năm sau, tại nhà Liễu Hà.
Hôm nay là ngày học viện nghỉ ngơi, cứ như thường lệ, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều về nhà, bồi Liễu Hà cùng nhau ăn cơm.
“Tiểu Thụy à, con và Thiên Kỳ đính hôn cũng đã năm năm.
Năm năm nay, hai đứa cùng nhau học tập trong học viện Thánh Đô, cùng nhau tiến bộ, thực lực đều đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, cảm tình cũng càng thêm thâm hậu.
Có phải cũng nên suy xét một chút chuyện hôn sự rồi không?” Nhìn Kiều Thụy bên cạnh, Liễu Hà cười hỏi.
Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ hơi hơi ngây ra một lúc, nghĩ thầm: Phụ thân đây là muốn mình và Tiểu Thụy thành thân sao?
Nghe được Liễu Hà nói, Vương An Dương vẫn luôn đứng phía sau Liễu Hà cũng ngẩn người.
Quả nhiên, lão gia là không giống người khác, mặc dù Kiều thiếu gia là song nhi, lão gia cũng không ghét bỏ y, ngược lại còn tán thành hôn sự của y và thiếu gia như vậy.
Lời này Liễu Hà trực tiếp hỏi Kiều Thụy, nên Kiều Thụy tự nhiên cũng là người khiếp sợ nhất.
Đối mặt Liễu Hà ôn hòa dò hỏi, sắc mặt Kiều Thụy hơi hơi đỏ lên.
“Liễu, Liễu thúc thúc……” Nhẹ gọi một tiếng, Kiều Thụy buông xuống gà nướng mới gặm một nửa trong tay.
“Ha ha ha, ta có bảo Liễu Đồng đi xem qua, ba tháng sau có một ngày lành, hơn nữa vừa vặn tốt, là ngày hai đứa được nghỉ.
Không biết ý kiến con thế nào?" Hai đứa nhỏ ở cùng nhau đều đã năm năm, làm phụ thân, Liễu Hà tự nhiên là hy vọng hai đứa nhỏ nhanh chóng làm hôn sự, chân chính định ra chuyện này.
“Con… con……” Kiều Thụy cắn cắn môi, mặt càng đỏ hơn.
“Bọn con không ý kiến, hết thảy đều nhờ phụ thân làm chủ!” Liễu Thiên Kỳ cười kéo tay Kiều Thụy, biểu kỳ tán đồng.
“Dạ, Liễu thúc thúc làm chủ là được.” Kiều Thụy đỏ mặt, liên tục gật đầu.
“Ha ha ha ha, được, ta đây sẽ cho người giúp các con chuẩn bị hôn sự.
Tiểu Thụy, con có muốn lễ hỏi gì, có thể trở về suy nghĩ một chút , sau đó đều viết ra tới giao cho Liễu Đồng là được!” Nếu muốn thành thân, lễ hỏi tất nhiên là không thiếu được.
“Không không không, không cần, không cần lễ hỏi gì ạ.
Mấy năm nay, Liễu thúc thúc đã giúp con rất nhiều rất nhiều.” Nếu không có Liễu Hà trợ giúp, Kiều Thụy vô pháp tiến vào học viện Thánh Đô, nếu không có Liễu Hà trợ giúp, linh thạch mỗi tháng của y và Thiên Kỳ cũng sẽ không đủ tiêu.
Cho nên, mấy năm nay, Liễu Hà thật sự giúp bọn họ rất nhiều, Kiều Thụy không thể, cũng không muốn lại dùng công phu sư tử ngoạm với đối phương, muốn sính lễ gì.
“Ha ha ha, yên tâm đi Tiểu Thụy, dù con không cần, Liễu thúc thúc cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi con.” Bất luận như thế nào, sính lễ đều là không thể thiếu.
“Liễu thúc thúc……”
“Không sao, hết thảy đều giao cho phụ thân an bài là được rồi!” Hướng tới Kiều Thụy lắc lắc đầu, Liễu Thiên Kỳ ý bảo đối phương không cần can thiệp.
“Dạ.” Nghe Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy gật gật đầu.
Sau cơm trưa, trong thư phòng Liễu Hà.
Liễu Thiên Kỳ cầm ấm trà, tất cung tất kính mà châm trà cho Liễu Hà.
“Phụ thân, đây là linh trà cực phẩm con nhờ bằng hữu mua, ngài nếm thử xem!”
“Ừ.” Liễu Hà khẽ gật đầu, cầm chén trà lên, khảy khảy nắp tách trà, thổi thổi lá trà bên trong, nhợt nhạt nhấp một ngụm.
“Ừ, không tồi, thanh hương hợp lòng người, linh khí nồng đậm!”
“Phụ thân thích thì tốt.” Nhìn thấy phụ thân vừa lòng, Liễu Thiên Kỳ rất cao hứng.
Nghĩ thầm: Xem ra Đổng Phong quả nhiên không phải khoác lác, thật là trà ngon!
“Trà này rất không tồi, có đưa cho sư phụ con một ít không?" Liễu Hà vừa uống trà vừa hỏi.
"Dạ có, ngài và sư phụ mỗi người một hộp."
"Ừm, con đối với sư phụ phải dụng tâm nhiều hơn, hiếu thuận nhiều hơn.
Chúng ta là phụ tử máu mủ tình thâm, trời sinh chính là một người nhà.
Chỉ là cảm tình của con và sư phụ thì khác.
Nên con phải hiếu thuận y nhiều, liên hệ cảm tình nhiều hơn, như vậy thầy trò các con mới có thể hòa hợp.
Sau đó, ta sẽ bảo Liễu Đồng chuẩn bị thiệp mời, con phải đích thân đem thiệp mời đưa sư phụ con, biết không?”
Liễu Hà rất rõ ràng, ở trong học viện Vô Tình chính là chỗ dựa của nhi tử.
Cho nên, mỗi một lần nhi tử về nhà, Liễu Hà đều phải dặn dò con hiếu thuận sư phụ của mình.
“Dạ, hài nhi minh bạch.” Liễu Thiên Kỳ gật gật đầu, đem lời phụ thân nói ghi tạc trong lòng.
Vô Tình người này tuy rằng bên ngoài lạnh một chút, khốc một chút.
Nhưng đối đãi với đồ đệ như mình vẫn rất không tồi.
Có thể nói, năm năm nay, quan hệ sư đồ của hai người vẫn luôn rất hòa thuận, Vô Tình dạy dỗ mình vẽ bùa vô cùng nghiêm túc, chưa từng có một tia giữ lại, mà chính mình đối với vị sư phụ này cũng vẫn luôn rất tôn trọng.
“Kỳ Nhi à, năm năm nay, con đi theo Vô Tình viện trưởng và phụ thân học tập phù văn cấp ba.
Mà nay, loại phù văn cấp ba con đều đã học xong.
Nhưng thực lực của con chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, nên phù văn cấp bốn con tạm thời vô pháp học tập.
“Dạ, phụ thân dạy bảo, hài nhi khắc trong tâm khảm!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, liên tục vâng dạ.
“Mặt khác, chỗ vi phụ có bốn bốn một mười sáu tấm bí phương phối chế dịch phù văn.
Phân biệt là bốn tấm phối phương dịch phù văn cấp một, bốn tấm phối phương dịch phù văn cấp hai ba bốn.
Những thứ này đều là tổ tông Liễu gia lưu truyền đến nay, cũng là bí mật bất truyền của Liễu gia ta.
Hôm nay, vi phụ đem những bí phương này giao cho con, con lấy về rồi nhớ phải chăm chỉ luyện tập, cẩn thận bảo quản, nhớ kĩ, không thể truyền ra ngoài." nói rồi, Liễu Hà lấy ra mười sáu tấm da dê lớn cỡ bàn tay, đưa cho Liễu Thiên Kỳ.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ vội vàng đứng dậy, quỳ gối trước mặt Liễu Hà, tiếp nhận mười sáu tấm phối phương kia.
“Hài nhi đa tạ phụ thân!”
Phối phương điều chế dịch phù văn này không phải là nhỏ, đây là bí mật bất truyền của Liễu gia, trong nguyên tác cũng từng cường điệu giới thiệu về các phối phương này.
Trong đó nói, lúc Liễu Hà truyền cho Liễu San cũng đã dặn dò mấy trăm lần, mà lúc nữ chính nhận được phối phương này cũng vô cùng cảm kích Liễu Hà.
"Dậy đi." Liễu Hà duỗi tay, đỡ nhi tử dậy.
“Phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài, nhất định sẽ nghiêm túc học tập phối phương này."
"Ừ, chăm chỉ học vào, thuật điều chế dịch phù văn là vốn an cư lạc nghiệp của Phù Văn Sư.
Nhưng con phải nhớ kĩ, sau khi con điều chế dịch phù văn rồi, nhất định không được nói với người khác, cũng không được đem dịch phù văn con điều chế bán cho người khác.
Nếu không sẽ rước phải họa sát thân." Nhìn nhi tử, Liễu Hà không yên tâm mà dặn dò.
“Dạ, hài nhi minh bạch! Ngoài Tiểu Thụy ra, hài nhi sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, cũng sẽ không đem bán dịch phù văn mình điều chế đi.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, vội vàng bảo đảm.
“Ừ, nhớ kỹ tự cấp tự túc là được.
Chớ có khoe ra với những người khác, cũng chớ có lộ ra ngoài!”
“Dạ, hài nhi ghi nhớ phụ thân dạy bảo!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục, thật cẩn thận mà đem thu tất cả mười sáu tấm bí phương vào nhẫn không gian.
Kỳ nghỉ kết thúc, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy về học viện.
“Bí phương điều chế dịch phù văn?” Nghe thấy cái này, Kiều Thụy khiếp sợ không thôi.
“Đúng vậy, đây là phối phương tổ truyền nhà ta, trước đó dịch phù văn ta sử dụng cũng đều là phụ thân ấn theo phối phương, tự mình điều chế ra tới.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu đáp.
“Vậy có phải tất cả Phù Văn Sư đều biết điều chế dịch phù văn không?” Nghiêng đầu nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên không phải.
Mười vạn Phù Văn Sư, nhiều nhất cũng chỉ có hai, ba người biết điều chế dịch phù văn.
Cho nên, những phối phương này đều là bảo bối.
Nếu có người biết ta có phối phương, hoặc là nói, có người biết ta sẽ điều chế dịch phù văn, vậy ta rất có khả năng bị giết người đoạt bảo.”
Nghe thấy cái này, Kiều Thụy lập tức mở to hai mắt nhìn.
“Chuyện này….
nghiêm trọng như vậy!”
“Ừ.
Nên Tiểu Thụy phải bảo mật cho ta, không thể nói với bất luận kẻ nào!” Liễu Thiên Kỳ ôn nhu mà nhìn ái nhân, nghiêm túc nói.
"Ừm ừm, ta biết rồi, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào!” Kiều Thụy gật đầu liên tục, vội vàng bảo đảm.
Chuyện này là liên quan đến sinh mệnh đại sự của Thiên Kỳ, tất nhiên là y phải cẩn thận.
“Hai ngày nay, ta có thô sơ giản lược nhìn một chút những bí phương đó.
Ta phát hiện, xương và máu của yêu thú là hai loại tài liệu chủ yếu điều chế dịch phù văn.
Nên ta suy xét…."
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, ánh mắt Kiều Thụy sáng lên.
“Cho nên, chúng ta cần đi Yêu Thú Sơn, giết yêu thú, lấy xương thú máu thú phải không?”
“Ha ha ha, đúng, ta thật là có quyết định này.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu nói phải.
“Thật tốt quá, đã lâu ta không có giết yêu thú rồi!” gương mặt Kiều Thụy tươi cười, một bộ nóng lòng muốn thử.
Liếc bộ dáng nhỏ hưng phấn của ái nhân kia, Liễu Thiên Kỳ sủng nịch mà sờ sờ đầu nhỏ của y.
“Muốn đi Yêu Thú Sơn, phải chuẩn bị rất nhiều thứ.”
“Ừm, cái này ta biết, ta có thể đi sang chỗ Mộng sư tỷ mua một ít pháp khí bán thành phẩm giá cả tiện nghi, mặt khác, lại đi chỗ Đổng Phong lấy một ít đan dược chữa thương, cầm máu và bổ sung linh lực.
Còn phù thì huynh chuẩn bị là được.
Ngoài ra còn cần chuẩn bị gì nữa không?" Kiều Thụy nhìn ái nhân chăm chú, nghiêm túc hỏi.
“Tốt nhất có thể đi Ngự Thú Viện xem một ít Ngự thú bài.
Chúng ta hiện tại là tu sĩ cấp ba trung kỳ, bắt sống yêu thú cấp một hai không có vấn đề gì lớn.
Nhưng yêu thú cấp ba thì không dễ đối phó như vậy.
Nếu có thể lấy mấy cái Ngự thú bài thì càng tốt."
“Cũng phải, nếu muốn lấy được máu thú, tốt nhất là bắt sống lấy máu.
Muốn bắt sống yêu thú cấp ba cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Nên tốt nhất là chúng ta có thể mua được Ngự thú bài!"
"Được rồi, việc chọn mua này cứ giao cho ta đi, mấy ngày này huynh cứ an tâm chuẩn bị linh phù chúng ta cần là được!" Kiều Thụy gật đầu, nhận lấy công việc mua sắm.
“Được, có nội trợ hiền như đệ, ta có thể an tâm chuẩn bị nhiều một chút Công kích và Phòng hộ phù!" nói rồi, Liễu Thiên Kỳ giao cho Kiều Thụy một túi linh thạch.
“Ai… ai là nội trợ hiền của huynh?” Kiều Thụy hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ bên cạnh một cái, đỏ mặt nói.
“Ha ha ha, hiện tại không phải, ba tháng sau là được thôi.
Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng hơn một chút, phải gấp trở về trước khi thành thân, đừng chậm trễ việc thành thân!"
“Ta….
ta đi mua đồ đây!” Kiều Thụy lấy linh thạch qua, thu vào trong vòng tay.
Y đỏ mặt đứng dậy đình rời đi ngay.
“Đi đi!” Cười liếc ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhìn theo đối phương rời đi.Kiều Thụy mới vừa đi không bao lâu, Chung Linh đã đi tới nhà Liễu Thiên Kỳ.
“Ha ha ha, Chung sư tỷ!” Liếc thấy người tới, Liễu Thiên Kỳ vội vàng đứng dậy đón chào.
Vị Chung sư tỷ này chính là khách quen trong nhà, năm năm nay, Liễu Thiên Kỳ và Chung Linh, Mộng Phỉ còn có Đổng Phong bọn họ hữu nghị đều vô cùng thâm hậu.
Cũng sẽ thường xuyên đi lại, đặc biệt là Chung Linh, số lần đến là nhiều nhất.
“Liễu sư đệ, lần trước ngươi có nói với ta, chỗ cần cải tiến của Thiên Phù Phòng Hộ Trận của chúng ta, ta đều đã cải tiến rồi.
Hơn nữa cũng đã thử qua, hiệu quả rất không tồi!" Nói rồi, Chung Linh lấy ra trận đồ, trải lên trên bàn, cho Liễu Thiên Kỳ xem.
“A, vất vả Chung sư tỷ!” Nhìn Chung Linh vừa vào cửa là nói về trận pháp ngay với mình, Liễu Thiên Kỳ không thể làm gì hơn mà lắc lắc đầu.
Chung Linh này, chính là trận si trời sinh.
Chỉ cần một khi gặp được chuyện liên quan đến trận pháp, vậy sẽ phá lệ chuyên chú, cũng phá lệ nghiêm túc.
Ba năm trước đây, trong một lần bằng hữu tụ hội, Liễu Thiên Kỳ chỉ là ngẫu nhiên mà nói một chút ý tưởng và giải thích, muốn đem linh phù dung nhập vào trong trận pháp.
Kết quả, Kết quả, Chung Linh đối với việc này cảm thấy rất hứng thú, lập tức nghiêm túc mà cùng Liễu Thiên Kỳ tìm tòi nghiên cứu.
Ba năm nay, Chung Linh và Liễu Thiên Kỳ đã trước sau hợp tác, tự nghĩ ra ra hai bộ phù trận, một bộ là Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận uy lực kinh người.
Dùng chính là Lôi Hỏa Sát Trận cấp ba cao cấp và Thiên Lôi phù cấp ba cao cấp dung hợp mà thành.
Một bộ là Vạn Kiếm Phù Trận, cũng là dùng trận pháp và phù văn dung hợp mà thành.
Hiện tại, Liễu Thiên Kỳ và Chung Linh đang tham thảo và nghiên cứu chính là một bộ Phòng Hộ Trận cấp ba đỉnh cấp —— Thiên Phù Phòng Hộ Trận.
“Ừ, phù văn dung nhập vào trong mắt trận, phá trận tương đương lập trận.
Địch nhân càng công kích mắt trận, truyền phù sẽ đem sức mạnh công kích lực này dẫn vào trong Phòng Hộ phù.
Như vậy, càng công kích, trận pháp ngược lại sẽ càng kiên cố.
Trận pháp này chỉ cần chúng ta bố trí đắc ý, hoàn toàn có thể phát huy uy lực của Phòng Hộ Trận cấp bốn!” Nhìn trận đồ, Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục.
Dưới hun đúc và dạy dỗ của Chung Linh, Liễu Thiên Kỳ đã có thể phân biệt mấy tấm trận đồ như vậy.
“Đúng vậy, chính là đạo lý này.
Ta cảm thấy hiện tại mắt trận đã không có vấn đề, chỉ là trận cơ còn hơi nhỏ bé yếu đi một chút thôi.
Liễu sư đệ cảm thấy, chúng ta dùng biện pháp tương đồng tới củng cố trận cơ thì thế nào?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Chung Linh nghiêm túc hỏi.
“Cái này……” Liễu Thiên Kỳ híp mắt, suy tư rất lâu sau đó.
“Không, lần này không dung nhập Phòng Hộ phù, có lẽ, chúng ta có thể nếm thử dung nhập một vài loại Công kích phù và Bắn ngược phù.
Rốt cuộc, công kích mới là phòng thủ tốt nhất.
Nếu địch nhân hiểu được công kích trận cơ, vậy thuyết minh đối phương cũng một là Trận Pháp Sư.
Cho nên, chúng ta có thể xuất kỳ bất ý.
Ở một số bộ phận trận cơ dung nhập Công kích phù và Phản Đạn phù, như vậy, địch nhân công kích trận cơ, chẳng những sẽ lọt vào công kích của chúng ta, hơn nữa, công kích của chính bọn chúng sẽ bị Phản Đạn phù trực tiếp bắn ngược trở về, công kích chính chúng.”
“Hay! Tuyệt lắm! Cùng Liễu sư đệ tham thảo mấy thứ này, quả nhiên là một chuyện làm cho người ta vui vẻ.
Như vậy, ta lại vẽ một tờ trận đồ, Liễu sư đệ tới giúp ta xem một chút!” Liên tục khen hay, Chung Linh lấy ra giấy và bút, bèn bắt đầu vẽ.
“Được.” Nhìn nữ tử yêu trận thành si này, Liễu Thiên Kỳ gật đầu.
Một canh giờ sau...
“Chung sư tỷ tới à?” Kiều Thụy về đến nhà, liếc thấy Chung Linh tới, y có chút ngoài ý muốn.
“Ừ, tới trong chốc lát rồi, đang vẽ trận đồ.” Nhìn thoáng qua Chung Linh đang nghiêm túc vẽ trận đồ, Liễu Thiên Kỳ nhỏ giọng nói.
Chung sư tỷ này, một khi bắt tay vẽ trận đồ, chuyện gì bên người cũng không thể quấy nàng, ngay cả Tiểu Thụy tiến vào, chỉ sợ nàng cũng chưa phát giác.
"Vậy ta đi pha trà, chuẩn bị điểm tâm cho hai người." Căn cứ theo kinh nghiệm trước giờ của Kiều Thụy, nếu Chung sư tỷ lại đây, ít nhất phải cùng Thiên Kỳ bàn đến ba ngày ba đêm.
Có một lần, Chung sư tỷ thế mà ở trong nhà cùng Thiên Kỳ hàn huyên suốt tám ngày tám đêm.
Nếu không phải Kiều Thụy vẫn luôn ở một bên nghe, biết bọn họ là đang nói chuyện trận pháp và phù văn, Kiều Thụy cũng sắp hoài nghi đối phương là coi trọng Thiên Kỳ ấy chứ.
“Phiền toái đệ rồi!” Nhéo nhéo tay nhỏ ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười nói.
“Huynh đó, đừng chỉ biết cùng Chung sư tỷ bàn mấy chuyện trận pháp phù văn, phải nhớ ăn cơm với đi ngủ nữa!"
Huhu, Chung sư tỷ đó chính là một trận si thuần đó, vừa nói đến trận pháp là hoàn toàn là có thể không nhớ thức ăn, không ăn không ngủ.
Có đôi khi nhìn thấy Chung Linh điên điên cuồng cuồng như vậy, Kiều Thụy cũng có chút hoài nghi, người này và Chung sư tỷ dịu dàng hiền thục mà y biết kia là cùng một người sao? Là cùng một người thật sao?
“Ha ha ha, ta biết rồi!” Liễu Thiên Kỳ không có điên như Chung Linh vậy, dù Chung Linh có thể quên ăn quên ngủ, nhưng trước nay đều là nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ.
“Biết là được rồi!” Kiều Thụy gật đầu, xoay người đi ra ngoài, pha trà cho bọn họ.
Hai ngày sau...
Nhìn Chung Linh vẽ xong trận đồ, cầm một xấp linh phù lớn rời đi, Kiều Thụy tò mò mà nhướng nhướng mày
“Thiên Kỳ, lần này Chung sư tỷ đi nhanh vậy?” Hai ngày, thế mà chỉ có hai ngày liền đi rồi.
Thật đúng là rất nhanh.
“Ha ha ha, trở về bày trận, thử nghiệm!” công tác thực tiễn từ trước đến nay đều là từ Chung Linh phụ trách.
Nghe vậy, Kiều Thụy bĩu môi, có chút khinh thường nam nhân nhà mình.
"Huynh đó, chỉ biết nói chuyện trên giấy, toàn bộ thực tiễn và thử nghiệm đều chỉ biết ném cho một mình Chung sư tỷ…"
Nghe được ái nhân trách cứ, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nhún vai.
“Ta đây lại không phải Trận Pháp Sư, ta cũng chỉ có thể cung cấp một vài ý tưởng và linh phù, để Chung sư tỷ tự mình đi thử thôi!”
Liễu Thiên Kỳ và Chung Linh hợp tác phù trận, từ trước đến nay đều là Liễu Thiên Kỳ đề ra ý kiến, phụ trách cung ứng linh phù, Chung Linh tới làm thực tiễn, tiến thêm một bước cải tiến.
Đây tựa hồ sớm đã trở thành hợp tác ăn ý của cả hai.
“Vậy, nếu chúng đi săn yêu thú, Chung sư tỷ sẽ không đến tìm huynh chứ?” Kiều Thụy lo lắng bọn họ đi rồi, Chung Linh sẽ tìm không thấy người.
“Sẽ không.
Ta đã kiến nghị cho nàng, hẳn là đủ cho nàng bận rộn rất lâu.
Chờ nàng bận xong, phỏng chừng Thiên Phù Phòng Hộ Trận của bọn ta cũng đại công cáo thành, có thể uống rượu khánh công rồi.” Đối với năng lực và thủ đoạn của Chung Linh, Liễu Thiên Kỳ vẫn cực kỳ hiểu biết.
Cho nên, Liễu Thiên Kỳ biết, bọn họ khổ tâm nghiên cứu hơn nửa năm Thiên Phù Phòng Hộ Trận này, rất nhanh sẽ đại công cáo thành.
Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy cũng không lo lắng nữa.
“Ừa, vậy khi nào chúng ta đi?”
“Sáu ngày sau đi, linh phù trước đó cho Chung sư tỷ rồi, ta cần phải chuẩn bị một mớ, mặt khác, còn phải nói cho sư phụ ta một tiếng.” Đi ra ngoài rèn luyện và làm nhiệm vụ đều là phải trình báo với học viện.
"Được, đồ ta đã chuẩn bị xong, huynh nhìn xem vậy được chưa, còn thiếu cái gì, ta lại đi mua!” Nói rồi, Kiều Thụy đem đan dược, pháp khí và ngự thú bài ra.
Nhìn nhìn đồ vật trên bàn, Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục.
“Rất tốt, Tiểu Thụy nhà ta làm việc thật hiệu suất!”
Nghe vậy, Kiều Thụy hờn dỗi mà liếc đối phương một cái.
“Có đủ không? Dùng không đủ thì lại mua thêm một chút?”
“Đủ rồi, không cần mua nữa.
Mấy ngày nay đệ cũng chuẩn bị một chút đi!”
"Ừm."
Sáu ngày sau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rời học viện Thánh Đô.
Sau khi rời học viện, Liễu Thiên Kỳ cũng không sốt ruột mang Kiều Thụy ra khỏi thành, mà là mang theo Kiều Thụy đi mấy cửa hàng linh thảo, mua sắm một ít linh thảo cấp một hai và ba.
Muốn phối chế dịch phù văn, ngoại trừ yêu cầu yêu máu thú và xương thú làm tài liệu chính ra, còn cần vài cọng linh hoa linh thảo làm tài liệu phụ trợ.
Nên Liễu Thiên Kỳ tính mua đầy đủ hết những tài liệu phụ trợ này.
Như vậy, sau khi bọn họ từ Yêu Thú Sơn về, hắn có thể trực tiếp phối chế dịch phù văn.
“Thiên Kỳ, trực tiếp mua linh thảo như vậy có thể nào quá khiến người ta chú ý không?” Đi đến cửa hàng linh thảo, Kiều Thụy lo lắng mà truyền âm cho Liễu Thiên Kỳ, y sợ Thiên Kỳ sẽ bởi vì mua tài liệu mà rước lấy phiền toái.
“Yên tâm, rất nhiều tu sĩ không phải đan sư cũng đều sẽ mua linh thảo, tìm đan sư luyện đan, nên mua linh thảo sẽ không làm người khả nghi đâu.” Tu sĩ mua linh thảo vẫn rất nhiều, nên Liễu Thiên Kỳ cảm thấy vấn đề không lớn, sẽ không khiến người hoài nghi.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, Kiều Thụy liên tục gật đầu, cũng cảm thấy đối phương nói có đạo lý.
