Toàn bộ quân khu bị máu nhuộm đỏ, khắp nơi đều là bọn giết người đỏ cả mắt, mắt trừng lớn, đầu lăn xuống, đập bể mở óc, đầy đất đều là…
Dịch Nhiên vừa quay người, đâm thủng một người R quốc ý đồ chạy trốn, tay vừa để xuống, một quả băng trùy đâm vào tim một đứa bé trai, cho dù bọn họ là thiện lương là hữu hảo, tại lúc này, Dịch Nhiên không muốn vì không xác định được thiện lương mà bỏ mặc những người khác lâm vào khốn cảnh.
Thấy Dịch Nhiên lòng dạ ác độc ngay cả trẻ con cũng không buông tha, bọn giết người đỏ cả mắt chậm rãi tỉnh táo lại, chậm rãi lui ra phía sau, bọn họ sợ hãi.
Dịch Nhiên lạnh mắt đảo qua, tốc độ rất nhanh, kiếm màu trắng dưới ánh mặt trời phá lệ chướng mắt, đến khi… ánh sáng chướng mắt dừng lại, phóng mắt nhìn, toàn bộ căn cứ chỉ còn lại người Z quốc đứng ở nơi đó sợ hãi nhìn cậu.
“Tiểu Nhiên, rất lợi hại.” Ngao Mộ Thiên đánh vỡ bầu không khí hít thở không thông này, lạnh lùng đảo qua những người còn lại, nếu như có người nói gì đó không dễ nghe, hừm.
Có lẽ là xem hiểu sát ý đáy mắt của Ngao Mộ Thiên, những người kia cúi đầu không dám nhìn người tồn tại như sát thần kia nữa.
“Em không quan tâm bọn họ.” Dịch Nhiên cong khóe miệng, anh cũng biết, em chỉ để ý anh.
Ừ, anh biết, cho nên anh càng không cho phép người khác nhìn em như vậy.
Dịch Nhiên nghiêng mặt đi, trước công chúng, đừng mập mờ như vậy, “Anh bảo bọn họ tập hợp lại nhanh chóng xuất phát, em lo lắng máu tươi sẽ đưa tới tang thi.”
Ngao Mộ Thiên chuyển hướng những người khác, hừ lạnh một tiếng, “Nhanh chóng đi bãi đỗ xe, lên xe.”
Bởi vì thời điểm giết người quá tàn khốc, cho nên không có người nghi vấn Ngao Mộ Thiên, vịn lão nhân, mang theo hài tử xoay mặt chạy tới bãi đỗ xe.
Lý Trụ đứng nguyên tại chỗ sững sờ ôm thi thể Lưu Lệ, người này sao không đi?
Ngao Mộ Thiên nhướng mày, trực tiếp tát một cái, tát tỉnh đối phương, “Muốn chết thì ở lại đây.”
Bị tát tỉnh, Lý Trụ không chút suy nghĩ ôm lấy thi thể hướng bãi đỗ xe chạy tới, chạy không được hai bước, bị Ngao Mộ Thiên trực tiếp từ phía sau đoạt thi thể, “Ngươi muốn cho tất cả mọi người học theo ngươi mang thi thể sao? Ngươi muốn cho tang thi bởi vì máu tươi đuổi theo các ngươi sao? Ngươi nếu đi, không cho mang thi thể, ngươi muốn mang thi thể, cũng được, vậy lưu lại.”
“…” Lý Trụ yên lặng trở lại, quỳ trên mặt đất, ôm lấy thi thể, lắc đầu, “Ta không đi, ta không đi, ta muốn cùng nàng.”
Ngao Mộ Thiên không nói nhiều, chẳng lẽ hắn còn phải khuyên người ta lên xe sao? Nếu như loại người này một lòng muốn chết, mang trên đường ngược lại là bom hẹn giờ, cho nên cũng không quản Lý Trụ, bước nhanh đến bãi đỗ xe.
Thấy Ngao Mộ Thiên đi xa, thân ảnh Dịch Nhiên lóe lên.
Trong sở nghiên cứu rất yên tĩnh, một thân ảnh xuất hiện ở cửa ra vào, Dịch Nhiên đem toàn bộ dụng cụ coi như sạch sẽ ném vào không gian, máy tính và tư liệu quan trọng nhất, những thứ này đưa ra, có thể làm cho Hỏa Diễm đoàn nhiều thêm vi tích phân.
