E&B: Yến Phi Ly
Đáng tiếc vui mừng biến thành hoảng sợ. Đối mặt hai người thường, người Yết lười chẳng buồn diễn kịch, Trương Dịch và Nam Thiệu vừa vào cổng lập tức bị một loạt nòng súng đèn ngòm hai bên khống chế, sau đó không hề trì hoãn một giây đã bị nhốt vào gian chuồng heo làm bằng tre, trở thành lứa ‘thịt heo mới’. Bọn họ vẫn có phần may mắn bởi vì người Yết khi bắt người về thích áp dụng biện pháp đe dọa hoặc vỗ béo rồi chậm rãi lấy thịt, bằng không muốn trốn thoát dưới một loạt nòng súng cũng không phải chuyện dễ dàng, chung quy dị năng của Nam Thiệu còn chưa mạnh đến mức một lần có thể đánh gục mấy người. Mà một chuyện cũng xem như may mắn nữa đó là bọn họ bị nhốt đúng vào gian mà đám cục thịt Trần từng bị nhốt kia, vì thế mới gặp được Bùi Viễn. Bùi Viễn vừa mừng vừa sợ, cũng không kịp kể đầu đuôi cho họ hay đủ thời gian để tâm tình sau bao ngày ly biệt, chỉ ngắn gọn nói với hai người rằng đám cục thịt Trần muốn hành động, bọn họ phải nhanh chóng chạy đi.
Vũ khí mà Nam Thiệu và Trương Dịch mang theo dĩ nhiên đã bị tước, ngay cả quần áo đều bị lột một lớp ngoài, nhưng không ai chú ý đến việc ngón tay Trương Dịch quấn sợi thiếc nhỏ thành chiếc nhẫn. Cái nhẫn này dĩ nhiên không mang hàm nghĩa đặc biệt gì, chẳng qua là nhiều lần cần mở ổ khóa lại còn phải tìm dụng cụ xung quanh khiến anh cũng phiền, cho nên sau một lần dùng xong liền dứt khoát quấn lên ngón giữa, vốn chỉ là để bớt việc, không nghĩ đến ở nơi này lại phát huy công dụng.
Trong bóng đêm mở khóa đối với Trương Dịch không phải việc khó, thế nhưng rời khỏi chuồng heo lại tốn của họ mất một khoảng thời gian. Tiếng vang phát ra khiến người Yết canh gác bên ngoài tiến vào xem xét, giết người, đoạt súng rồi dọn dẹp… Một loạt hành động đó càng thể hiện rõ ưu thế dị năng của Nam Thiệu, không thì dù Trương Dịch biết mở khóa, chờ đến khi bọn họ ra ngoài thì ba người cục thịt Trần sợ rằng cũng đã bị người Yết nghe tiếng mà đến bắn thành cái sàng, càng miễn bàn tới việc cứu tiểu hòa thượng.
“Các cậu không tệ, mạnh hơn Mập Mạp nhiều!” Dùng súng bắn tỉa thành công xử lý một người, Từ Tịnh nghiêng đầu nhìn Trương Dịch đang cầm khẩu tiểu tiên giảm thanh áp chế hỏa lực của đối phương, buông ra một câu bình luận. Bởi vì người trong trại Yết đều là gà mờ trong việc dùng súng, cô bắn xong một viên chỉ cần thu người xuống phía dưới, ngay cả vị trí đều không di động, căn bản không lo đối phương bắn lung tung sẽ có đạn lạc trúng mình.
Trương Dịch biết dùng súng thế nhưng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên môn cho nên nhặt được súng bắn tỉa liền nhường cho cô gái có thể phát huy hết tác dụng của nó. Đối với anh thì súng tiểu liên sử dụng thuận tay hơn. Nghe được cô khích lệ, anh chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.
Ở phía sau bọn họ, Nam Thiệu đang ổn định lực sinh mệnh cho hòa thượng Giới Sân, may mắn người nọ nổ súng ở cự ly rất gần, viên đạn trực tiếp bay xuyên qua ngực phải, không nổ tung cũng không mắc lại buồng phổi, bằng không dù là Nam Thiệu thì cũng không thể lấy ra, như vậy mặc dù là giữ được mạng thì tương lai cũng sẽ chịu khổ không ít. Bên cạnh họ là cục thịt Trần và Bùi Viễn cũng đang cầm súng nhưng căn bản sẽ không dùng.
“Đương nhiên, nếu tôi tài giỏi như anh Dịch với anh Thiệu thì còn bị tụi khốn kia nuôi như heo bấy lâu nay chắc?” Cục thịt Trần vui vẻ tiếp lời, tuyệt đối không hề cảm thấy so sánh bản thân với Trương Dịch và Nam Thiệu thì có gì mất mặt, xem bộ dạng của y thậm chí còn có vẻ rất tự hào, tự hào vì hai người anh lợi hại của mình. Tín nhiệm vô điều kiện dành cho Trương Dịch từ trước khi tận thế y đã bồi dưỡng thành, vừa rồi nhìn thấy hai người, y liền hệt như nhìn thấy cha đẻ vậy, khóc lóc tủi thân thảm thiết, đợi trút hết bầu tâm sự xong cả người liền thả lỏng, không còn thấy sợ hãi hay thấp thỏm lo âu nữa, thậm chí còn có tâm tình thầm trêu chọc Từ Tịnh.
Không để ý tới ánh mắt khinh bỉ mà Từ Tịnh quăng lại đây, mắt y chuyên chú nhìn sắc mặt Giới Sân, thấy người sau chậm rãi chuyển tốt hơn đôi chút, lòng vẫn gắt gao căng thẳng rốt cuộc thoáng trầm tĩnh lại. Từ khi tiến vào tận thế y cũng nhìn quen sống chết rồi, trước kia ở tiểu đội Tiên Phong, sau này là khi đi tấn công thị trấn rồi đến cơn mưa to sinh dị biến, người chết mà y quen biết không hề ít, thậm chí còn có kẻ từng kề vai chiến đấu, khổ sở thì có khổ sở nhưng lại chưa từng đau xót giống lần này. Có lẽ cùng chung hoạn nạn quả thật càng dễ dàng khiến cảm tình giữa người với người thêm sâu, đừng nói là Giới Sân và Bùi Viễn ở chung với nhau tương đối lâu, mà kể cả Từ Tịnh sau này mới quen biết, trải qua lần đại nạn này, y cũng đã hoàn toàn xem cô trở thành người mình, mặc đá mặc đánh đều không muốn trả đòn.
“Sáu.” Theo một tiếng súng vang, khóe môi Từ Tịnh gợi lên một nụ cười không hề để ý, báo ra một con số. Toàn bộ trại Yết có tầm ba mươi người, trừ số lượng đã xử lý lúc trước, Trương Dịch lại dùng tiểu liên diệt không ít, cộng với số cô bắn chết thì không còn bao nhiêu nữa. Người còn dư hiển nhiên cũng hiểu tình hình nên đều tìm nơi ẩn nấp, chỉ cần chậm rãi từng bước từng bước xử lý mà thôi. Cơn giận này Từ Tịnh đã nghẹn lâu lắm, nhớ lúc trước nếu như không phải nhất thời sơ suất, một mình cô liền có thể càn quét toàn bộ trại tiểu Yết, mặc dù trong số chúng có không ít người dị năng thì cô cũng không sợ, nào phải chịu nhiều khuất nhục như vậy.
Chíu!
Lại là một viên nữa, ngay khi Từ Tịnh đếm thêm một con số, Nam Thiệu bên kia lau mồ hôi trên trán, nói với Trương Dịch “Đổi nơi khác đi.” Hô hấp của tiểu hòa thượng đã bình ổn trở lại, kế tiếp chính là dựa vào tịnh dưỡng. Đương nhiên, hắn cũng có thể làm cho hòa thượng khỏi hoàn toàn nhưng đó không phải chuyện trong chốc lát, trước tìm nơi dàn xếp mọi thứ ổn thỏa mới được. Nơi này toàn máu toàn người chết, bên trong còn treo mấy tảng thịt ướp muối, nghĩ cũng biết nó là cái gì, đâu phải chỗ để mà ở lại lâu.
Trương Dịch thoáng gật đầu “Tôi đi dọn đường.” Sau đó nói với Từ Tịnh “Phiền cô bọc lót cho tôi.” Được Từ Tịnh đáp lại, anh xách khẩu tiểu liên lóe thân lăn ra khỏi cửa phòng.
“Này hòa thượng giả, chết chưa?” Từ Tịnh vừa dùng kính ngắm tìm mục tiêu khả nghi vừa hỏi.
“Chị Từ đừng lo, có anh Thiệu thì anh hòa thượng không chết được.” Bùi Viễn lúc này cũng căng thẳng quá mức, nghe vậy kích động giành trả lời.
Từ Tịnh còn chưa hiểu rõ về họ, nghe vậy chỉ cho rằng Nam Thiệu là dị năng hệ trị liệu, trong lòng thở phào, chuyên tâm yểm hộ cho Trương Dịch đã quét một lượt qua dãy nhà tre bây giờ đang dò xét tình hình trước sân. Sau đó liền nghe thấy đằng sau có người thở dài một hơi, giọng Giới Sân vang lên “A di Đà Phật, nghẹn chết bần tăng rồi! Người xuất gia không biết nói dối, Từ thí chủ à nói với chị bao nhiêu lần rồi, tiểu tăng là hòa thượng thật, không phải giả, đừng vội lung tung nghi oan cho tiểu tăng.” Giới Sân có thể nói ra một chuỗi dài như vậy, tuy rằng ngữ khí suy yếu nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được tình trạng của anh ta không quá kém.
Khóe môi Từ Tịnh hiện lên một nụ cười khẽ, ngón tay bóp cò súng, một tên trốn sau cối xay đá vừa ló ra đầu ra liền ngã xuống.
Dù cho là người dị năng thì đứng trước súng đạn cũng không đủ lực, chung quy dị năng sử dụng có hạn chế khoảng cách, không thể theo kịp tầm bắn của súng, người dị năng chẳng phải kiểu đao súng bất nhập, chỉ cần không cho bọn họ cơ hội kề cận, vậy đấy chính là đè đầu đối phương mà xử. Đối với đám người Yết giết thịt đồng loại, đừng nói là Từ Tịnh bị ngược đãi thảm hại mà kể cả Trương Dịch cũng sẽ không lưu tình.
“Thiếu một khẩu Ak, một khẩu Desert Eagle.” Đếm một lần số súng và đạn thu từ trên xác người chết và trong nhà kho, Từ Tịnh nói, ánh mắt nặng nề nhìn về hướng Trương Dịch và Nam Thiệu.
Lúc này bọn họ đang ở trong một gian nhà tre đã lâu không ai sống, đốt đống lửa nên trong phòng ấm áp hơn hẳn. Lực sinh mệnh của Giới Sân tuy rằng được điều hòa nhưng chung quy bị thương quá nặng, vừa đặt lên giường rất nhanh lại thiếp đi. Ngược lại thì cục thịt Trần và Bùi Viễn bị nhốt quá lâu, không dễ dàng khôi phục tự do cho nên sau khi xác định an toàn lập tức tìm quần áo mặc thật kín rồi lượn lờ khắp trên dưới gian nhà, vừa canh gác lại xem như giải sầu.
Nam Thiệu trước đó dùng dị năng giải quyết vài người, sau lại cứu Giới Sân, lúc này sớm mỏi mệt không chịu nổi, tuy rằng không giống Giới Sân ngã xuống giường liền mê man bất tỉnh nhưng cũng cầm tinh hạch ngồi trên mặt đất hấp thu bổ sung dị năng và thể lực, đối với hết thảy xung quanh đều chẳng quan tâm. Trương Dịch ngồi bên cạnh hắn, cầm đao trong kho mới tìm được cẩn thận kiểm tra. Đao của anh đã mất, phải mau chóng tìm được một thanh có thể thay thế, tuy rằng có súng nhưng sớm muộn gì cũng dùng hết đạn, chung quy không thể ỷ lại.
Nghe thấy lời Từ Tịnh, động tác Trương Dịch dừng lại, ngẩng đầu lên “Là bị người mang đi hay là có cá lọt lưới?” Nói đến đây sắc mặt anh khẽ biến, vội vã đứng lên đi tới cạnh cửa, khi nhìn thấy cục thịt Trần và Bùi Viễn đang tựa vào lan can bằng tre vừa lưu ý tình huống xung quanh, vừa câu được câu không nói chuyện phiếm, mới thở phào gọi hai người trở về.
“Đừng làm bia ngắm sống cho kẻ khác.” Khi cục thịt Trần hỏi nguyên nhân gọi bọn họ lại, Từ Tịnh đáp. Từ vẻ mặt của cô có thể thấy được, cô cực kỳ vừa lòng đối với phản xạ của Trương Dịch. Chỉ đơn giản một câu, anh không chỉ nhanh chóng phản ứng được hàm ý sâu xa trong đó, mà còn bởi vậy nghĩ tới an nguy của hai người đang canh gác bên ngoài, có thể thấy được là người sống có tình có nghĩa, không uổng cục thịt Trần vẫn luôn ca ngợi.
Nghe ra là thiếu hai khẩu súng, biểu tình cục thịt Trần vốn còn hơi lo lắng trong khoảnh khắc trầm tĩnh lại, tặc lưỡi một cái “Em còn tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là hai khẩu súng, có lẽ là mất đi đâu rồi hoặc là bị đám quê mùa chưa thấy súng bao giờ hiếu kỳ tưởng là linh kiện đem đi lung tung không chừng. Cái trại này chúng ta lục soát hết một lượt rồi, đừng nói là người ngay cả con ruồi cũng chẳng lọt nổi đâu. Cô đừng hoảng quá mà tự hù mình, hồn phách tôi chẳng còn để mà dọa nữa đâu…”
“Ăn quả đắng to đùng thế kia mà cậu còn hồn nhiên được, hiếm thấy thật.” Từ Tịnh nhẹ bẫng liếc mắt nhìn y, như cười như không buông một câu.
Cục thịt Trần trước tiên cho rằng là lời khen, không khỏi vui vẻ, nhưng lập tức ngẫm ra ẩn ý trong câu nói đó, không khỏi nhe răng hằm hè, lại xem như không nghe thấy. Đàn ông không phân bua với phụ nữ, đây là chủ trương nhất quán của y.
Ngược lại Trương Dịch thì rất hiểu y, biết mặt ngoài nhìn y cứ như tùy tiện không nên thân, nhưng nội tâm cực kỳ tỉ mỉ, nói như vậy chẳng qua là thói quen chuyện lớn hóa thành bé chứ không phải thật sự không để trong lòng. Có thể lăn lộn trong đám xã hội đen như cá gặp nước, sao có khả năng thật sự là một kẻ không có ý thức gian nan khổ cực. Trương Dịch quen biết y hơn mười năm, tổng cộng biết y vấp ngã ba lần, lần đầu tiên là khi hai người mới quen, còn lại hai lần đều phát sinh sau tận thế, ở chuyện Bạch mân nếu như nói là vì nhất thời mê muội sắc đẹp, lần này chỉ sợ cũng là vì vừa thoát được hiểm họa của lũ chim chuột, nhìn thấy đồng loại nên theo bản năng sinh lòng thân cận, kết quả lại bị kẻ xấu âm thầm hãm hại. Tin tưởng lần này qua đi, y sẽ càng thêm dè chừng cảnh giác.
“Anh Dịch, dị năng của em gái Mộ Nhiên là dùng để cứu mạng, dù sống không tốt nhưng giữ gìn cái mạng nhỏ hẳn không thành vấn đề, anh đừng lo quá.” Lúc dọn dẹp trại tiểu Yết, hai người từng có cuộc trò chuyện ngắn gọn, Trương Dịch biết người Yết độc ác, mà cục thịt Trần cũng biết chưa tìm được Dương Dương và Lý Mộ Nhiên. Thẳng đến lúc này, cục thịt Trần mới có cơ hội nói ra lời an ủi.
Lời của y cũng chính là hi vọng ỷ thác còn sót lại trong lòng Trương Dịch, cho nên nghe vậy vẻ mặt nghiêm trọng của anh hơi hơi dịu đi, anh cũng hi vọng Lý Mộ Nhiên trong khoảng thời gian tách ra này không chỉ bình an mà còn có thể sử dụng dị năng kì lạ kia của cô.