Kiều Thụy nhìn thấy Thiên Kỳ nhà mình sau khi mua linh thảo rồi lại đi dạo vài tiệm tạp hóa, thế mà mua một tấm bản đồ đi Ngọc Hà sơn, y không khỏi chớp chớp mắt.
“Thiên Kỳ, chúng ta muốn đi Ngọc Hà sơn sao?” trước đó Kiều Thụy còn đang đoán xem Thiên Kỳ sẽ mang mình đi Yêu Thú Sơn nào, hóa ra là Ngọc Hà sơn?
“Đúng vậy, đệ không muốn à?” Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn ái nhân, cười hỏi.
“Cũng… cũng không phải không muốn đi, nhưng không phải huynh cũng giống các tu sĩ khác, muốn đi tìm linh bảo gì đấy chứ?" Kiều Thụy hồ nghi nhìn Liễu Thiên Kỳ, kinh ngạc hỏi.
Trong khoảng thời gian này, Thánh Đô đã truyền ra, nói là Ngọc Hà sơn bên kia xuất hiện dị tượng, có linh bảo hiện thế, cho nên rất nhiều tu sĩ đều sẽ kết bạn đi Ngọc Hà sơn tầm bảo.
Hơn nữa, tại học viện Thánh Đô, nghe nói rất nhiều tu sĩ Võ Viện Kiếm Viện cũng đều sôi nổi chạy tới đó tầm bảo.
“Đã có thể tìm bảo bối, lại có thể săn giết yêu thú, hai thứ không chậm trễ!” Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
“Ha ha ha, bảo bối kia không dễ tìm như vậy đâu.” Nếu bảo bối dễ tìm, cũng không có khả năng vài tháng cũng chưa có người nào tìm được.
“Không dễ tìm, không phải là tìm không thấy mà.
Nói không chừng vận khí đệ tốt, có thể tìm được thì sao?”
Trong nguyên tác từng nhắc đến Ngọc Hà sơn.
Bảo bối ở Ngọc Hà sơn là một loại linh quả kết dưới nền đất, giống khoai tây vậy, lá và hoa đều sinh trưởng từ ngoài thổ nhưỡng, vừa nhìn là thấy ngay, nhưng quả lại lớn lên trong thổ nhưỡng, rất kỳ lạ.
Trong nguyên tác nói, bảo bối này cuối cùng được Kiều Thụy tìm thấy.
Kiều Thụy tổng cộng tìm được bốn quả, tự mình ăn hai quả, còn hai quả cho nam chính, mà nam chính đã là Trúc Cơ hậu kỳ, loại quả này với gã mà nói tác dụng cực kỳ bé nhỏ, nên nam chính bèn mượn hoa hiến phật, đem quả này tặng cho nữ chính.
Mà nữ chính bởi vì ăn được loại quả thần kỳ này, thành tựu Trúc Cơ hậu kỳ.
Ngẫm lại tên khốn nam chính kia, Liễu Thiên Kỳ đều muốn đập gã.
Thật là tưởng Tiểu Thụy của mình coi tiền như rác hay sao? Thế nhưng cầm đồ Tiểu Thụy đưa gã đi lấy lòng nữ chính, thật là không biết xấu hổ!
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy cười.
“Ta… cũng không nhất định.
Ta sẽ thử xem sao.”
Tuy rằng mình có linh nhãn bẩm sinh, nhưng Kiều Thụy cũng không dám bảo đảm mình nhất định có thể tìm được bảo vật kia.
“Ha ha ha, bảo vật cứ tùy duyên đi.
Chúng ta lúc này đây chủ yếu là đi săn giết yêu thú!” Liễu Thiên Kỳ cũng không muốn gây áp lực quá lớn cho ái nhân, nên hắn cũng không nói thêm gì, lại mua một ít đồ ăn, mang Kiều Thụy cùng ra khỏi thành..