho Mộng Phỉ.

“Mộng sư tỷ, ngươi dùng đan dược này trước đi!"

Tiếp nhận tới vừa thấy là Vô Hạ đan, Mộng Phỉ nhăn nhăn mày.

“Loại Vô Hạ đan này ta dùng qua rồi, không có hiệu quả gì cả.”

“Không, lần này sẽ có hiệu quả!”

Nhìn Liễu Thiên Kỳ như có định liệu trước, Mộng Phỉ tiếp nhận đan dược, nuốt vào bụng.

Nhìn thấy Mộng Phỉ dùng đan dược.

Liễu Thiên Kỳ lấy ra hai tờ linh phù, dán lên gương mặt trái mọc đầy thai ký của nàng.

“Liễu sư đệ, đây là phù gì vậy?” Nhìn phù trên mặt mình, Mộng Phỉ tò mò hỏi.

“Là Mỹ Nhan phù, sư tỷ không nên gấp gáp kích hoạt phù này.

Chờ đến khi đan dược trong cơ thể ngươi phát huy ra dược hiệu rồi, ngươi lại đem linh lực vận chuyển lên trên mặt, lặp lại dùng linh lực đánh sâu vào hai tờ linh phù này.

Trị liệu như vậy yêu cầu một canh giờ, trong lúc đó, ngươi sẽ cảm giác được mặt ngươi có cảm giác bỏng rát.

Nhưng ngươi không thể dùng tay sờ mặt.

Nếu ngươi sợ khống chế không được chính mình, ta có thể tìm một sợi dây thừng, cột tay ngươi vào ghế."

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Mộng Phỉ gật gật đầu.

“Vậy cột lại đi!” Nếu là trị mặt, tự nhiên là phải nghe theo đối phương an bài.

“Được, Tiểu Thụy cột sư tỷ lại đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một cuộn Thiên Tàm Ti, đưa cho Kiều Thụy.

"À." Kiều Thụy nhận lấy, đi tới cạnh Mộng Phỉ, cột đôi tay nàng vào ghế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio