Mạt Thế Chi Trọng Sinh

chương 115: chạy trốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đằng sau khẳng định không giải quyết được, bầy kiến chi chít như thế không thể đốt hết, mà phía trước…

Ánh mắt Dịch Nhiên tối sầm lại, chỉ có thể đi qua phía trước.

Ngao Mộ Thiên bảo người ta dùng nước giội tỉnh tiểu cá tử, khi tỉnh dậy tiểu cá tử vừa vặn thấy đám hoa ăn thịt người, tiếng thét chói tai bị Ngao Mộ Thiên đạp một cước, sau đó nghiêm mặt nói, “Một hồi hành động tùy theo hoàn cảnh.”

Chỉ để lại câu này, hắn cũng không nói gì nữa, hoặc là đã nói, có thể tránh được là do chính mình cố gắng, không thể trốn thì chờ chết, chỉ đơn giản như vậy.

Hiểu ý Ngao Mộ Thiên, những người khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như có điều ngộ ra.

Tiếu Bắc nhìn Tiếu Nam, thấp giọng nói, “Một hồi đi theo bọn họ.”

“Ừ.” Tiếu Nam gật gật đầu, tuy hắn phụ trách lái xe, nhưng nhảy xe vẫn làm được.

Đột nhiên Dịch Nhiên nhớ tới trước kia ở trong rừng thấy ngọn cây treo đầy đầu lâu, liền có chủ ý, đem con kiến lớn còn đang giãy dụa ném vào đám hoa ăn thịt người, không ngoài dự đoán, đóa hoa bao lại tang thi kiến, nhúc nhích vài cái, mở ra lần nữa không có thấy thi thể con kiến đâu.

Quả nhiên, biến dị thực vật cũng ăn tang thi.

Ngao Mộ Thiên cũng thấy một màn này, cùng Dịch Nhiên nhìn chăm chú một chút, nhãn tình sáng lên, nếu như có thể đem tang thi kiến đằng sau dẫn tới, như vậy hai hổ tranh chấp, bọn họ sẽ đục nước béo cò chạy trốn, nhưng nên làm sao mới có thể khiến hoa ăn thịt người bị con kiến hấp dẫn mà không phải đặc biệt đuổi theo bọn họ?

“Dị năng của tôi là phòng ngự.” Tiếu Bắc ló ra từ buồng xe phía trước, một màn kia hắn cũng thấy, “Có thể tạo phòng ngự tuyệt đối cho xe giây, không gì có thể đi vào.”

giây a, tuy rất ngắn, nhưng giây này có thể nghịch chuyển càn khôn.

“Tốt, một hồi chờ chúng ta vào bụi hoa, con kiến đuổi theo thì phóng ra phòng ngự.” Bởi vì chỉ có giây, cho nên nhất định phải hoàn toàn nắm giữ tốt giây này, thời gian không thể quá sớm, vạn nhất con kiến không mắc mưu thì sao, cũng không thể quá muộn, răng cưa sắc bén của hoa ăn thịt người cũng không phải dùng để bài trí, dị năng chưa kịp dùng đã bị hoa ăn thịt người hoặc tang thi kiến cắn nát lốp xe.

Tiếu Bắc gật gật đầu, dị năng này tuy không tệ nhưng do thời gian quá ngắn cho nên luôn rất vô dụng, dù sao tang thi không thiếu nhất chính là sức chịu đựng.

Xe trực tiếp tiến vào trong bụi hoa, Ngao Mộ Thiên ném hỏa cầu, lửa thuận thế cháy lên, nhưng vẫn có cành lá hoa ăn thịt người uốn lượn tránh thoát hướng về phía xe.

Tay Dịch Nhiên vẽ một cái, băng kiếm chặt đứt cành hoa, đóa hoa cực lớn rơi trên mặt đất, mọi người trong nội tâm vui vẻ, nhưng kế tiếp lại không may mắn như vậy, có lẽ do có vết xe đổ, cành hoa khác càng linh hoạt, khi Dịch Nhiên vừa vung băng kiếm lên, cành hoa thay đổi đường công kích, khiến cho băng kiếm của Dịch Nhiên rơi vào khoảng không.

Những người khác cũng không khỏi sững sờ, mà ngay cả tiểu cá tử luôn ồn ào đòi về cũng cố gắng dùng đao chém.

Bởi vì hoa ăn thịt người ngăn trở nên tốc độ xe càng ngày càng chậm, mà tang thi kiến phía sau sắp đuổi kịp.

Dịch Nhiên rùng mình, vì thấy tang thi kiến chạy vào bụi hoa, tuy bị hoa ăn thịt người một ngụm nuốt mất, nhưng con kiến dù sao cũng nhiều, kế tiếp, thừa dịp hoa ăn thịt người chưa có tiêu hóa xong, tang thi kiến đằng sau đuổi theo, cắn sạch hoa ăn thịt người, chẳng lẽ tang thi động vật cũng muốn ăn biến dị thực vật? Nếu như vậy, bọn họ nguy rồi.

Khi thời gian qua /, “Thả!” Ngao Mộ Thiên ra lệnh một tiếng, một thứ trong suốt bao phủ xe, tang thi kiến theo sát đánh lên cái chắn, sau đó bị hoa ăn thịt người bên cạnh nuốt xuống.

Hoa ăn thịt người cắn lên cái chắn, nhưng không cách nào cắn phá được, tang thi kiến chạy qua, không có một ngọn cỏ lọt vào huống chi là kiến.

Tiếu Nam cả người mồ hôi, chân đều đạp đến tê rần, bọn họ phải ra khỏi con đường này trước khi bị con kiến đuổi kịp, nếu không, cái chắn vừa biến mất thì bọn họ sẽ ở giữa bầy kiến, mà khi tang thi kiến đói quá độ, phỏng chừng xe này cũng có thể nằm trong bụng nó.

Bất quá khá tốt chính là, tang thi kiến chạy ở phía trước đều bị hoa ăn thịt người nuốt xuống, cho nên thừa dịp trong khoảng thời gian hoa nhấm nuốt bọn họ có thể thuận lợi lén đi qua.

, , , , .

“Nhảy!” Ngao Mộ Thiên tính nhẩm hết thời gian, hô một tiếng, cùng Dịch Nhiên hai người, tất cả thuận tay nắm lấy một người bên cạnh, thừa dịp hoa ăn thịt người ăn bầy kiến, nhảy lên, rơi trên mặt đất, tốc độ rất nhanh, thừa dịp hoa khác còn chưa kịp phản ứng, lách qua, thân ảnh quỷ mị, hoa ăn thịt người không thể cắn chuẩn.

Mà Tiếu Nam lập tức từ buồng xe nhảy qua, giữ chặt Tiếu Bắc, dây mây trên tay duỗi ra, quấn lên cây bên cạnh, giống như nhảy dây, lập tức thả ra mấy cái dây mây kéo những người khác, sau đó lại quấn lên một thân cây khác, vạn hạnh may mắn cây trong rừng này không biến dị.

“A!” Có người không kịp bắt lấy dây mây, rơi giữa bầy kiến, một mảnh đông nghịt đi qua, lộ ra một bộ hài cốt.

Từ dây mây rơi xuống đất sẽ không có mạng chạy về phía trước, khá tốt là hoa ăn thịt người không ở trong phạm vi công kích, chỉ cần lo lắng đằng sau là được.

“Nhanh lên xe!” Tiếu Bắc tuy là dị năng giả cấp , nhưng dị năng phòng ngự của hắn quá vô dụng, cho nên ông trời trả lại cho hắn một cái không gian làm đền bù tổn thất, hắn vừa rơi xuống đất thì móc ra một chiếc xe hơi khác, những người khác thật vất vả chạy đến liền vội vàng chui vào xe.

Về phần Ngao Mộ Thiên cùng Dịch Nhiên, hai người đem người cầm trên tay nhét vào trong ôtô, sau đó nhảy lên mui xe, mà xe này cũng không lớn như xe lúc nãy, nếu như toàn bộ chen chúc cùng một chỗ cũng khó chạy trốn.

Tiểu Tôn may mắn chính mình rốt cục chạy đến, đang muốn lên xe, một đóa hoa đột nhiên từ sau cắn tới, ai cũng phản ứng không kịp nữa, cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Tôn bị hoa cắn mất đầu ngã xuống, phần cổ đứt đối diện với bọn họ, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, hoa ăn thịt người nhúc nhích vài cái, phun ra đầu lâu sau đó lại ăn phần còn lại của thân thể.

“Nhanh lái xe.” Dịch Nhiên đột nhiên nói.

“Nhưng…” Tiếu Nam sững sờ, vẫn còn vài đồng đội đang chạy đến bên này mà.

“Tiếu Nam, nghe lời.” Nếu không phải kỹ thuật lái xe của hắn không tốt, Tiếu Bắc đã sớm lái.

Lời Tiếu Bắc tất nhiên Tiếu Nam phải nghe, lần này không nói hai lời, một cước đạp chân ga, xe chạy đi ra ngoài.

Khi xe bọn họ vừa chạy, người đang chạy tới vừa vặn dừng lại chỗ đó, nhưng, lập tức, hắn bị tang thi kiến bao phủ.

Tiếu Nam hoảng sợ, nếu như lúc ấy hắn vẫn chờ, khẳng định bầy kiến sẽ bò lên xe, mà chỉ cần bò lên, như vậy tiến vào trong xe chỉ là vấn đề thời gian, nếu có người bị cắn…

Nghĩ vậy, hắn không khỏi bội phục người tên là Dịch Nhiên, thực lực mạnh, mà sức quan sát không tồi.

Mới ra thôn không tới một ngày, từ người chỉ còn người, điều này thật làm cho mọi người rất uể oải, nhưng không có người đòi đi về, vì bầy kiến phía sau cũng không dễ nói chuyện như vậy.

“Trời ơi, chúng nó không nghỉ ngơi một chút nào sao?” Tiếu Nam từ kính chiếu hậu thấy bầy kiến đuổi sát theo sau, cũng không dám dừng lại, nếu như bầy kiến đuổi kịp, như vậy xơi tái trước hết nhất định là xe, tiếp theo chính là bọn họ.

Dịch Nhiên cùng Ngao Mộ Thiên, hai người vừa nắm chặt trần xe vừa phóng dị năng, hy vọng có thể ngăn cản bầy kiến.

“Mộ Thiên, nếu không…” Dịch Nhiên vung tay lên, vô số băng trùy rơi vào giữa bầy kiến.

“Không, đợi chút nữa.” Ngao Mộ Thiên không đồng ý hai người trốn vào trong không gian, dù sao con đường này bọn họ vô luận như thế nào cũng phải đi, hiện tại tránh thoát, lần sau lại gặp phải thì sao? “Anh nhớ phía trước hẳn là có con sông.”

“Đúng rồi, phía trước có con sông, Tiếu Nam lái nhanh lên.” Tiếu Bắc cũng nghĩ đến, chỉ cần qua sông…

Vừa nghe lời này, người ở gần cửa sổ phóng dị năng cũng càng hăng say, đúng vậy a, bọn họ còn có hi vọng.

Xe chạy không lâu, một cây cầu đơn sơ vừa đủ một cái xe hơi chạy qua hiện ra trước mặt bọn họ.

“Cầu, là cầu!” Người ngồi ở phía sau vui sướng, nắm chặt ghế ngồi, với hy vọng làm như vậy có thể khiến tốc độ nhanh hơn.

Dịch Nhiên tập trung tinh thần lực, dùng tường băng ngăn lại bầy kiến, cùng lúc đó, lập tức có người ở sau tường băng bổ sung một cái tường đất.

Thừa dịp bầy kiến bị ngăn cản, xe quẹo vào cầu đá, chạy qua cầu, Tiếu Nam dừng xe lại, tất cả mọi người lập tức xuống xe phá cầu.

Dịch Nhiên trực tiếp ném ra một quả bom, may là cậu có ba lô, cho nên không ai hoài nghi lai lịch của quả bom này.

Một tiếng nổ vang lên, cầu đứt, tang thi kiến rơi vào nước giãy dụa, lại bất đắc dĩ theo dòng nước chảy đi.

Hậu hoạn rốt cục được loại trừ, tất cả mọi người tâm buông lỏng, không hề hình tượng ngồi dưới đất.

Ngao Mộ Thiên lau lau cái trán Dịch Nhiên, “Có mệt không?”

Dịch Nhiên cười khổ một tiếng, “Kế tiếp phải nhờ vào anh.” Một đường này cậu dùng quá nhiều dị năng, cho nên tinh thần lực không đủ.

“… Thực xin lỗi, nếu như lúc trước chúng ta…”

“Không sao, anh nói cũng không sai, dù sao đi vào đi ra đều ở một chỗ, vạn nhất bầy kiến một mực chờ ở đó thì sao.” So với Mộ Thiên, cậu càng ỷ lại vào không gian.

Ngao Mộ Thiên xoa xoa tóc Dịch Nhiên, nhưng khi nhìn về phía những người khác lại nhăn mi, sau đó đứng lên, “Mọi người nghỉ ngơi trước, tôi có chút lời muốn nói.”

Bởi vì trước khi xuất phát Tiếu Bắc đã đem tiểu đội trưởng tặng cho Ngao Mộ Thiên, cho nên không có người cảm thấy kinh ngạc.

“Tôi nhớ trước khi xuất phát đã nói rõ, chuyến đi này, có khả năng ở nửa đường sẽ chết, nhưng biểu hiện của các người chỉ tạm được, hiện tại cho các người thêm một lần cơ hội, muốn đi về thì tự mình trở về.”

Nghe Ngao Mộ Thiên nói vậy, những người còn lại cúi đầu, tiểu cá tử không có chạy đến tất nhiên không có người kêu to, bờ bên kia là tang thi kiến, bọn họ có thể đi đâu?

“Các người nếu đã suy nghĩ kỹ, tôi hy vọng từ nay về sau mệnh lệnh của tôi không cần phải lặp lại lần thứ hai nữa, còn có Tiểu Nhiên, Tiếu Nam, tôi không hy vọng phải thấy cậu hoài nghi lời Tiểu Nhiên nói.”

“Dịch Nhiên, thực xin lỗi.” Tiếu Nam đứng lên xin lỗi, xác thực là hắn làm sai, dư quang không cẩn thận đảo qua con sông, “A, đó là cái gì!”

Những người khác đều nhìn sang, trên mặt sông, trôi lơ lửng vài thi thể, đều là đầu lâu bị cắn phá đầu.

“Đó là… Đầu lão Lý?!” Có người nhận ra thi thể.

“Đó là bác gái cách vách.”

Viêm thôn ở trên thượng du sông này, chẳng lẽ…

Ngao Mộ Thiên cũng thấy nhiều người quen, tỷ như đứa bé Sam Sam.

“Anh thử nói xem bọn họ có còn ồn ào đòi trở về không?” Dịch Nhiên tới gần Ngao Mộ Thiên.

Ngao Mộ Thiên quét mắt mấy người kia, “Chắc là không, dù sao bọn họ không có thân nhân đặc biệt ở đằng kia.”

Giống như Ngao Mộ Thiên nói, không ai đòi trở về xem sao, bất quá lần này, càng kiên định đi B thị.

Tiếu Bắc cầm bản đồ đi tới, “Chúng ta đi đường này được không?”

“Ừ, chỗ này có một thành trấn, chúng ta có thể đi tìm ít đồ.”

“Được.” Đây cũng là điều Tiếu Bắc muốn nói, thức ăn phần lớn đều ở trên xe tải, mà không gian dị năng giả trước kia mang theo chính là tiểu cá tử đã chết rồi, về phần Tiếu Bắc, bởi vì không gian có giới hạn, cho nên hắn chủ yếu chứa xe hơi dự bị, sự thật chứng minh hắn lo lắng đúng, nhưng đồng dạng, bởi vì chứa xe hơi cũng không có nhiều chỗ bỏ thức ăn vào, cho nên bọn họ hiện tại không đủ thức ăn.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio