Ba ngày sau, học viện nghỉ hai ngày, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau về nhà thăm Liễu Hà.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ nghỉ về nhà, Liễu Hà đặc biệt cao hứng, trước một ngày đã bảo lão quản gia Liễu Đồng chuẩn bị thịt thú mới và linh quả, nên sau khi Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy về nhà, bữa ăn trưa cực phong phú.
“Ăn nhiều một chút, đồ ăn trong học viện đắt đỏ, các con cũng tiếc ăn.
Nhìn xem, hai đứa đều gầy rồi!" Nhìn hai đứa nhỏ rõ ràng mảnh khảnh hơn một chút, Liễu Hà hơi đau lòng.
Học viện Thánh Đô là học viện tốt nhất Kim Vũ Quốc, nhưng cũng là học viện đắt nhất Kim Vũ Quốc.
Tuy mỗi tháng hắn đều sẽ cấp cho hai đứa nhỏ một ít linh thạch chi tiêu, nhưng Liễu Hà biết, linh thạch hắn chuẩn bị cũng chỉ có thể giải quyết một nửa chi tiêu, còn lại một nửa, vẫn là dựa vào chính hai đứa nhỏ.
“Phụ thân không cần lo lắng, bọn con ăn rất tốt.Cơm sáng và cơm chiều thường bọn con đều làm ở nhà, ăn rất lợi ích thực tế, chỉ có cơm trưa mới ăn ở nhà ăn thôi." Chi tiêu ở học viện Thánh Đô đích thực rất lớn, nhưng có phụ thân giúp đỡ, mình làm nhiệm vụ, bán phù, Tiểu Thụy ngẫu nhiên cũng sẽ đấu võ đài kiếm lấy linh thạch.
Cho nên, linh thạch bọn họ vẫn đủ tiêu, không đến mức có bao nhiêu túng quẫn.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Liễu Hà gật đầu.
“Ta bảo Liễu Đồng mua cho các con rất nhiều linh lương và thịt thú, còn có một ít rau củ và trái cây chứa linh khí, hai đứa về thì mang theo, để tránh trong học viện ăn không đủ no."
"Dạ biết, phụ thân." Liễu Thiên Kỳ gật đầu.
“Cảm ơn Liễu thúc thúc!” Kiều Thụy mở miệng, trong miệng ăn đến phồng phồng lên, vội vàng nói tạ.
Nhìn bộ dáng buồn cười của Kiều Thụy, phụ thân hai người đều cười.
"Phụ thân một mình chắc là rất cô đơn đúng không? An Dương hầu hạ, phụ thân có vừa lòng không?" Liễu Thiên Kỳ gắp khối thịt yêu thú vào chén Liễu Hà, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua Vương An Dương phía sau Liễu Hà.
“Yên tâm đi, An Dương rất tốt, cũng cẩn thận và hiếu thuận như con vậy.
Có nó bên người ta, ta một chút cũng không cảm thấy cô đơn.
Nhưng chỉ là thường xuyên sẽ nhớ đến con và Tiểu Thụy thôi.” Tuy đều ở cùng một tòa thành, nhưng mỗi tháng chỉ có thể gặp mặt một lần, vẫn làm Liễu Hà rất nhớ.
“Phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ nhẹ gọi một tiếng, đáy mắt tràn ngập tình cảm của một người con cho cha mình.
"Đứa trẻ ngoan, học viện Thánh Đô là một nơi tốt, con phải chăm chỉ học tập phù văn, học tập linh thuật.
Phụ thân sẽ ở nhà chờ con!” Từ ái mà nhìn nhi tử, Liễu Hà cười vỗ vỗ bả vai con.
“Dạ, hài nhi sẽ nỗ lực!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ nỗ lực học tập.
Nếu đã tiến vào học viện Thánh Đô, nếu được cơ hội như vậy, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên sẽ không chậm trễ.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Liễu Hà vừa lòng mà liên tục gật đầu.
“Lấy thông minh tài trí của con, tiền đồ nhất định không thể hạn lượng!”
Nhi tử ở đạo phù văn thiên phú thật tốt, nếu có danh sư chỉ điểm, ở hơn nữa có phụ thân là mình từ bên dạy dỗ, như vậy ngày sau, phù văn chi thuật của Thiên Kỳ tất nhiên sẽ vượt qua người phụ thân này.
"Phụ thân khen con quá rồi." đối mặt với phụ thân xem trọng mình như vậy, Liễu Thiên Kỳ khiêm tốn mà lắc đầu liên tục.
Sau khi ăn xong, Liễu Thiên Kỳ đi theo Liễu Hà vào thư phòng học tập phù văn, Kiều Thụy một mình về phòng dọn dẹp.
Nhìn nhi tử dưới chỉ điểm của mình càng vẽ càng tốt, Liễu Hà vừa lòng mà gật đầu liên tục.
“Ừm, con ta quả nhiên tư chất nghịch thiên a.
Vừa học đã biết!”
“Phụ thân quá khích lệ con rồi.
Con có thể học được cũng là do phụ thân dạy giỏi.” Lời này Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường, nếu không có Liễu Hà cẩn thận tài bồi, tất nhiên hắn không có khả năng có hôm nay.
“Ha ha ha, con đó!”
“Phụ thân, ngài tới Thánh Đô đã hai tháng.
Liễu gia bên kia không có thúc giục ngài trở về chứ?” Liễu Thiên Kỳ buông bút phù văn, lo lắng hỏi.
Chuyện này vẫn luôn là một lo lắng âm thầm trong lòng Liễu Thiên Kỳ.
Bởi vì, bị nguyên tác ảnh hưởng sâu, nên Liễu Thiên Kỳ thật lo lắng, Liễu Hà sẽ lại một lần nữa chết trong tay Liễu Giang.
“Không có, trước khi đi ta để lại cho gia gia con mười vạn linh thạch, gia gia con không thể nhanh như vậy thúc giục ta về.
Nhưng trước đó gia gia con phái người đưa thư tới, nói đã tìm được hung thủ độc hại ta và Nhị bá con rồi."
"Ồ? Có chuyện này ư?" Trực giác nói cho Liễu Thiên Kỳ biết, hung thủ này tuyệt đối không thể là Liễu Giang.
Liễu Giang dù sao cũng là thân sinh phụ thân của nữ chính, trên người dính khí vận của nữ chính, không có khả năng nhanh rơi đài đến vậy!
“Phải, gia gia con nói hung thủ là một đầu bếp trong nhà bếp, vì trước đó bị nhị bá hành hung một trận, nên mới hạ độc Nhị bá con." nhìn nhi tử, Liễu Hà mặt không có biểu cảm gì mà kể lại.
"Vậy, sao hắn lại muốn độc hại phụ thân?" Nhìn chằm chằm Liễu Hà, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.
“Nói là vì vu oan cho đại bá con, tẩy thoát hiềm nghi, cho nên mới trò cũ lặp lại, cũng hạ độc ta."
Nghe được Liễu Hà nói, Liễu Thiên Kỳ nhịn không được trợn trắng mắt.
“Chắc là Liễu Giang tìm một con dê thế tội rồi?”
“Ta cũng cảm thấy vậy!” Liễu Hà gật đầu, tán đồng cách nói này.
“Vậy, Nhị bá mẫu tin sao?”
“Nhị bá mẫu con lại không phải kẻ ngốc, tất nhiên là không có khả năng tin tưởng.” Liễu Hà lắc đầu, nói Tô Hồng không tin.
“Chỉ cần Nhị bá mẫu không tin là được!” Chỉ cần Tô Hồng không tin, vậy đại phòng và nhị phòng sẽ không nhẹ nhàng cho qua như vậy.
“Trong học viện, ba nha đầu kia không có làm khó dễ con và Tiểu Thụy chứ?” Nhìn nhi tử, Liễu Hà không yên tâm hỏi.
“Không có, phụ thân không cần lo lắng!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không có.
“Vậy Đại đường ca và Nhị đường ca con đâu? Có làm khó dễ con không?”
“À, Đại đường ca và Nhị đường ca đi ra ngoài làm nhiệm vụ, còn chưa trở về, chúng con còn chưa nhìn thấy mặt."
"Vậy à." Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Liễu Hà mới an tâm hơn.
“Phụ thân là không hy vọng con lui tới với những người này sao?"
"Nếu con cảm thấy cần, có thể thích hợp lui tới, nhưng không nên tín nhiệm bọn họ, phải phòng bị nhóm bọn nó nhiều hơn.
Đặc biệt là ngươi nhà Đại bá con, càng cần phải phòng bị!" Nhìn nhi tử, Liễu Hà tha thiết mà dặn dò.
“Dạ, hài nhi minh bạch!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
Cơm chiều xong, Kiều Thụy đi sang phòng Liễu Thiên Kỳ tìm người, lại thấy trống không.
“Đồng bá ơi, Thiên Kỳ đâu ạ? Sao không ở trong phòng?” Nhìn lão nhân gia, Kiều Thụy bất đắc dĩ hỏi.
“À, thiếu gia đi ra ngoài rồi.
Hắn nói ra ngoài đi dạo, một lát là trở về!”
“À.” Kiều Thụy gật đầu, yên lặng mà trở về phòng mình.
Kiều Thụy ngồi trên ghế, rầu rĩ không vui mà nhíu đôi mày nhỏ.
Kỳ quái thật, sao Thiên Kỳ lại ra ngoài một mình, không mang mình theo? Trước giờ Thiên Kỳ không có như vậy!
Rời Liễu phủ, Liễu Thiên Kỳ đi qua vài cửa hàng linh thảo, cuối cùng cũng tìm được một loại hoa vô cùng tương tự hoa hồng ở đời trước, gọi là hoa Hồng Sơn.
Loại này là linh hoa cấp một, vì không thể đảm đương làm chủ dược nên chỉ là một loại phụ dược để luyện đan mà thôi.
Nên bán rất tiện nghi, một khối linh thạch là mua được năm đóa.
“Chưởng quầy, ta muốn một trăm cây hoa Hồng Sơn!” Liễu Thiên Kỳ nói với chưởng quầy.
Nghe vậy, chưởng quầy ngẩn người.
“Vị thiếu gia này, ngài nói muốn… muốn một trăm cây hoa Hồng Sơn à?”
“Đúng vậy, ta muốn một trăm cây hoa Hồng Sơn, không cần rễ!” Nói rồi Liễu Thiên Kỳ lấy ra hai mươi khối linh thạch.
“Được được được!” Tiếp nhận linh thạch, chưởng quầy vội vàng bảo tiểu nhị cắt rễ, lấy một trăm cây hoa Hồng Sơn cho Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ nhận hoa, cười thu vào nhẫn không gian mình.
Nửa tháng nữa là sinh nhật Tiểu Thụy, hắn phải cho Tiểu Thụy một kinh hỉ lớn.
Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ rời đi, hai tiểu nhị thì thầm với nhau.
“Người kia có phải có bệnh không? Hoa Hồng Sơn mà không lấy rễ, không dùng được năm ngày là chết rồi!"
“Hừ, người ta có linh thạch mà, ngươi không thấy người kia ăn mặc sao, đại thiếu gia đó!”
"Cũng đúng, nếu không có linh thạch, ai có thể mua nhiều hoa Hồng Sơn như vậy chứ!"
"Ai nói không phải đâu!"
Sáng sớm hôm sau, Kiều Thụy thích lười giường hôm nay phá lệ dậy sớm, sau khi rời giường liền chạy tới phòng Liễu Thiên Kỳ, tìm Liễu Thiên Kỳ.
Lúc đó, Liễu Thiên Kỳ còn chưa rời giường.
Đi vào phòng, nhìn nam nhân ngủ say trên giường, Kiều Thụy nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.
Hóa ra đã về rồi sao!
“Ha ha ha, sao vậy? Không cùng ta ngủ một giường, đệ không quen à?" Liễu Thiên Kỳ mở mắt ra, nhìn nhân nhi ngồi ở mép giường, hắn cười hỏi.
"Ai… ai không quen chứ, ta không có!" Kiều Thụy nhìn Liễu Thiên Kỳ cợt nhả, y vội vàng không nhận.
“Ha ha ha ha……” Liễu Thiên Kỳ lãng cười, vươn cánh tay, ôm eo Kiều Thụy.
"Sao lại dậy sớm vậy?"
“Ta...!ta……” Nghe hắn hỏi, Kiều Thụy không tự giác mà cắn cắn môi.
“Hửm?” Nhìn ái nhân muốn nói lại thôi, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày.
“Thiên Kỳ, tối hôm qua, huynh… huynh đi đâu?” Bóp cái tay trên eo, Kiều Thụy thử thăm dò hỏi.
“Không đi đâu hết, chỉ là tùy ý đi một chút, dạo dạo thôi!” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ trả lời rất tùy ý.
“Vậy...!vậy sao huynh không mang ta cùng nhau đi?” Kiều Thụy nhìn chằm chằm ái nhân, oán giận ra tiếng.
"Đệ nói với ta là ăn cơm tối xong đệ muốn tu luyện, nên ta không dám quấy rầy đệ mà." Lời này Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
"Huynh….
Sao huynh lại khờ như vậy!" Kiều Thụy trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, bực mình kéo tay đối phương trên eo mình ra.
Y sở dĩ nói như vậy là vì không muốn cùng Liễu Thiên Kỳ ở cùng một gian phòng, là sợ Liễu thúc thúc thấy được sẽ rất xấu hổ.
Chỉ là Thiên Kỳ thế mà tin là thật, thế mà đi ra ngoài đi dạo phố cũng không đưa y theo.
“Ha ha ha ha, tu luyện rất quan trọng mà sao ta có thể quấy rầy đệ chứ." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ ngồi dậy, từ phía sau kéo Kiều Thụy vào trong lồng ngực.
“Ta….
ta sợ ta và huynh ngủ chung một phòng, Liễu thúc thúc sẽ cảm thấy ta tuỳ tiện, sẽ không thích ta nữa… nên mới nói như vậy.
Sao huynh lại ngốc như vậy chứ!” Kiều Thụy quay đầu đi, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói.
“Ha ha ha, ta rõ rồi.
Dù sao cũng chỉ có hai ngày kỳ nghỉ, đêm nay chúng ta phải về học viện rồi, chỉ một buổi tối không ở cùng nhau mà thôi.
Ta có thể nhịn xuống được.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ khẽ hôn lên mặt Kiều Thụy một cái.
“Nói...!nói cái gì đâu không!” Nghe thấy cái này, mặt Kiều Thụy đỏ lên.
“Nói lời nói thật mà! Tiểu Thụy nếu ba năm ngày cũng không cho vi phu cộng tẩm, vi phu chỉ sợ nhẫn không được đâu!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhẹ ngậm lỗ tai nhỏ đỏ bừng của Kiều Thụy.
"Huynh, cái người này, không đứng đắn gì hết!" Kiều Thụy đẩy hắn ra, hờn dỗi mà đứng lên, rời khỏi giường đệm bên này.
Liễu Thiên Kỳ đứng dậy, rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Xử lý chính mình xong, hắn bèn cười kéo tay Kiều Thụy.
“Đi, bồi phụ thân ăn cơm sáng thôi.
Cơm nước xong, chúng ta đi dạo phố, bắt tay bán đi xương thú, da thú với yêu hạch luôn."
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, đi theo Liễu Thiên Kỳ cùng rời khỏi phòng.Sau khi ăn xong cơm sáng, Liễu Thiên Kỳ mang Kiều Thụy rời nhà.
Hai người chia đồ vật trong tay làm vài phần, phân biệt bán cho mấy nhà tạp hóa lớn nhỏ bất đồng trong thành, được một vạn ba ngàn năm trăm linh thạch.
Sau khi bán đi mấy thứ kia, Liễu Thiên Kỳ lại mang theo Kiều Thụy xoay một vòng lớn trên phố, mua rất nhiều thức ăn ngon.
Hắn thu hết vào nhẫn không gian, tính toán mang về học viện cho Tiểu Thụy ăn.
“Thiên Kỳ, ta cảm giác nhẫn không gian của huynh giống như bằng hai vòng tay và một cái nhẫn của ta vậy, trữ tàng được nhiều lắm." Kiều Thụy tò mò mà nhìn ái nhân, hồ nghi hỏi.
Theo lý thuyết, mình có ba kiện pháp khí trữ vật, vậy không gian trữ vật của mình hẳn là lớn hơn Thiên Kỳ chứ.
Chỉ là thấy ái nhân không hề chướng ngại mà thu đồ vật, Kiều Thụy vẫn là có chút kinh ngạc.
“Đồ trong nhẫn không gian ta đều trong Thu Nạp phù, cho nên nhẫn không gian ta còn thừa không gian vẫn rất lớn.” Nhẫn không gian của Liễu Thiên Kỳ là cấp ba, không gian vốn đã không nhỏ, mà tất cả đồ vật trong nhẫn không gian hắn đều được phân loại cất chứa vào Thu Nạp phù được chỉ định.
Cứ như vậy mà tiết kiệm được bó lớn không gian.
Nghe được lời này, Kiều Thụy chớp chớp mắt.
“Vậy, có phải một tấm Thu Nạp phù cấp ba tương đương vớ một cái nhẫn không gian cấp ba không?"
“Không sai biệt lắm, đệ muốn sao?” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đưa qua ba lá Thu Nạp phù cho ái nhân.
“Hì hì, ta có vòng tay và nhẫn không gian rồi, ta để đủ rồi, không cần đâu.
Nhưng ta sẽ cầm cái này đến Võ Viện, ta nghe rất nhiều sư huynh đều ồn ào nhẫn không gian không đủ dùng, nói không chừng bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú với phù này của huynh thì sao?”
“Ha ha ha ha, đệ đó!” Nghe được ái nhân nói vậy, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà liên tục lắc đầu.
“Đi thôi, chúng ta đi phía trước nhìn xem!” Thu hồi linh phù, Kiều Thụy dẫn đầu rời đi.
Liễu Thiên Kỳ cười liếc bóng dáng ái nhân, cũng vội vàng đuổi kịp.
Dạo qua một vòng trên phố, Kiều Thụy mang Liễu Thiên Kỳ vào một cửa hàng đồ cổ.
Cửa hàng này mở ở phố vắng, cửa mặt tiền cũng không lớn, nên coi như một tiểu điếm.
Trong tiệm chỉ có một người tạp vụ và một ông chủ.
Hai người Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy vừa vào cửa, ông chủ đã nhiệt tình mà đón tiếp.
“Hai vị thiếu gia, hai vị cần gì?”
“Chúng ta tùy tiện nhìn xem!” Liễu Thiên Kỳ hướng tới ông chủ lễ phép cười cười, bèn theo Kiều Thụy đi tới trước một bức họa.
Liễu Thiên Kỳ nhìn chằm chằm bức họa trên tường kia, tàn phá, cũ xưa, sớm đã ố vàng họa, hắn không khỏi nhướng mày.
Trên tranh vẽ chính là mười tám Kim Nhân.
Bọn họ xếp hàng thậy chỉnh tề, quy quy củ củ mà đứng trong non xanh nước biếc.
Nhìn rất quỷ dị.
Chẳng lẽ….
chẳng lẽ là bức họa cuộn triệu hoán Kim Nhân? Cái này trong nguyên tác có đề cập tới.
Bức hoạ cuộn tròn và Vạn Dương Tán giống nhau, đều là pháp khí dạng trưởng thành.
Đều là bảo bối mà Kiều Thụy đưa cho nam chính!
Nếu nam chính không có hai bảo bối này, sao có thể ngăn cơn sóng dữ trong bí cảnh Hằng Dụ, thành tựu Kim Đan kia chứ?
“Ông chủ, bức họa này bán thế nào?” Kiều Thụy hỏi ông chủ bên cạnh.
“ linh thạch!”
“? Một bức họa mà thôi, cần hố vậy không?”
“Thiếu gia, ngài có điều không biết, đây không phải tranh bình thường, chỉ cần hướng bức hoạ cuộn tròn rót vào linh khí, mười tám Kim Nhân trong này đều sẽ cử động, bọn họ hội diễn luyện một bộ công pháp cho ngài học tập.”
“Là vậy sao?” Nghe thấy cái này, Kiều Thụy nhướng mày, xem ra quả nhiên là thứ tốt.
“Chúng ta mua!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra linh thạch trực tiếp giao cho lão bản.
“Được được được!” Tiếp nhận linh thạch, ông chủ vội vàng tiến lên gỡ bức họa trên tường xuống, ân cần hỗ trợ cuốn lại, bỏ vào hộp.
“Thiên Kỳ?” Thấy ái nhân trả tiền sảng khoái như vậy, Kiều Thụy nhịn không được nhăn mũi.
Tâm nghĩ: Thiên Kỳ đúng là thích lãng phí, mua đồ cũng không muốn mặc cả.
"Thứ đệ thích, không cần mặc cả, trực tiếp mua là được!” Triệu Hoán Họa và Vạn Dương Tán đều là thứ Kiều Thụy đưa cho nam chính.
Liễu Thiên Kỳ lo lắng, bọn họ mua tranh, nam chính sẽ có cảm giác, như là chuột đánh hơi vậy, sẽ chạy tới đòi Kiều Thụy xin mua lại.
“Hai vị thiếu gia, đây là của ngài!” Đưa hộp qua, ông chủ tất cung tất kính mà nói.
“Ừm.” Kiều Thụy gật đầu, duỗi tay nhận lấy.
Lấy bức họa xong, Liễu Thiên Kỳ mang theo Kiều Thụy rời khỏi cửa hàng này, vừa mới đến cửa, bỗng gặp nam chính và nữ chính.
“Thất đệ, ngươi cùng Tiểu Thụy cũng đi dạo phố sao?” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ, Liễu San cười chào hỏi.
“Đúng vậy, Tam tỷ và Lam sư huynh cũng ra tới dạo phố à.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, bước lên trước một bước, chắn Kiều Thụy lại phía sau mình, ý bảo hộ không cần nói cũng biết.
“Liễu sư đệ, Kiều sư đệ!” nam chính Lam Vũ Minh mở miệng, nhẹ giọng cùng hai người chào hỏi, ánh mắt không tự giác mà dừng ở chiếc hộp trên tay Kiều Thụy.
Nhìn chằm chằm hộp kia, không hiểu sao, Lam Vũ Minh có một loại muốn có được thứ trong hộp.
Liếc thấy là Lam Vũ Minh, Kiều Thụy trước tiên ném hộp trong tay vào vòng trữ vật ngay.
“Tam tỷ, Lam sư huynh, các ngươi chậm rãi dạo, chúng ta đến con phố tiếp theo nhìn xem!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy, cất bước liền đi.
“A… ừ.” Liễu San gật đầu, nhìn theo hai người rời đi.
“Kiều sư đệ!” Nhìn Kiều Thụy sắp đi, nam chính nhẹ gọi một tiếng.
“Chuyện gì?” Nhìn cổ nam chính, Kiều Thụy hỏi.
“A, ta thấy các ngươi mới từ cửa hàng đồ cổ ra tới, không biết mua thứ tốt gì rồi?” nhìn đối phương, Lam Vũ Minh khách khí hỏi.
"Xì, ta thích mua gì thì mua nấy thôi, liên quan gì đến ngươi?" Kiều Thụy nói theo lý thường.
Nghe được Kiều Thụy trả lời, nam chính xấu hổ mà sờ sờ mũi.
“À, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Gã chỉ tò mò trong hộp kia rốt cuộc là cái gì, vì sao mình lại muốn có được đến thế.
“Xin lỗi, ta là người có phu quân, không thể cùng nam nhân khác tùy tiện.” Nói xong, Kiều Thụy cũng không quay đầu lại mà cùng Liễu Thiên Kỳ đi mất.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Lam Vũ Minh đã ngốc ra hết nửa ngày.“Ta….
Hình như ta không đắc tội gì bọn hắn đi?”
Sao gã cứ cảm giác lúc Kiều Thụy nói chuyện với mình luôn thở phì phì vậy?
“Ha ha, có thể là bởi vì Thất đệ tương đối để ý Tiểu Thụy cùng nam tử khác nói chuyện.
Cho nên Kiều Thụy mới không kiên nhẫn nói chuyện với huynh chăng?” Liễu San cười khổ giải thích.
Nghe vậy, Lam Vũ Minh cười khổ liên tục.
“Thất đệ kia của nàng, thật đúng là bình dấm chua.”
“Đi, chúng ta cũng đi vào cửa hàng đồ cổ này thử xem!" Nhìn Liễu San bên cạnh, nam chính đề nghị vào trong.
"Được." Nam chính và nữ chính cùng nhau vào cửa hàng đồ cổ.
"Ha hả, hai thằng ngốc kia, bất quá là công pháp cấp một thôi, vậy mà ra tận linh thạch? Ông chủ, ngài thật đúng là cao minh!” Nhìn ông chủ nhà mình, tiểu nhị vội vàng vuốt mông ngựa.
“Ta ra giá , kỳ thật bọn họ có thể trả giá, nhưng bạn lữ của tiểu song nhi kia nhìn chính là người không thiếu tiền, không nói hai lời là lấy ra linh thạch, còn nói cái gì vợ thích cái gì thì mua cái nấy!"
“Ha hả, thật là hai tên đầu đất!”
Nghe được lão bản và tiểu nhị đối thoại, nam chính và nữ chính liếc nhìn nhau một cái, nghĩ thầm: Bọn họ không phải đang nói Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đấy chứ?
"Ông chủ, hai vị thiếu gia kia mới mua gì ở đây vậy?" Lam Vũ Minh kỳ lạ hỏi ông chủ nọ.
Nghe được lời này, ông chủ và tiểu nhị vội vàng thu liễm ý cười trên mặt.
“Không, không mua cái gì cả!” Cho rằng đối phương là tới đòi linh thạch, nên ông chủ vội vàng phủ nhận.
“Ngươi, có phải ngươi đem công pháp cấp một như công pháp cấp hai, bán cho Thất đệ ta, lừa hắn linh thạch hay không?” Nhìn đối phương, Liễu San buồn bực chất vấn đối phương.
“Cô nương, này không có bằng chứng, ngươi không nên nói bậy nha.
Với lại, ta chỉ nói với hai vị thiếu gia kia là công pháp thôi, tới giờ cũng không nói là công pháp cấp hai à? Mua bán là mua bán, nếu bọn họ không thích thì có thể trả giá mà.
Chỉ là bọn họ không mặc cả, vậy cũng không thể trách ta chứ?” lời này ông chủ nói theo lý thường.
Nghe được ông nói, Liễu San càng buồn bực không thôi.
“Ngươi….
ngươi là gian thương!”
“Đi thôi, chúng ta đi tìm hai vị sư đệ đi!” nam chính nhẹ giọng nói.
Ở bên này ầm ĩ với ông chủ này cũng vô dụng, không bằng đi tìm Liễu Thiên Kỳ bọn họ, lấy cái thứ kia về, bắt đối phương bồi tiền.
“Đúng!” Nữ chính gật đầu, cùng nam chính rời đi.
“Ông chủ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Nhìn ông chủ nhà mình, tiểu nhị lo lắng hỏi.
“Sợ cái gì? linh thạch là bọn họ tự nguyện ra.
Ta lại không buộc bọn họ mà? Chuyện này có nháo đến phủ thành chủ, bọn họ cũng không chiếm lý!” Lời này, ông chủ nói theo lý thường, đúng lý hợp tình.
"Ừm, vậy cũng phải." tiểu nhị gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Về đến nhà, Kiều Thụy bực mình mà ngồi trên ghế.
“Tên khốn Lam Vũ Minh kia, sao cứ như âm hồn không tan ấy? Chúng ta đi đến đâu, hắn theo tới chỗ đó."
“Đừng nóng giận, sau này chúng ta tận lực tránh hắn là được!” Ôm bả vai Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng trấn an.
Nam chính và Kiều Thụy có ràng buộc rất sâu.
Cho nên, loại không hẹn mà gặp như này hoàn toàn đều là do nguyên tác chỉ dẫn.
Cái này làm Liễu Thiên Kỳ cũng cảm thấy rất buồn bực, cũng may, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tiểu Thụy, nam chính mới không có cơ hội thương tổn đối phương.
“Thiên Kỳ, huynh nói xem, Lam Vũ Minh có thể nào cũng là linh nhãn bẩm sinh giống ta hay không? Cho nên mỗi một lần ta mua được thứ tốt, hắn luôn thích chạy tới dây dưa ta!” Nhìn chằm chằm ái nhân, Kiều Thụy hồ nghi hỏi.
“Không, hắn không có linh nhãn bẩm sinh, nhưng tiểu hồ ly nói, hắn có vận may nghịch thiên, có thể cảm giác được đồ tốt."
“Tiểu hồ ly, là vậy sao?” Kiều Thụy cúi đầu, hỏi tiểu hồ ly trong túi dưỡng thú.
“Hai tiểu tử thúi, ta không gọi là tiểu hồ ly, ta tên Kim Diễm! Kim Diễm!”
Nghe được tiểu hồ ly rít gào, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười, Kiều Thụy cũng sờ sờ mũi.
Tiểu hồ ly kỳ thật sáng sớm đã nói với bọn họ tên của mình, chỉ là bọn họ vẫn tương đối thói quen kêu đối phương là tiểu hồ ly mà thôi.
“Kim Diễm, Lam Vũ Minh kia có phải thật sự có vận may nghịch thiên gì không?”
“Đúng vậy, tên kia vận thế rất tốt, nếu ngươi mua chậm hơn một chút, vậy bức họa kia có khả năng bị tên kia mua mất rồi.
Tuy hắn không có linh nhãn bẩm sinh, nhưng hắn có thể cảm giác được bảo vật có linh tính.
Bản lĩnh này với linh nhãn bẩm sinh của ngươi không sai biệt lắm.”
“Nguy hiểm thật, may mắn Thiên Kỳ đưa tiền rất nhanh, bằng không sẽ bị tên khốn kia cướp rồi!" nói đến cái này, Kiều Thụy vỗ vỗ ngực, thở dài một cái.
“Về sau gặp được đồ tốt đặc biệt, không cần mặc cả, thà rằng tiêu một ít linh thạch cũng không nên bỏ lỡ mới tốt!” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà nhắc nhở.
“Thiên Kỳ, huynh cũng biết bức họa kia tốt sao?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi.
Kỳ quái, sao y cảm giác Thiên Kỳ cũng có linh nhãn bẩm sinh vậy?
“Ta không có linh nhãn bẩm sinh, ta làm sao biết bức họa đó tốt hay xấu chứ? Ta chỉ là nhìn thấy đệ vẫn thất thần nhìn chằm chằm bức họa kia hồi lâu, cho nên mới lớn mật phỏng đoán đó là thứ tốt.
Nên ta không chút do dự đưa linh thạch.”
“Ồ, là vậy à, vậy huynh thật đúng là hiểu ta.
Cái này, thật là thứ tốt á!” Nói rồi, Kiều Thụy thật cẩn thận mà đem họa ra.
"Tốt thế nào?" Liếc ái nhân, Liễu Thiên Kỳ biết rõ còn cố hỏi.
"Người trong bức họa có thể bị triệu hồi ra được.
Hơn nữa, chúng ta có thể vây người khác vào thế giới trong bức họa, làm kẻ đó vĩnh viễn không thể ra ngoài.
Bị nhốt trong bức họa bảy bảy bốn mươi chín ngày, vậy là sẽ tự nhiên chết, hóa thành hư ảo.”
“Tốt như vậy?” Thế mà còn có thể vây người khác vào thế giới trong tranh, vậy cũng quá thần kỳ đi?
“Đương nhiên.
Bằng không sao ta nhìn lâu như vậy được? Thiên Kỳ, huynh mau khế ước nó đi, bức họa này và Vạn Dương Tán giống nhau, là pháp khí trưởng thành hình, chỉ có sau khi bị chủ nhân khế ước, chúng nó mới có thể cùng chủ nhân tâm ý tương thông, phát huy ra uy lực.” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy từng câu từng chữ nghiêm túc mà nói.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ đau lòng mà hôn hôn môi Kiều Thụy.
Tiểu đồ ngốc, Tiểu Thụy của mình chính là khờ như vậy.
Trong nguyên tác, y không chút do dự đem Vạn Dương Tán và Triệu Hoán Họa đều cho nam chính, mà tên khốn nam chính thế mà còn không biết xấu hổ khế ước hết hai bảo bối.
Hiện tại, người Kiều Thụy yêu là mình, cho nên y lại không chút do dự đem hai kiện bảo bối đều cho mình.
Cái đồ ngốc này, sao có thể không làm Liễu Thiên Kỳ đau đến tận tâm khảm được kia chứ?