Edit: Miu
Thanh chủy thủ lạnh lẽo áp đến gần cổ Kỳ Ninh, máu loang lỗ chảy xuống.
Kỳ Ninh biết, cậu hôm nay tránh không khỏi cái chết.
Chết thì chết, nơi đây hiện tại là mạt thế đầy rẫy tang thi, đôi khi sống còn đau khổ hơn cả cái chết. Chết sớm một chút lại có thể mau chóng gặp lại người kia.
"Nói! Mày tại sao có thể đột nhiên biến mất? Mày rốt cuộc có phải là không gian dị năng giả hay là trong tay nắm giữ bảo vật gì?"
Người cầm chủy thủ là một nam nhân mang kính gọng vàng, vẻ mặt nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra điên cuồng cùng hưng phấn, nhìn vào liền khiến lòng người không khỏi run sợ.
Kỳ Ninh lạnh lùng liếc nhìn nam nhân trước mặt một cái, đột nhiên rướn cổ về phía trước, nam nhân nhã nhặn kia không hề phòng bị, thanh chủy thủ ngay lập tức đâm sâu vào cổ Kỳ Ninh.
Tên nam nhân cả kinh, đột ngột thu hồi lại chủy thủ trong tay. Nhưng rốt cuộc vẫn không kịp, Kỳ Ninh lập tức ngã trên mặt đất, máu chảy ra không ngừng.
"Mẹ nó! Mày muốn chết cũng phải đưa ra bảo bối trong tay cho lão tử rồi hẳn chết."
Hắn biết được có một số người được gọi là không gian dị năng giả rất thần kì. Bọn họ sở hữu không gian có thể chứa đựng vật tư, bản thân họ cũng có thể tùy cơ trốn vào. Cho nên hắn cơ hồ có thể nhận định, Kỳ Ninh trên người có bảo bối. Nhưng tên Kỳ Ninh này mặn nhạt đều không ăn, trên người cũng bị hắn kiểm tra nhiều lần, biện pháp nào cũng đều đã thử qua, nhưng lại không thể tìm được bất kì bảo bối nào trên người Kỳ Ninh.
Tên nam nhân oán hận đá Kỳ Ninh mấy đá, cuối cùng vẫn không thể nguôi giận, dứt khoát cong người, cầm chủy thủ hướng Kỳ Ninh đâm liền mấy nhát. Hắn còn tiếp tục chửi vài tiếng, nhưng đột nhiên nghe được có người hướng này đi tới. Nam nhân hướng Kỳ Ninh đâm vào ngực thêm một nhát, phun một ngụm nước bọt,sau đó chạy đi mất.
Kỳ Ninh dùng hết khí lực còn sót lại chậm rãi mở mắt, đem ngón áp út tay trái đặt trên lòng ngực nơi trái tim. Trước mắt đột nhiên trở thành một mảnh mơ hồ, gương mặt của người kia chậm rãi hiện ra, Kỳ Ninh có chút vui vẻ khẽ gọi tên.
"Mạc Dịch Phàm......"
Khi thanh âm vừa dứt, một đạo bạch quang từ trái tim Kỳ Ninh thoát ra, thân thể cậu nhất thời trở nên lạnh lẽo.
......
Kỳ Ninh cho rằng bản thân đã chết, nhưng tại sao cơ thể lại có cảm giác ngứa? Trên môi, hảo ngứa a.
Kỳ Ninh giãy giụa mở hai mắt, ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt đen láy trốn tránh trước mặt.
"Tiểu Ninh! Em tỉnh thì tốt rồi. Tới, uống nước rồi hẳn ngủ tiếp."
Chủ nhân của đôi mắt kia vận một bộ âu phục đen, âu phục ôm sát lấy cơ thể, càng làm tôn lên vẻ đẹp của vóc dáng người ấy. Chỉ là, trên bộ âu phục kia lại cài thêm một đóa hoa màu đỏ thẳm trông thật chướng mắt, hoàn toàn làm giảm đi nét đẹp vốn có.
Kỳ Ninh ngây ngốc tùy ý nam nhân hầu hạ bản thân uống nước, ánh mắt cậu dừng lại trên đóa hoa trước ngực của hắn, tay tùy mắt động, lập tức cầm lấy đóa hoa kia.
"Đây là......"
Kỳ Ninh nhớ rõ, Mạc Dịch Phàm vào năm sinh nhật tuổi của cậu, trên người cũng mang một đóa hoa tương tự. Bởi vì, ngày này không chỉ là sinh nhật tuổi của cậu, mà còn là ngày mà cậu cùng Mạc Dịch Phàm đính hôn, ngày mà hai nam nhân đính hôn với nhau.
Trái tim Mạc Dịch Phàm đập cực nhanh, ánh mắt hiện lên một tia bi thương. Đến khi Kỳ Ninh quay lại, tia cảm xúc kia liền biến mất không dấu vết, anh khẩn trương mà nói với Kỳ Ninh.
"Tiểu Ninh! Anh biết hôm nay là làm khó em. Anh cũng không thể xin em tha thứ cho anh. Chỉ là, chúng ta dù sao cũng đã đính hôn, em từ nay về sau chính là vị hôn thê của anh. Anh cam đoan, vô luận là hiện tại hay là tương lai, anh cũng chỉ có một mình em."
Kỳ Ninh chớp chớp mắt. Quả thực, cậu vẫn không thể biết được bản thân đang mơ hay thực, vì thế thử hỏi.
" Chẳng phải lễ đính hôn đã bị em phá bỏ rồi sao? Em thậm chí còn không nhớ rõ chúng ta đã trao đổi nhẫn nữa."
Kỳ Ninh nhớ rõ, cậu ngay tại lễ đính hôn bực tức lật bàn, thậm chí mở miệng mắng to Mạc Dịch Phàm là "Biến thái" thế nhưng lại đi thích một người nam nhân...... Rõ ràng cậu nói nhiều lời đả kích lòng người như vậy, Mạc Dịch Phàm, anh một chút cũng không cảm thấy tổn thương sao?
"Chỉ cần có nghi thức là đủ rồi. Còn nhẫn..."
Mạc Dịch Phàm bình tĩnh nhìn thiếu niên trên giường kia, bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, thành kính nắm lấy bàn tay trái của cậu, lấy ra một chiếc nhẫn màu tím có hoa văn cổ xưa, tự tay giúp cậu mang vào.
"Hiện tại, trao nhẫn cũng không có gì xấu"
Không giống!
Trong ký ức của Kỳ Ninh, chính tay cậu ném đi chiếc nhẫn tại lễ đính hôn, một mình đến quán bar uống rất nhiều rượu liền say. Đến khi tỉnh lại, chiếc nhẫn từ bao giờ đã mang sẵn ở ngón áp út. Chiếc nhẫn này, chính là không gian của cậu ở kiếp trước.
Chẳng lẽ, Kỳ Ninh thật sự đã trọng sinh?
Trọng sinh lại tại thời điểm sinh nhật năm tuổi. Trọng sinh vào lúc mọi thứ vẫn còn kịp cứu vãn.
Kỳ Ninh chậm rãi dừng ánh mắt tại ngón áp út bàn tay trái, trong chớp mắt liền cự tuyệt giãy giụa một cái. Đem bàn tay to lớn của Mạc Dịch Phàm đẩy ra, không muốn để hắn đeo nhẫn cho mình.
Đây nguyên bản chính là cơ duyên của Mạc Dịch Phàm, cậu sao lại có thể cướp đi nó. Huống chi, người nam nhân này thật lòng thật dạ đối tốt với cậu, dĩ nhiên cậu nguyện ý tin tưởng hắn.
Mạc Dịch Phàm mím môi, ánh mắt trở nên u tối.
" Chỉ là một chiếc nhẫn, nếu em chịu đeo nó vào, anh ngay lập tức đem tất cả những căn biệt thự ở Giang Đông kia cho em toàn quyền đứng tên. Em cũng có thể dẫn mẹ em đến ở cùng."
Trải qua một đời, Mạc Dịch Phàm cũng là dùng cái lý do này ép buộc cậu đeo vào tay chiếc nhẫn.
Kỳ Ninh hoàn toàn có thể khẳng định, cậu thật sự đã trọng sinh.
Mạc Dịch Phàm trước mắt hoàn toàn là chân thực. Làn da của anh vô cùng ấm áp chứ không lạnh lẽo thô ráp như khi hóa thành tang khi kiếp trước. Mạc Dịch Phàm thật sự đã trở lại.
"Không! Em không cần biệt thự."
Nghĩ đến người mẹ kia, gương mặt Kỳ Ninh thoáng chốc trở nên âm trầm.
Một tay thưởng thức chiếc nhẫn, tay kia liền chỉ cây dao gọt hoa quả trên bàn.
"Anh đem dao gọt hoa quả kia lại đây, em sẽ nói cho anh biết em muốn cái gì."
Kỳ Ninh thầm nghĩ, cậu hẳn là đã xấu từ trong xương cốt. Đặc biệt, chính người nam nhân trước mặt này chiều hư cậu.
Mạc Dịch Phàm quả thật có chút ngạc nhiên, nhưng vì anh căn bản quá chiều ý Kỳ Ninh, loại này sủng ái giống như đã ăn sâu vào trong cơ thể, tự nhiên mà trở thành thói quen, chỉ cần Kỳ Ninh yêu cầu, anh đương nhiên không bao giờ từ chối.
Không bao lâu, Mạc Dịch Phàm liền lấy dao gọt hoa quả qua, đưa cho Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh lôi kéo Mạc Dịch Phàm ngồi ở mép giường. Anh không biết cậu muốn làm cái gì, chỉ thấy cậu bỗng nhiên đem chiếc nhẫn kia đeo vào ngón áp út của mình. Mạc Dịch Phàm rốt cuộc dở khóc dở cười.
"Đây là nhẫn dành riêng cho Mạc phu nhân, không phải mang cho anh."
Kỳ Ninh đen mặt. Này chẳng phải là đang nói ngón tay cậu giống với phụ nữ hay sao? Cậu là nam nhân được không?
Mạc Dịch Phàm sau cùng nhận ra bản thân lỡ lời liền muốn an ủi Kỳ Ninh một chút, lại thấy cậu trực tiếp đem nhẫn đeo vào ngón áp út của mình. Mạc Dịch Phàm run run khóe miệng, liền đem chiếc nhẫn tháo ra. Không ngờ Kỳ Nhiên thế nhưng lại cầm dao gọt hoa quả rạch trên ngón tay anh một đường nhỏ, máu từ từ chảy đến chiếc nhẫn kia.
Không hẳn là đau lắm. Chỉ là, anh thực hiếu kì muốn biết Kỳ Ninh đang làm gì.
Không phải là xem quá nhiều tiểu tuyết không gian đi?
Quả nhiên, ánh mắt của Kỳ Ninh lấp lánh nhìn chằm chằm mình.
"Tập trung lực chú ý! Trong lòng nghĩ "ta muốn vào không gian". Mau!"
Mạc Dịch Phàm cảm thấy buồn cười. Chỉ là đôi mắt của Kỳ Ninh quá mức sáng ngời, anh thật sự không đành lòng cự tuyệt. Vì thế anh xụ mặt, nghiêm trang nói.
"Ta muốn vào không gian."
Sau đó mau chóng mở mắt. Anh liền nghĩ, tiểu thuyết kia đọc thì không hẳn là xấu, chỉ là không nên tin là thật. Xem đi, cũng may là rạch vào tay anh, nếu như rạch vào tay của Tiểu Ninh thì thế nào?
"Hảo! Tiểu Ninh! Em cũng mệt rồi. Đem nhẫn đeo vào đi. Chúng ta lập tức đi ngủ, ân?"
Mạc Dịch Phàm thoải mái đem nhẫn tháo xuống, thật cẩn thận đeo vào ngón áp út của Kỳ Ninh. Nhẫn không lớn cũng không nhỏ, thực thích hợp. Phảng phất giống như được làm ra chỉ dành riêng cho Tiểu Ninh. Ngay từ nhỏ căn bản đã là người của anh. ( →_→ Thật ảo tưởng nha.)
Kỳ Ninh có chút hồ đồ, vì cái gì không được? Rõ ràng cậu không cẩn thận để máu dính vào chiếc nhẫn, lập tức liền có không gian hiện ra. Như thế nào Mạc Dịch Phàm lại không thể có?
Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, Mạc Dịch Phàm đã ôm lấy cậu nằm ngủ. Kỳ Ninh thật lâu đã không còn ngửi được hơi thở quen thuộc của người này, không bao lâu, liền chìm vào giấc ngủ.
Hô hấp của Kỳ Ninh dần dần đều đặn, Mạc Dịch Phàm bên cạnh đột nhiên mở ra ánh mắt đen láy, con ngươi sâu thẳm nhìn cậu.
Rõ ràng tại lễ đính hôn, Kỳ Ninh còn đối với anh gây ra mâu thuẫn, như thế nào sau khi trở về, em ấy lại không hề bài xích mình?
Kỳ Ninh ở bữa tiệc mắng to anh là biến thái, anh vẫn luôn khắc sâu trong ký ức. Vì sao hiện tại, em ấy lại nguyện ý tiếp nhận anh?
Tiểu Ninh, em rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Mạc Dịch Phàm đặt lên trán Kỳ Ninh một nụ hôn. Sau đó lại hướng chiếc mũi hôn hôn, cảm giác vẫn là không đủ. Anh lại có chút phóng túng đem môi in lên môi cậu một nụ hôn. Kỳ Ninh tựa hồ có chút không thoải mái, thân thể đột nhiên cử động. Mạc Dịch Phàm lập tức nhuần nhuyễn nằm lại tại vị trí ban đầu, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp có quy luật. Phảng phất như anh chưa bao giờ tỉnh lại.
Kỳ Ninh có chút mơ hồ, mở to mắt, liền ôm chặt lấy người Mạc Dịch Phàm, sợ bản thân lần nữa tỉnh lại anh ấy sẽ giống như trước, không còn ở bên cạnh.
Trong mơ, Kỳ Ninh phảng phất như trở về lại thời mạt thế lại không hề thức tỉnh bất kì dị năng nào, chỉ bằng nhẫn không gian, kiêu ngạo tùy hứng sai khiến Mạc Dịch Phàm. Cậu luôn cho rằng Mạc Dịch Phàm nợ mình. Rõ ràng là không hề có ý tốt để nuôi lớn mình, lại huỷ hoại đi thanh danh của cậu, làm toàn người dân của thành phố A đều biết, Kỳ Ninh cậu chính là nam sủng được Mạc Dịch Phàm nuôi.
Kỳ Ninh từ trước vẫn luôn có thái độ xem nhẹ những ý tốt mà Mạc Dịch Phàm từng chút một dành cho mình.
Cha Kỳ Ninh năm tuổi thì lấy mẹ cậu, khi đó bà chỉ có mấy tuổi. Năm cậu tuổi thì cha qua đời, mẹ cậu một mình ôm hết gia sản lập tức đi theo người khác.
Nếu không phải Mạc Dịch Phàm thu nhận, cậu sợ là đã sớm bị đưa đến cô nhi viện đi?
Còn nói đến sủng nam...... Mạc Dịch Phàm ép buộc Kỳ Ninh cùng anh ngủ cùng một phòng, cùng một cái giường...... Nhưng từ trước đến nay chưa hề có hành vi quá khích với cậu. Cho dù Kỳ Ninh chọc giận Mạc Dịch Phàm cả người phát run, Mạc Dịch Phàm cũng chưa bao giờ đối với cậu khó khăn.
Chỉ sợ đối với cái danh sủng nam này, Kỳ Ninh mới thật sự cảm thấy hổ thẹn.
Kỳ Ninh nguyên bản cho rằng, hai người cứ như vậy cả đời, ai ngờ mạt thế bùng nổ, cậu lại vô tình mở ra được không gian. Mà Mạc Dịch Phàm cũng bởi vì chính mình vô cớ gây rối cùng ngông cuồng hống hách, ở trước mặt cậu bị sát hại, biến thành tang thi.
Thẳng đến khi Mạc Dịch Phàm đã chết, Kỳ Ninh mới có chút minh bạch, cậu đối với Mạc Dịch Phàm, trừ bỏ chán ghét, còn có một loại cảm giác không thể nói rõ. Lưu luyến không thể ngăn chặn tràn ngập trái tim, cậu muốn hắn sống sót, kì thực là muốn hắn sống sót.
Kỳ Ninh may mắn có được cơ hội trọng sinh, cậu hướng phía người Mạc Dịch Phàm cọ cọ.
Kiếp trước, hắn nguyện bảo vệ cậu đến chết. Đến kiếp này, chính cậu sẽ hảo hảo bảo vệ hắn.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tác phẩm mới, cầu bao dưỡng, cầu đùa giỡn ^_^
Sẽ ngày càng miêu
Editor: Lần đầu edit a~~~~
Chắc sẽ có nhiều sai sót
Cơ mà vẫn sẽ cố gắng!!!!!