Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Bình bịch! Bình bịch! Bình bịch!
Sàn trúc vang lên từng tiếng bước chân hỗn loạn kéo dài, khiến mọi người trong bóng đêm bất giác ngừng hô hấp, đến khi tiếng động đi xa mới chậm rãi mà thở ra xả giận.
Đã là ngày thứ sáu, mỗi ngày bọn họ đều phải lo lắng đề phòng mà lắng nghe tiếng bước chân với tiếng gõ mặt sàn trên đỉnh đầu truyền đến, sợ có chỗ nào không đủ rắn chắc, cứ thế vỡ ra thành lỗ hổng, đến lúc ấy thì muốn trốn cũng không có chỗ mà trốn. Những zombie này tuy rằng không có trí tuệ, nhưng quyết tâm giành lấy thức ăn lại khiến con người đau đầu vô cùng.
Thức ăn mang theo nếu tiết kiệm còn đủ – ngày nữa nhưng nước lại chẳng còn dư bao nhiêu, nếu tiếp tục chờ đợi, trừ khi toàn bộ zombie tản đi hết trong vòng ba ngày, bằng không e là bọn họ chỉ còn nước chết vì khát trước. May mắn trong mấy ngày này, tuy bởi vì khuyết thiếu tinh thạch bổ sung dị năng mà mất nhiều thời gian hơn nhưng vết thương của Giới Sân vẫn được Nam Thiệu trị khỏi hoàn toàn, không chỉ không có bất kì di chứng gì, tựa hồ còn giống như Trương Dịch, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Anh Dịch nhìn như trẻ hơn mười tuổi, khẳng định trông tôi bây giờ cũng giống mười bảy, mười tám đúng không.” Trương Dịch đổi khác, những người quen thuộc với anh đều chú ý tới, sau khi biết nguyên nhân Hòa thượng ở đó mà đắc chí, không chút sầu bi nào vì tình cảnh trước mắt. Hình như từ lúc quen biết tới nay, anh chàng chưa lộ biểu tình ưu sầu bao giờ, dù là bị trở thành thịt heo giống lúc trước hay là sau đó trúng đạn mạng sống bị đe dọa. Chẳng qua thanh âm khàn khàn vẫn bại lộ tình trạng thân thể hiện tại.
Bởi vì nước mang theo vốn không bao nhiêu, vì kéo dài thêm thời gian vài ngày, ngay từ đầu bọn họ liền có kế hoạch khống chế nước uống. Giới Sân bị thương mất máu cần bổ sung nhiều nước, được chăm sóc nhiều hơn còn như thế này, tình trạng những người khác có thể tưởng tượng ra. Cũng may Trương Dịch đã trải qua những ngày nước khan hiếm nhất khi tận thế mới bắt đầu, khi đó mặt trời chói chang, ngày qua ngày được nửa bình nước cũng đã là xa xỉ cho nên trước mắt vẫn chịu đựng được.
“Giống thằng nhóc mới đẻ đầu đầy cứt trâu ấy!” Từ Tịnh xùy một tiếng, cổ họng khàn khàn, trong lòng lại thầm giật mình vì dị năng của Nam Thiệu.
Bùi Viễn bật cười, phen này từ hy vọng đi đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng thấy được hy vọng, rồi sau đó lại quay về tuyệt vọng, những chuyện đã trải qua rèn luyện tâm tính cậu không khác gì khi chứng kiến cha mẹ chết, nếu nói việc cha mẹ chết khiến cậu cảm thấy đau khổ, trong một đêm buộc phải cứng cáp, thì lần này phần nhiều là suy nghĩ đã trưởng thành hơn. Mất đi non nớt nhanh nhẹn của thiếu niên, trở nên bình tĩnh thận trọng, thậm chí đối mặt với cái chết cũng bình thản hơn. Vì vậy mặc dù tình cảnh trước mắt không tốt, nhưng nghe hai người đối thoại cậu vẫn có tâm tình cười ra tiếng.
“A di đà phật, theo tôi thấy, Từ thí chủ chính là một đóa hoa tươi vĩ đại.” Giới Sân nghe lời Từ Tịnh nói nhưng không buồn bực chút nào, mà là cười ha ha đáp trả.
Từ Tịnh chớp mắt không nói gì, lời này rõ ràng có thể coi là lời hay, nhưng không biết tại sao cô nghe thấy khó chịu lại không thể nào phát tác. Những người khác cũng giống cô, mặc dù cảm thấy là lạ nhưng chợt nghĩ có thể là do những lời này phát ra từ cái miệng có vẻ dịu dàng của một hòa thượng mà thôi, chỉ mình Nam Thiệu mỉm cười trong bóng đêm.
Trong lòng có cái gì sẽ nhìn thấy là cái đó. Câu chuyện Tô Đông Pha và thiền sư Phật Ấn() không xa lạ gì với rất nhiều người, chẳng qua Từ Tịnh trải qua huấn luyện thể năng khắc nghiệt từ nhỏ, học nhiều ngoại ngữ, học các kỹ năng súng ống, đánh nhau kịch liệt, tra tấn, ám sát, lại không lãng phí thời gian vào mấy thứ ngoài lề, dã sử thú vị của Phật Giáo đương nhiên chưa từng nghe qua. Cục thịt Trần bình thường ngay cả sách cũng không đọc nên không biết, về phần Trương Dịch và Bùi Viễn, có lẽ đã nghe qua, có lẽ chưa từng nghe, tóm lại là thuộc nhóm cười xong quên luôn, nào sẽ liên tưởng đến đối thoại của hai người kia. Chỉ có Nam Thiệu đọc lướt qua khá nhiều loại sách, ngày trước đeo kính cũng không phải làm cảnh, vừa nghe liền hiểu rõ ý của Giới Sân, cho nên nhịn không được khẽ cười. Cũng may hắn không nói nhiều, nếu không e rằng Giới Sân sẽ bị chị hai kia dập chết mất.
“Nước không còn bao nhiêu, mỗi người một ngụm, uống xong chúng ta liền ra ngoài, so với uất ức chết ở đây không bằng ra ngoài giết cho sảng khoái!” Nghĩ không hiểu liền không nghĩ nữa, bỏ qua đề tài này, Từ Tịnh đề xuất, rồi sau đó hình như mới nhớ tới Trương Dịch và Nam Thiệu không giống bọn cục thịt Trần, lời mình nói không phải quyết định cuối cùng, bởi vậy lại thêm một câu “Mọi người thấy thế nào?”
“Đồng ý.” Việc này căn bản không cần lo lắng. Lúc trước bọn họ trốn vào chuồng heo, một phần là do Giới Sân bị thương nặng không có biện pháp ra ngoài, một phần là ôm tâm lý mong chờ may mắn, hy vọng mấy ngày nữa zombie không tìm thấy bọn họ sẽ tự tản đi. Trước mắt Giới Sân đã khỏi hẳn, trong khoảng thời gian ngắn zombie không có dấu hiệu đi hết, dẫu họ chờ đợi thêm nữa chỉ có thể khiến chính mình càng ngày càng suy yếu, sau này muốn mở một đường máu cũng không có sức, chẳng bằng hiện tại ra ngoài liều mạng.
Từ Tịnh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chuyển nước cho mọi người.
“Anh uống hết đi.” Khi cái chai đưa đến tay Nam Thiệu đã nhẹ gần như không còn gì, hắn không uống, trực tiếp đưa cho Trương Dịch.
“Cậu đã uống chưa?” Trương Dịch hỏi.
“Uống rồi.”
Đối thoại rất đơn giản, bởi vì giọng khàn khàn lại cố gắng đè thấp, những người cách xa một chút nghe không rõ ràng lắm. Tất cả mọi người chỉ lo nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi trận chiến cuối cùng.
Trương Dịch ngửa đầu trút tất cả lượng nước trong chai vào miệng, lỗ tai Nam Thiệu giật giật, nghe ra động tác của anh, trên mặt vừa hiện lên nụ cười nhẹ liền cảm thấy đôi môi khô nứt của mình bị che lại, mùi quen thuộc xông vào xoang mũi, hắn sửng sốt, bản năng theo động tác của đối phương mà há miệng, liền có chừng nửa ngụm chất lỏng ngọt lành truyền qua.
Xác định hắn đã nuốt xuống, Trương Dịch mới không tiếng động mà lui lại, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, hơi cười. Nam Thiệu bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo hôn sâu một lần mới bỏ qua.
Bởi vì ngại những người khác, động tác của hai người cực kì nhẹ nhàng, cũng không khiến ai nghe ra hành động thân mật nho nhỏ giữa bọn họ.
Tạch! Âm thanh bật lửa vang lên, ánh sáng đã lâu không xuất hiện sáng lên trước những con mắt đã quen với bóng tối, Từ Tịnh châm nến, ngọn lửa bùng lên nóng chảy sáp nên trắng toát, cô hơi nghiêng nến nhỏ vài giọt sáp chảy ra trên một tảng đá khá bằng phẳng, rồi sau đó cắm ngọn nến tại đó. Đến lúc này đã không cần e ngại zombie phát hiện bọn họ nữa.
Sáu người nhìn nhau một cái không nói chuyện, thầm lặng thu dọn những thứ cần mang theo. Kỳ thật cũng không có gì nhiều để dọn, chỉ cần mang vũ khí là đủ rồi, đương nhiên, nếu nhét vào quần áo một ít bông moi ra từ chăn giống cục thịt Trần, tăng khả năng phòng ngự đương nhiên cũng có thể. Chẳng qua trừ y ra, không ai làm như vậy nữa.
Ngay khi mọi người chuẩn bị xuất phát, đột nhiên có âm thanh ‘tùng tùng tùng’ gấp gáp như nhịp trống truyền vào tai, bởi vì cách một tầng tường đá, hơn nữa có lẽ khoảng cách không gần, nghe như thể tai bị nhét vài lớp bông chặn lại, không quá rõ ràng nhưng không thể bỏ qua.
Mọi người dừng việc trên tay, chậm rãi thẳng lưng, nghiêng tai lắng nghe.
“Là tiếng trống.” Không biết ai nói.
Là tiếng trống. Chặt chẽ dồn dập, như mưa to rơi xuống đất, tuy bởi vì cách một tầng tường đá có vẻ hơi nặng nề nhưng vẫn khiến trái tim đập mãnh liệt bởi sự xơ xác tiêu điều lộ ra trong âm hưởng, giống như đang ở giữa chiến trường cổ xưa, mơ hồ có âm thanh lưỡi mác giao kích, kỵ binh tung hoành. Đám người Trương Dịch chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, hận không thể lập tức lao ra để cơn lũ chiến tranh cuốn theo bọn họ, chém giết, chém giết, cho đến khi máu nhiễm sa trường, đồng tử giãn to phản chiếu ánh trăng rét lạnh, mang đi chút thân nhiệt cuối cùng trên cơ thể bọn họ.
“Tiếng trống này lạ quá… A di đà phật, tội lỗi.” Giới Sân đột nhiên mở miệng, sờ mái tóc đã thật dài, có đôi phần tiếc nuối, anh vẫn thích cảm giác sờ cái đầu bóng loáng hơn.
Anh vừa nói, lập tức đánh vỡ ảo giác hình thành từ tiếng trống kia, mấy người Trương Dịch hoảng hồn ra một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy trong nháy mắt vừa rồi như thể là mơ, suýt chút nữa đã cho là mình chết thật rồi.
“Chúng ta tạm thời đừng ra ngoài, chờ tiếng trống ngừng lại rồi tính.” Trương Dịch nói, sau đó kéo một nhúm bông từ chỗ cục thịt Trần, chia làm bốn nhúm nhỏ, cho Nam Thiệu hai cái, chính mình hai cái, nhét vào trong tai, đồng thời ra hiệu những người khác cũng làm như vậy. Tiếng trống này kỳ quái, cố gắng đừng nghe thì tốt hơn, miễn cho không cẩn thận lại sinh ảo giác.
Lửa trên ngọn nến đung đưa, khiến chuồng heo u ám cũng theo ánh nến leo lắt sáng tối, sáu người hoặc ngồi hoặc đứng, lẳng lặng chờ đợi.
Đại khái qua năm sáu phút, nhịp trống mơ hồ xuyên qua bông truyền vào tai dường như đã dừng lại. Trương Dịch đưa tay gỡ một miếng bông xuống, nghiêng tai nghe ngóng một lát, sau đó gật đầu “Ngừng rồi.” Khi nói chuyện, anh giơ tay lên lấy miếng còn lại xuống, nhưng không ném đi, mà bỏ vào trong quần áo.
Những người khác nghe theo, bởi vì sự việc khó hiểu vừa rồi nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mọi người thương lượng quyết định vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động. Không nói đến việc đã uống hết sạch nước, họ không chờ được, mà không chừng bên ngoài xảy ra chuyện gì đó có thể là cơ hội cho bọn họ. Còn sợ hãi ư ? Tình cảnh của bọn họ cũng chẳng tệ hơn được nữa.
Lại kiểm tra vũ khí thêm một lần, kiểm tra lại quần áo, xác định sẽ không ảnh hưởng đến hành động, Cục thịt Trần đẩy thang gỗ đến lối vào, bò lên gỡ khối thi thể zombie kẹt phía trên xuống, hít sâu một hơi, đang muốn đẩy nắp hầm ra, lại bị Trương Dịch gọi về.
“Chờ đã.” Trương Dịch nói, đao anh chém nhanh, thích hợp là người đầu tiên ra ngoài hơn bất kì ai. Không đợi Nam Thiệu phản ứng đã đi lên.
“Ấy ấy, anh Dịch, nếu anh muốn lên, cũng phải chờ em đi xuống mới được chứ, cái thang không chịu được hai người đâu!” Cảm giác được thang gỗ rung động, cục thịt Trần nóng nảy.
“Cậu đừng lộn xộn là được, không ngã đâu.” Trong lúc nói chuyện, Trương Dịch đã trèo lên gần tới bậc thang cục thịt Trần đang đứng, anh cao hơn cục thịt Trần, lúc này nhìn như thể hai người đang đứng một trước một sau.
Cục thịt Trần đương nhiên không dám lộn xộn nữa, Nam Thiệu đứng bên dưới lo lắng ngẩng đầu nhìn bọn họ, tựa hồ chỉ cần cảm thấy cái thang có nguy cơ bị gãy, sẽ lao đến đỡ người vậy. Từ Tịnh cầm súng bắn tỉa mở chốt ra, họng chĩa lên mặt trên. Giới Sân cùng Bùi Viễn thì đứng một bên, chờ thời cơ lên trên.
“Mở ra đi.” Trương Dịch nói.
Có lẽ do anh ở phía sau, lần này cục thịt Trần không căng thẳng như ban đầu nữa, vươn tay nắm trụ đỡ ở nắp hầm, rồi sau đó bỗng nhiên quát lớn một tiếng, hất tung nắp hầm và thi thể zombie nằm đè phía trên. Ánh nắng trong trẻo chiếu vào chuồng heo lay lắt ngọn nến, trong chớp mắt, Trương Dịch bám nhẹ trên vai cục thịt Trần một cái, bước bậc thang tránh đi bậc mà Mập mạp đang đứng, giẫm lên bậc trên, linh hoạt chui ra ngoài.
Khiến người ta ngoài ý muốn chính là, zombie trong phòng cũng không đông như tưởng tượng, mà là lẻ loi vài con quanh quẩn không mục đích, nghe tiếng vang, lập tức chạy vội tới bên này. Nhưng đối với Trương Dịch mà nói, vài zombie này không là vấn đề. Chờ đám cục thịt Trần, Nam Thiệu theo lên thì anh đã xử lý xong.
Sáu người do Trương Dịch cầm đầu, Nam Thiệu với cục thịt Trần yểm trợ, cuối cùng là Giới Sân, Bùi Viễn, Từ Tịnh, tạo thành trận hình đao nhọn, bắt đầu thong thả tiến ra bên ngoài. Nhưng khi bọn họ đến gần sát cổng mới phát hiện, mấy ngàn zombie vốn bao vây nhà trúc vậy mà đã tán đi không ít, còn sót lại khoảng hai ba trăm lang thang quanh đó, số còn lại không rõ tung tích, như thể chưa bao giờ xuất hiện.
Hy vọng một lần nữa nhen nhóm trong mắt, tất cả mọi người không khỏi phấn chấn tinh thần.
“Đi thôi!” Trương Dịch gọi khẽ, rồi sau đó gương mẫu đi đầu, vung lưỡi dao sắc bén vào đàn zombie.
—
() Câu chuyện Tô Đông Pha và thiền sư Phật Ấn :
Một hôm Tô Đông Pha đến chơi chùa, cùng ngồi thiền với nhà sư, trong khi ngồi thiền thấy an lạc xuất hiện. Xả thiền xong, Tô rất vui vẻ hỏi nhà sư:
– Ngài thấy tôi ngồi thiền như thế giống cái gì?
– Trông ngài giống như Đức Phật.
Tô nghe thế vui lắm. Thiền sư hỏi lại:
– Thế ngài thấy tôi ngồi thiền giống cái gì?
Tô đáp:
– Trông ngài ngồi thiền giống đống phân bò.
Thiền sư nghe thế cũng hứng chí lắm.
Tô Đông Pha cười suốt dọc đường về, nghĩ bụng hôm nay ta đã thắng lão hòa thượng đó phen rồi. Bị ta nói là đống phân bò mà không bẻ lại được câu nào cả. Tô về khoe với em gái Tô tiểu muội:
– Hôm nay anh đã qua mặt được lão sư già đó rồi.
Tô tiểu muội hỏi chuyện gì, Tô Đông Pha hào hứng kể lại. Tô tiểu muội cười ầm lên, Tô Đông Pha càng hào hứng. Tiểu muội nói:
– Muội cười là cười huynh đó, huynh lại thua lão hòa thượng ấy rồi.
Tô ngạc nhiên hỏi thế nào. Tiểu muội đáp:
– Tâm lão hòa thượng là tâm bồ tát, nên thấy huynh cũng giống như Bồ tát. Còn tâm của huynh thì toàn phân bò nên huynh thấy hòa thượng như đống phân bò thôi. Tâm huynh như thế làm sao mà bằng được tâm lão hòa thượng.
Tô đỏ mặt tía tai, xấu hổ với em gái quá.
— Nếu mình để cho những hạt giống không dễ thương, những hạt giống của giận hờn, ganh tỵ, ích kỷ, hơn thua… có cơ hội phát sinh thì mình nhìn đâu cũng thấy “phân bò” hết. Ngược lại, nếu mình biết nuôi dưỡng và phát triển những hạt giống từ, bi, hỷ, xả, những hạt giống thương yêu, cảm thông, tha thứ… thì mình nhìn ai cũng thấy dễ thương, nhìn đâu cũng thấy Tịnh độ, thấy Phật. (Nguồn internet)