Mạt Thế Chi Phế Vật

chương 48: dàn xếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Sức khỏe con trai thế nào, Trương Dịch không thể không biết rõ, không quá kém nhưng không thể nào tốt như hiện tại. Tựa hồ khi anh không chú ý, con trai đã có điều gì đó thay đổi rồi.

Chẳng lẽ là thức tỉnh dị năng sao? Anh nghĩ đến khả năng này thế nhưng lại không thấy con trai biểu hiện năng lực bao giờ, thật sự không có biện pháp xác định. Vốn muốn hỏi nhưng ngẫm lại vẫn giữ kín thì hay hơn, mặc kệ vì nguyên nhân gì, con trai khỏe mạnh là một chuyện tốt, thế nên tạm thời bỏ chuyện này qua một bên.

Mọi người rất nhanh đã đi xuống. Đương nhiên không có khả năng nhanh như vậy đã dọn xong khách sạn, cho nên chỉ dọn dẹp trước mấy phòng đủ để ở là được. Dù sao mọi người đều vừa mệt vừa lạnh, vẫn nên nghỉ ngơi mới tốt.

Cơm đã nấu xong, bọn họ vừa xuống liền có người đưa nước ấm rửa tay, sau đó là sữa nóng. Uống xong tất cả đều có cảm giác như cuối cùng cũng được sống lại. Cởi bỏ quần áo ẩm ướt, hầu hết mọi người đều bọc chăn hoặc ra giường ngã vào sô pha hoặc là trên ghế. Nấu cơm dĩ nhiên là những người thường đã nghỉ ngơi từ trước, đây là việc đương nhiên, không ai oán giận hay lười biếng. Về phần Trương Dịch, mọi người đều thấy được tình huống của anh, tự nhiên sẽ không so đo, huống chi lần này có thể đến được đây cũng có công lớn của anh.

“Anh Dịch, đưa chân ra đây cho tôi nào.” Nam Thiệu uống sữa xong, ngồi xuống cạnh Trương Dịch.

Sau khi vào khách sạn Nam Thiệu còn chưa nghỉ ngơi, Trương Dịch sao có thể để hắn giúp mình chứ, vì thế cười nói “Không cần, tôi thấy tốt hơn nhiều rồi. Cậu mang chăn ra quấn vào người đi, mau cởi đồ ướt ra.”

Nam Thiệu sao có thể tin, trực tiếp thò tay vào chăn tìm đùi phải của Trương Dịch. Trương Dịch lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp lui chân liền bị tay hắn bắt được “Này, Nam Thiệu, tôi không mặc đồ, bị Mộ Nhiên nhìn thấy sẽ không tốt!” Tuy miệng nói vậy nhưng không thể không thừa nhận, bị bàn tay nóng bỏng kia chạm phải, chân anh quả thật thoải mái hơn.

Động tác Nam Thiệu cứng lại, sau đó mới chậm rãi thu tay “Vậy lúc đi ngủ tôi lại giúp anh.” Khi nói lời này, trong lòng hắn nghĩ, Trương Dịch hẳn là chỉ kiêng dè Lý Mộ Nhiên mà không biết người cần đề phòng nhất phải là hắn. Vì thế cảm thấy buồn cười, xem ra hắn ngẫu nhiên chiếm chút tiện nghi ăn chút đậu hủ, chỉ sợ đối phương cũng sẽ không phát hiện.

Kỳ thật nếu Trương Dịch không đề cập tới, cơ hồ tất cả mọi người đều quên nơi này còn có phái nữ. Lúc trước, thời điểm cởi quần áo hoàn toàn không kiêng dè, vẫn là Lý Mộ Nhiên tự tránh đi. Mà lúc này cô đang trong phòng bếp nấu cơm, cho nên Nam Thiệu cũng lười đi chỗ khác, giống người khác cởi hết chỉ còn lại có một cái quần lót. Hắn cầm ra một tấm ra giường mỏng, dù sao cũng có điều hòa, trong phòng ăn sẽ không lạnh.

Ánh mắt Trương Dịch đảo qua cơ thể hắn, khen “Dáng người không tồi!”

Vai rộng eo nhỏ chân dài, tỉ lệ hoàn mỹ, tràn ngập sức mạnh, trừ vì dinh dưỡng không đủ nên hơi gầy một chút, còn lại thật sự là hình thể đa số đàn ông hướng tới.

Khóe môi Nam Thiệu hiện lên mỉm cười, quấn ra giường bao lấy chính mình, khoanh chân ngồi xuống. Tinh thần Trương Duệ Dương tốt nhất, nhóc đã bị Lý Mộ Nhiên gọi vào phòng bếp, ở đó làm chân chạy vặt. Cục thịt Trần cùng những người thường khác đi lấy không ít chăn bông dày lại đây, nghĩ cách che kín cửa sổ thủy tinh, để ánh sáng bên trong không rọi ra ngoài. Chờ bọn làm xong thì cơm cũng đã chín.