Cạo sạch hết sở nghiên cứu, Dịch Nhiên vừa ra cửa đã thấy Ngao Mộ Thiên lái xe tìm cậu, lên xe thắt chặt dây an toàn, Ngao Mộ Thiên bất đắc dĩ nói, “Tiểu Nhiên, về sau dù cho đi một tý cũng phải nói cho anh.”
“Ừ.” Dịch Nhiên đáp, lần này là cậu sai, dù cho đi một hồi cũng đủ để đối phương lo lắng.
Đoàn xe ra căn cứ, một khắc này, thân ảnh một mình ôm thi thể phá lệ bắt mắt, trên xe không có tiếng động xôn xao, đều đang nhìn người nam nhân kia, sau đó đều tự nhìn về phía di thể thân nhân lộ ra dưới ánh nắng, bởi vì phải nắm chặt thời gian rời đi, cho nên không có người rảnh đi hỏa thiêu, dù cho tang thi không ăn người chết, động vật khác cũng sẽ gặm cắn, tỷ như quạ đen con chuột, nhưng, khi thấy xe việt dã dẫn đầu, tất cả mọi người trầm mặc, ai cũng không có mở miệng bảo xe dừng lại để đi hỏa thiêu, giờ khắc này, bọn họ cùng Lý Trụ lựa chọn con đường bất đồng, về phần tương lai có hối hận hay không, vậy cũng chỉ có tương lai mới biết được.
Ngao Mộ Thiên tất nhiên sẽ không đi hỏa thiêu, tuy dị năng của hắn có thể phát ra ở cự ly xa, nhưng, hắn cần bảo tồn tinh lực để ứng phó tình huống đột phát trên đường, hắn không thể vì một đám người mà làm cho Tiểu Nhiên nhà hắn lâm vào khốn cảnh, dẫn người cũng không có nghĩa là phải bảo vệ, nếu có vạn nhất, đám người đằng sau kia hắn có thể tùy thời bỏ qua.
Trên ghế lái phụ, Dịch Nhiên một mực dùng tinh thần lực dò xét phạm vi nhỏ, không biết vì sao, khoảng cách từ căn cứ đến cây cầu, một tang thi đều không có! Rất không bình thường.
“Tiểu Nhiên, em cũng phát hiện sao?”
“Ừ, qua cầu.” Khu vực này duy nhất bất ổn, chỉ có nước.
Xe việt dã phía trước chạy nhanh hơn, xe đằng sau cũng chăm chú đuổi kịp.
Hết thảy trong chớp mắt, một sinh vật màu xám to lớn đột nhiên nhảy ra từ mặt nước, vọt tới cầu lớn, cầu ‘ầm’ một tiếng, gãy thành hai khúc, xe việt dã và xe đằng sau đụng vào trong nước, xe đằng sau thấy tình huống không ổn, vội vàng đổi hướng.
Rơi vào trong nước, người liều mạng kêu cứu, biết bơi lội còn miễn cưỡng tốt một chút, có người cố gắng kéo người bên cạnh, cũng có người phối hợp bơi trối chết.
Đột nhiên hé ra miệng to như chậu máu, sinh vật màu xám lại lần nữa xuất hiện, miệng rộng mở ra, hai người bị xoáy nước mang theo vào trong miệng biến dị cá, miệng cá khẽ cắn, máu tươi tràn ra.
“A a!” Tiếng kêu cứu càng phát ra sắc bén, ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, ai cũng muốn lên bờ trước nhất.
“Mộ Thiên! Mộ Thiên! Anh ở đâu?” Bơi trong nước, Dịch Nhiên căng thẳng tìm Ngao Mộ Thiên, xe rõ ràng là lật bên này, vậy người đâu?
“Van cầu ngươi, cứu cứu ta!” Một nữ nhân kéo Dịch Nhiên, người này rất lợi hại, cho nên cô nhất định không thể buông tay.
“Cút!” Dịch Nhiên mắt lạnh lẽo.
“Không cần, ta không muốn, ta sẽ chết, van cầu ngươi… A.” Nữ nhân đột nhiên mở to hai mắt, dần dần, con mắt vô thần, không hề giãy dụa lọt vào trong nước.
Thu hồi chủy thủ trên tay, Dịch Nhiên mạnh mẽ vào trong nước, Mộ Thiên, anh ở đâu?
“Tiểu Nhiên? Tiểu Nhiên?” Ngao Mộ Thiên ở trên mặt nước, Tiểu Nhiên đi đâu?
Hai tay vừa trượt, bơi về phía trước, nhanh nhẹn né tránh người có ý đồ dựa tới, “Tiểu Nhiên? Tiểu Nhiên! Tiểu Nhiên, cẩn thận!” Không kịp nghĩ nhiều, lôi trên tay lập tức theo nước chảy dẫn xuất, tuy biến dị cá kia rất mạnh, nhưng nước dẫn điện, cho nên người trong nước nhất thời đều bị điện giật run run, cá bị điện giật loạng choạng cái đuôi, bị cái đuôi quất trúng, người lập tức tan xương.
Ngao Mộ Thiên đột nhiên thu hồi lôi, bởi vì hắn thấy Dịch Nhiên cũng bị điện giật một chút, nhưng không dùng lôi, dùng lửa thì… Nhìn tình cảnh, Ngao Mộ Thiên cười khổ một tiếng.
Vừa mới thoát ra mặt nước, Dịch Nhiên nghe được thanh âm vội vàng lại lặn xuống, sau đó bóng đen lớn đảo qua trên đầu, hét thảm một tiếng, tứ chi một người rớt xuống, Dịch Nhiên cẩn thận bơi về phía sau, xác định khoảng cách, sau đó thoát ra mặt nước.
“…” Vừa mới nãy có điện rốt cuộc là gì?
Thấy Ngao Mộ Thiên vẻ mặt xin lỗi, Dịch Nhiên lập tức minh bạch, nước vốn là trợ lực của điện, nhưng do mình ở bên này ngược lại thành lực cản, nhìn biến dị cá kia, cậu làm sao đi đến bên cạnh Mộ Thiên, sau đó hai người trốn vào không gian?
Trên mặt nước, người càng ngày càng ít, cũng có người may mắn lên bờ liền vội vàng chạy tới đường nhỏ.
Dịch Nhiên tụ tập tinh thần lực, tinh mang lóe lên, đóng băng.
Nước chung quanh cá nhanh chóng đông lại thành băng, nhưng sau một khắc, miệng cá phun ra một cái thủy tiễn, băng vỡ vụn.
Biến dị động vật có dị năng?!
Như vậy, từ phía dưới nước có thể bơi qua sao?
Nghĩ như thế, Dịch Nhiên lại lần nữa lẻn vào nước, nhưng lại làm cho cậu cả kinh, vừa mới không thấy rõ, hiện tại mới thấy, ở bụng biến dị cá còn có một con cá nhỏ, vây quanh bụng, tuy không thể tách ra, nhưng râu cá nhỏ rất dài, chỉ cần người có ý đồ từ phía dưới bơi qua, nó sẽ đem râu quấn tới.
Nhưng, so với lớn, cậu tình nguyện đối phó nhỏ.
Ngao Mộ Thiên thấy không có người nọ trên mặt nước, Tiểu Nhiên nhất định là chui vào nước đi, tuy hắn cũng rất muốn lặn xuống dưới, nhưng, bởi vì lúc trước sấm đánh, hắn trở thành mục tiêu của cá nheo, tuy cá nheo còn đang không ngừng ăn thịt người, nhưng hắn vừa động, cá nheo cũng động theo, cho nên hắn không thể lặn xuống dưới dẫn tới cá nheo chú ý Tiểu Nhiên, mà nếu hắn lên bờ…
Nhìn cá nheo phía trước, phỏng chừng còn chưa có lên bờ thì bị đuổi kịp.
Đã lửa, điện đều không dùng được, như vậy…
Ngao Mộ Thiên rất nhanh bơi đến gần cá nheo, cá nheo ung dung há to mồm, chờ Ngao Mộ Thiên tới gần phạm vi nhất định sẽ hút vào trong bụng nó.
Gỡ xuống đao luôn đeo trên lưng, Ngao Mộ Thiên tới gần cá, bả đao mạnh mẽ chém ngoài miệng cá, sau đó phát lôi, lợi dụng đao dẫn điện, lôi rất nhanh xông vào trong cơ thể cá.
Lần nữa bị điện giật, cá nheo phẫn nộ miệng mở rộng ra, thủy tiễn lần nữa xuất hiện, Ngao Mộ Thiên mạnh mẽ thu đao lại, vừa đỡ, thủy tiễn bị đao ngăn cản.
Thấy công kích của mình bị đối phương ngăn lại, cá nheo đột nhiên nhảy lên, xoáy lên dòng nước, định đợi lúc Ngao Mộ Thiên rơi vào dòng nước xoáy liền một ngụm ăn hết.
Ngao Mộ Thiên né tránh quỹ đạo dòng nước xoáy, bơi tới bên kia, đột nhiên cánh tay đau xót, nguyên lai là bị râu cá nheo cuốn lấy, râu càng ghìm càng chặt, Ngao Mộ Thiên trực tiếp dùng tay phải ấn lên cọng râu, lửa đốt lên.
Cọng râu lập tức thu hồi, động vật sợ lửa, thiên tính sẽ không bởi vì biến dị mà thay đổi.
Mà bên kia, Dịch Nhiên một cước đạp qua, mượn lực bơi đi, bốn cọng râu đuổi sát, chết tiệt cá nheo nhỏ!
Trên tay nhoáng một cái, băng kiếm xuất hiện, thẳng tắp đâm về cá nheo nhỏ kia, râu quấn tới, Dịch Nhiên cũng không trốn tránh, tường băng đột nhiên xuất hiện ngăn trở râu, bị ngăn lại, râu nôn nóng, đâm khối băng.
Sau một khắc, tường băng lan tràn, kéo dài đến chỗ cá nheo nhỏ, không phá khối băng được, râu càng nôn nóng, nhưng nó không phải chủ thể, không thể muốn động thì động.
Đúng lúc này, Dịch Nhiên đột nhiên từ dưới băng thoát ra, chém rơi hai cọng râu, thừa dịp hai cọng râu khác đỡ kiếm, băng nhận phát ra, đâm trúng con mắt và bụng cá nheo nhỏ.
Biến dị cá nheo đột nhiên kịch liệt nhảy lên, nước mang theo máu, hỗn hợp cùng một chỗ.
Còn không kịp nghĩ, một bóng người từ dưới nước chui ra, “Đi mau!”
Thấy là Dịch Nhiên, còn có râu dài vung về phía Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên làm sao có thể một mình đi trước, rất nhanh bơi tới bên người Dịch Nhiên, hỏa phát ra, ngăn lại một kích của cá nheo, nhưng, sau một khắc, nước sông bị cá nheo mang theo từ trên trời giáng xuống, hỏa bị giội tắt, râu ngay sau đó quét tới.
Không kịp nghĩ nhiều, quay người ôm lấy Dịch Nhiên.
“A…” Tuy cực lực nhẫn nại, vẫn bật ra một tiếng rên rỉ.
Bị hộ ở phía dưới, Dịch Nhiên bắt lấy Ngao Mộ Thiên muốn trốn vào không gian, đuôi cá từ dưới đánh úp lại, vừa vặn làm cho hai người tách ra.
“Mộ Thiên!”
Cá nheo không đếm xỉa tới Dịch Nhiên, ngược lại đuổi theo Ngao Mộ Thiên.
“Tiểu Nhiên, mau vào không gian, cá này anh ứng phó.” Nói xong, Ngao Mộ Thiên bắt đầu đem cá hướng xa xa, chỉ cần rời xa Tiểu Nhiên là tốt rồi.
Tên ngu ngốc này! Dịch Nhiên đương nhiên biết rõ Ngao Mộ Thiên đang suy nghĩ gì, bất quá cho dù cậu muốn dụ cá nheo, nó cũng không để ý đến cậu, cho nên…
Lại lẻn vào nước, đi theo bóng đen to lớn kia, thi thể cá nheo nhỏ còn dính ở phía trên, từ không gian xuất ra thứ gì đó.
Thoát ra mặt nước, “Mộ Thiên mau tránh ra, có bom. Tránh ra!” Vừa nói xong, cậu lui về sau.
Nghe xong lời Dịch Nhiên nói, Ngao Mộ Thiên nhanh chóng chui xuống nước, dưới lực cản của nước, mới có thể trì hoãn uy lực bom nổ.
Nhưng, chẳng ai ngờ rằng, ngay từ đầu đuổi theo Ngao Mộ Thiên, cá nheo xoay thân, một cọng râu cuốn lấy Dịch Nhiên, Dịch Nhiên còn chưa kịp phản ứng, bùm. Bom nổ, phía sau lưng bị thương, ngất đi.
Bị nổ thành mảnh nhỏ, cá nheo hài cốt không còn, một khỏa thú hạch mượt mà theo nước chảy rớt xuống trước mặt Ngao Mộ Thiên, Ngao Mộ Thiên cầm lấy, hướng phía Dịch Nhiên bơi đến.
Bởi vì có nước làm lực cản, Ngao Mộ Thiên không có bị nổ chóng mặt, nhưng lúc trước bị râu cá nheo đánh trúng cho nên bị thương cũng không nhẹ, ôm lấy Dịch Nhiên bơi đến bờ bên cạnh, đột nhiên một cơn sóng cồn đánh tới, hai người đều rời đi bờ bên cạnh, bị phóng tới bên kia, sóng cồn không ngừng đánh tới, người trước mặt thiên nhiên, vĩnh viễn yếu thế.
Ôm Dịch Nhiên một cái xoay người, chỗ bị thương đánh lên tảng đá, sóng nước càng lúc càng lớn, tảng đá trong sông cũng càng ngày càng nhiều, vì bảo vệ Dịch Nhiên hôn mê, Ngao Mộ Thiên lấy lưng đỡ, nhưng thể lực người có hạn, tay ôm lấy Dịch Nhiên càng ngày càng vô lực, cuối cùng nhất thời nới lỏng.
Hết chương .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phía dưới chỉ là tiểu phiên ngoại, cùng kết cục chính văn không quan hệ, đương nhiên, kết cục chính văn so với cái này khá hơn.
【Lừa đảo nhất là kết cục F: Hai con tang thi.】
Tang thi A nghi hoặc giơ tay lên, vòng tròn màu bạc trên tay đem nó cùng một tang thi khác cùng một chỗ, mỗi lần nó chỉ cần đi chậm một chút, tang thi chết tiệt kia sẽ đem nó lôi đi, cho nên…
Một ngụm cắn lấy vòng bạc, cắn a, hàm răng mất một cái, tang thi A ngu ngơ nhìn răng trong lòng bàn tay, rõ ràng hôm qua mới cắn đứt một cái vòng giống như vậy, sao hôm nay lại không được rồi? Tang thi A đầu óc đơn giản căn bản sẽ không nghĩ tới bởi vì vòng màu bạc này chất liệu bất đồng, cho nên làm gãy răng nó.
Thân thể bị lôi đi, tang thi A lần nữa bị tang thi B tha lên phía trước, tay không cách nào khép lại, tất nhiên cũng không thể nắm chặt răng, răng rơi trên mặt đất, tiến vào trong bụi đất.
Tang thi B và tang thi A cùng tang thi khác bất đồng ở chỗ, hai bọn họ bị còng tay đặc chế khóa cùng một chỗ, ai cũng không ly khai ai, ngoài ra còn lại đều giống nhau, khuôn mặt xanh trắng, quần áo rách rưới, thân thể hư thối, còn có miệng vết thương.
Bọn họ là ai? Bọn họ vì sao ở đây?
Không có ai biết, bọn họ chỉ biết là sau khi bọn họ tỉnh lại thì cùng một chỗ, khắp nơi du đãng, tìm thức ăn, nhưng chưa thấy thức ăn, thức ăn ở đâu…
“Hí!” Tang thi A hâm mộ nhìn một tang thi đơn độc, nó không nên bị tang thi khác kéo đi, vì vậy nó hướng tang thi B gào thét, ló ra hàm răng sắc bén, giương ra độc trảo lợi hại, nhào tới.
Tang thi B đem tang thi A đẩy ra, tang thi B té trên mặt đất, tất nhiên bị trói cùng một chỗ, tang thi B cũng ngã theo, tang thi B rống giận, so với móng vuốt tang thi A còn muốn sắc bén hơn, quơ trước mặt tang thi A.
Tang thi A sợ hãi, nó sợ tang thi B giết mình.
Tang thi sẽ biến dị, mà hiểu được sống hay chết, tang thi B và A tất nhiên thuộc về chủng loại biến dị, tuy bọn họ không cách nào lý giải cái gọi là đau đớn, nhưng bọn nó vẫn sợ chết.
Tang thi B thấy tang thi A ngoan ngoãn, thu hồi móng vuốt, đứng lên, kéo tang thi B nằm trên mặt đất, tiếp tục tìm thức ăn.
Mà tang thi A thấy tang thi B không có đánh nó, cũng không náo loạn nữa, ngoan ngoãn bị tang thi B lôi đi.
Chúng nó cứ như vậy mỗi ngày tìm kiếm thức ăn, ngẫu nhiên tang thi A ồn ào, sau đó bị trấn áp.
Thật lâu trước đây, tang thi B tên là Ngao Mộ Thiên, tang thi A tên là Dịch Nhiên.