Hạt cơm trắng trong suốt hơi khô, một nồi canh to như cái chậu giặt đồ trực tiếp đặt trên đống lửa. Bên trong là đủ các loại rau khô, miến, mì, thịt đóng hộp, xúc xích, chân giò hun khói, thịt muối, khoai tây… tất cả những thứ có thể nấu đều được đổ vào nồi. Bữa cơm này vô cùng có ý nghĩa cho nên không tiết kiệm. Huống chi đồ trong khách sạn không thiếu, bởi vì vị trí nơi này còn chưa bị ai ghé qua, hoàn toàn đủ cho mười mấy người bọn họ ăn một bữa xa xỉ.

Tất cả mọi người dùng tay trực tiếp cầm gặm lấy gặm để, quần áo hong khô xong liền bỏ chăn và ra giường bất tiện qua một bên, mặc áo sơ mi vào. Mà càng nhiều người còn lại là trực tiếp trải đệm vây quanh hoặc là bao mình thành hình thù kỳ quái, tóm lại tất cả đều vì nguyên tắc tiện lợi dễ dàng có thể ăn. Sau tận thế, cho dù là người dị năng như Kiều Dũng cũng chưa ăn được bữa nào như thế này, những người khác lại càng không cần nói. Cho nên, khí thế càn quét đánh nhanh diệt gọn đống đồ ăn khiến Tiểu Dương Dương nhìn mà sửng sốt. May mắn còn có cục thịt Trần hăm hở chiến đấu chăm sóc, bằng không chỉ sợ người khác đã ăn xong, nhóc còn chưa cắn hết một miếng chân giò hun khói đâu. Về phần Trương Dịch, tuy bị Nam Thiệu cưỡng chế không cho bỏ chăn ra, nhưng đồ ăn trong bát lại vẫn chưa từng giảm bớt, anh vừa ăn được một góc liền lập tức được Nam Thiệu thuận tay đắp cho càng đầy. Động tác vừa nhanh vừa mạnh, tư thái lại ưu nhã, hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy là hắn đang tranh ăn với người ta, loại năng lực này, không chỉ Trương Dịch mà những người khác vừa kinh ngạc lại bội phục không thôi.

Cơm nước xong thân thể mới thực sự ấm hơn, vì thế sau thi thu dọn tàn cục, lại nấu mấy nồi nước để tùy tiện lau rửa, mọi người liền lục tục đi tìm phòng nghỉ ngơi. Còn những chuyện khác, bởi vì sẽ ở đây một thời gian cho nên cũng không nóng lòng thảo luận.

Trong khách sạn mở điều hòa nên không quá lạnh, nhưng đã hẹn từ trước nên Nam Thiệu vẫn ở cùng Trương Dịch trong một gian phòng có giường lớn. Trương Duệ Dương nghe nói chú bí đỏ sẽ xoa chân cho ba, vì thế ngoan ngoãn theo dì Mộ Nhiên. Không ở cùng cục thịt Trần thật sự là bởi vì ai kia tướng ngủ không tốt, ai cũng không yên lòng để Dương Dương ngủ với y. Trước khi đi, Trương Dịch suy nghĩ một thoáng, vẫn là dặn dò Lý Mộ Nhiên khóa trái cửa. Tuy rằng theo lẽ thường suy đoán, những người này trong thời gian ngắn sẽ không làm chuyện gì quá phận, thế nhưng cẩn thận vẫn hơn. Kỳ thật không cần anh nói, Lý Mộ Nhiên cũng sẽ làm như vậy.

“Anh thích em ấy sao?” Nam Thiệu nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi, nghĩ đến Trương Dịch đối với Lý Mộ Nhiên hình như đặc biệt chăm sóc, trong lòng không khỏi khó chịu.

“Nói bậy bạ gì đó! Tôi không có ý gì cả, người ta là con gái không đùa vậy được đâu.” Trương Dịch lắc đầu “Hiện nay mọi người đều sống không dễ dàng, nhất là phụ nữ… Chân không cần mát-xa, cậu giúp tôi làm ấm là được.”

“Anh thực sự không có cảm giác gì với em ấy?” Nam Thiệu cũng không miễn cưỡng, tắt đèn, xốc chăn nằm xuống cạnh Trương Dịch, kẹp đùi phải của anh vào giữa hai chân mình, dùng nhiệt độ cơ thể giúp anh sưởi ấm.

“Ừm… Có thể có cảm giác gì chứ?” Có lẽ là bởi vì cảm giác và vị trí trong lòng giành cho Nam Thiệu đã thay đổi, gần gũi như vậy Trương Dịch cũng không cảm thấy không ổn, ngược lại khi cẳng chân lạnh băng tiếp xúc đến làn da nóng cháy của đối phương, còn thoải mái mà thở ra một tiếng, sau đó mới nhớ tới là đang nói chuyện “Đối với tôi Mộ Nhiên chỉ như em gái thôi, nếu cậu thích thì theo đuổi đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio