Mạt Thế Chi Trọng Sinh

chương 64: gặp nhau (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hay là để tôi nói đi.” Lão Hàn đi lên giữ chặt Lăng Cảnh, em trai này của hắn, nói dễ nghe thì là sáng sủa hoạt bát, nói khó nghe thì không biết nhìn sắc mặt người khác, “Tiểu Cảnh bị người đánh ngất xỉu, tôi mới biết toàn diện.”

Bị người đánh ngất xỉu? Không biết vì cái gì, Ngao Mộ Thiên cảm thấy chỗ bị Tiểu Nhiên đánh lại bắt đầu đau đớn…

Ngày đó…

Bị Dịch Nhiên nói một câu làm nghẹn, cái trán Lãnh Dịch nổi gân xanh, được rồi, có lẽ thằng nhóc này công phu trên giường cũng được, nhưng lời nói quá ác độc, chờ ta thắng, việc làm đầu tiên là cắt đầu lưỡi thằng nhóc này!

Không đợi Dịch Nhiên chuẩn bị cho tốt, tập trung tinh thần lực, xuất hiện đi, bảo bối của ta!

Lôi đài một hồi lay động, sau đó là thanh âm đứt gãy, vô số cây màu lục chui ra, sau đó nhanh chóng kéo dài hình thành trường đằng, xoay mặt về phía Dịch Nhiên quấn đi.

Thực vật hệ? Sau khi gặp qua Trương Đại Minh, Dịch Nhiên sẽ không lại cố hủ cho rằng chỉ có loại dị năng hệ, cho nên tuy dị năng Lãnh Dịch hiếm thấy nhưng cũng chỉ là làm cho cậu kinh ngạc một tý, sau đó liền khôi phục bình thường.

Một tay chống đỡ, tránh thoát một cái trường đằng công kích, sau đó, lại tránh thoát một cái trường đằng khác…

“Tốc độ thật nhanh, bất quá ta thích ~~” Liếm liếm khóe miệng, Lãnh Dịch nhìn thân ảnh chớp động ở giữa vô số trường đằng, trong mắt âm tàn dị thường, người nam nhân này, gã nhất định phải thu phục, thời điểm nhìn cậu ta quỳ gối dưới chân cầu xin tha thứ khẳng định rất sướng ~~

Nghiêng mắt nhìn, trong mắt Lãnh Dịch trần trụi dục vọng, Dịch Nhiên đáy lòng chán ghét, đây là lần đầu tiên cậu chán ghét một người như vậy, về phần Khanh Nhược Tuyết, không phải chán ghét mà là hận.

Ngân quang lóe lên, đao luôn được Dịch Nhiên cầm trên tay bắt đầu phát huy tác dụng, mỗi lần huy động một lần thì chém rơi một cây đằng màu lục, trên mặt đất chất lỏng màu lục chảy ra càng nhiều, trường đằng lục sắc ở trên lôi đài vũ động cũng càng ít.

Đối với thực vật hệ, lửa là thiên địch của bọn nó, nhưng tốc độ cũng không phải dễ trêu, nhanh chóng lóe lên, dưới đao vừa dùng lực, lại một cây đằng lục sắc rơi trên mặt đất.

Thấy Dịch Nhiên tới gần, Lãnh Dịch không có chân tay luống cuống cũng không còn tâm tình trêu chọc đối phương, mà là ngưng trọng lên, huy chương của thằng nhóc kia là cấp phải không? Nhưng tại sao chỉ với đao đã chém đứt đằng mộc của ta? Đáng sợ hơn là, vì sao chém nhiều như vậy còn không thấy mệt mỏi? Mà ngay cả Ngao Mộ Thiên, gã cá là đối phương phá không được đằng trận lục sắc của mình, thằng nhóc này rốt cuộc bao nhiêu cấp?

So với người trên lôi đài, người ở dưới lôi đài chỉ thấy thân ảnh Dịch Nhiên như quỷ mị hư vô, mỗi lần trên tay lóe lên ngân nguyệt, thì có một đằng mộc lục sắc rơi xuống, thoải mái nhàn nhã dạo chơi làm cho người ta cảm thấy tựa hồ Lãnh Dịch cũng không phải rất lợi hại, có lẽ mình cũng có thể a…

Người ngoài cuộc xem náo nhiệt, mà người trong cuộc không nói, cho nên người ngoài cuộc không cho rằng Lãnh Dịch có bao nhiêu lợi hại, đồng thời, người ngoài cuộc giật mình chính là Dịch Nhiên rất cường hãn, không cách nào thấy rõ tốc độ, mà ngay cả Trâu Trưng cũng chỉ miễn cưỡng thấy rõ động tác Dịch Nhiên, khi nghe Trâu Trưng nói như vậy, người Hỏa Diễm đoàn lập tức kính sợ, ngay cả tốc độ dị năng giả cấp cũng không thể thấy rõ tốc độ, thật sự có bao nhiêu lợi hại a…

Có thể nói, dù cho chỉ là dựa vào tốc độ, Dịch Nhiên đã ở trong lòng bọn họ cao ngất trời, phát triển sau đó, trực tiếp làm cho cậu leo lên cảnh giới của Thần, đó là sùng bái đối với cường giả Thần hóa!

Lãnh Dịch tay trái vung lên, cái đằng mộc lục sắc xuất hiện trước người, tự động tới gần Dịch Nhiên, Dịch Nhiên một cái lật tay, lại thuận thế một đao, chặt bỏ một đằng mộc lục sắc.

Lãnh Dịch đứng ở giữa sân, không khẩn trương, ngược lại cười rất đắc ý, “Kỳ thật bảo bối của ta không chỉ có như vậy ~~” Tay phải vung lên, đằng mộc lục sắc lui xuống, “Cảm thấy sao? Có cảm giác muốn ngủ phải không ~~”

Muốn ngủ? Đúng vậy, muốn ngủ… Dịch Nhiên lắc đầu, sau khi chặt đằng mộc thì cậu cảm thấy chóng mặt, về sau càng ngày càng choáng váng, là cái gì? Tại sao vậy chứ?

Mơ hồ trong tầm mắt một mảnh lục sắc, đó là chất lỏng đằng mộc vừa rồi bị chặt đứt chảy ra, đúng rồi! Những chất lỏng này có cổ quái!

Thấy Dịch Nhiên rốt cục phát hiện, Lãnh Dịch nở nụ cười, “Không tệ, không hổ là người của ta, đã phát hiện, bất quá cũng đã chậm ~~”

Đi chết đi! Ngươi là ai chứ!! Tuy tức giận nhưng đầu Dịch Nhiên càng ngày càng choáng, mí mắt càng ngày càng nặng, cậu muốn ngủ…

“… Dịch thiếu, Dịch thiếu, tỉnh!”

Một đội viên Hỏa Diễm đoàn lo lắng la to, trước là thanh âm nho nhỏ, về sau là thanh âm càng lớn.

Bị một thanh âm lớn làm hoảng sợ, đội viên khác ghé mắt nhìn lại, sau đó trầm mặc một giây, càng lớn tiếng thốt ra, “Dịch thiếu, tỉnh!!”

Toàn bộ thành viên Hỏa Diễm đoàn hò hét, bọn họ trước kia chán ghét người kia, nhưng hiện tại lại đang vì bọn họ mà cố gắng tác chiến, bọn họ có lý do gì đi khinh bỉ người khác? Bọn họ có lý do gì đi vũ nhục người khác? Người kia, hiện tại, giờ phút này là kiêu ngạo đáng giá nhất của bọn họ!

Mặt khác, thật sâu khinh bỉ tên vô lại nào đó truyền bá lời đồn nói Dịch thiếu là tùy hứng điêu ngoa!

“Hắt xì! Hắt xì!!” Tỉnh lại, Lăng Cảnh vừa lúc đánh cho cái nhảy mũi mới dừng, không phải là bị cảm rồi chứ? Sờ sờ cổ, nơi nào đó còn đau gay gắt, cmn, ai ra tay độc như vậy a, bị Lăng gia ta biết liền lột da rút gân ngươi! Hỏng bét! Hiện tại chính là đang quyết đấu a, a a a, chậm trễ lâu như vậy, lão đại bọn họ không có sao chứ?

Gấp đến độ như lửa đốt quần, Lăng Cảnh vội vàng từ nhà vệ sinh phóng tới đài quyết đấu, thần a, tuy ta từ sau tận thế không tin người, nhưng hãy phù hộ vẫn chưa kết thúc a!

“!!!” Hắn nhìn thấy gì?! Xông vào đài quyết đấu, Lăng Cảnh dụi mắt, hắn làm sao lại thấy được Dịch thiếu tùy hứng điêu ngoa đang bị người dùng dây mây treo lên? Không có hoa mắt a? Dịch thiếu kia sao lại tới nơi này?

Ngơ ngác đi trở lại bên người lão Hàn, “Anh, trên đài là cái gì?”

Không có vội vã truy vấn Lăng Cảnh làm sao vậy, hiện tại lão Hàn hết sức chăm chú nhìn trên đài, “Dịch thiếu a.”

“A! Dịch thiếu a? Cái gì! Thật sự là Dịch thiếu!!” Lăng Cảnh nói rất lớn, đưa tới các đồng đội khác ghé mắt, sau đó nhớ tới người tung tin đồn kia, ghé mắt tức khắc tăng thêm khinh bỉ, vì vậy, Lăng Cảnh sau tận thế lần đầu tiên lọt vào toàn thể khinh bỉ, đương nhiên, hiện tại Lăng Cảnh còn chưa biết, hắn căng thẳng nhìn Dịch Nhiên ở trên đài bị dây mây quấn lên, lão đại? Lão đại đi đâu? Nhìn quanh bốn phía, Lăng Cảnh không có chú ý tới Ngao Mộ Thiên ở một bên bị đánh ngất xỉu.

Dây mây màu lục quấn trên làn da trắng nõn phá lệ bắt mắt, Lãnh Dịch cảm thấy toàn thân đều bốc hỏa, muốn đem quần áo nam nhân kia xé rách rồi áp dưới thân gã!

Nhưng, gã không vội, hiện tại gã muốn ở trước công chúng hảo hảo nhục nhã tình nhân của Ngao Mộ Thiên, cảm giác tàn sát bừa bãi trong lòng gã nổi lên, búng một ngón tay, một dây mây đâm xuyên qua bả vai Dịch Nhiên, máu đỏ ở trên dây mây lục sắc, phá lệ diêm dúa lẳng lơ.

“A.” Bởi vì đau đớn làm cho Dịch Nhiên nhẹ giọng rên rỉ, mà rên rỉ rất nhỏ khiến cho Lãnh Dịch càng thêm có cảm giác, lần sau đâm thủng ở đâu đây? Chân trái hay là chân phải?

Không bằng, con mắt a…

Tà mị cười, lại một dây mây đánh tới Dịch Nhiên.

Nguyên bản mê man, Dịch Nhiên mạnh mẽ mở mắt ra, đồng tử ngưng tụ, dây mây gần ngay trước mắt đột nhiên dừng lại.

Hiện tại trong mắt người khác, tình huống trên đài chính là, Dịch Nhiên bị dây mây quấn quanh, vai trái đổ máu, dây mây sắc bén cách đồng tử cm thì dừng lại, thời gian tại thời khắc này tựa hồ đình chỉ…

“Thời gian đình chỉ?” Lãnh Dịch khiêu mi, không tin trên đời còn có loại dị năng này.

“Sai.” Môi mỏng khẽ mở, sau đó vang lên tiếng ‘bùm bùm cách cách’, dây mây quấn lấy Dịch Nhiên và tập kích đồng tử đều cắt thành khối vụn.

Không có trói buộc, Dịch Nhiên rơi xuống, quỳ một chân trên đất, lau máu trên khóe miệng, trong mắt mang theo nụ cười lạnh như băng.

Lãnh Dịch vung tay lên, thu hồi lại dây mây, vào tay lại là một mảnh lạnh như băng, sau đó biến thành nước, kinh hãi nói, “Băng?”

“Đúng, bất quá.” Đang nói chuyện, Dịch Nhiên một cái nháy mắt, đến bên người Lãnh Dịch, tay dán lên sau lưng Lãnh Dịch, “Hiện tại ta còn có lễ vật.”

Chỉ cảm thấy lạnh lẽo, Lãnh Dịch rốt cuộc không có tri giác, cả người đứng thẳng ở chính giữa lôi đài, đồng tử sợ hãi nhìn Dịch Nhiên.

“… Dịch thiếu…” Lăng Cảnh kính sợ nhìn Dịch Nhiên, tim đập ‘thịch thịch’, người này thật sự là Dịch Nhiên sao? Hiện tại Lăng Cảnh cũng vô pháp đem thiếu niên cố tình gây sự và người hiện tại để cùng một chỗ, thật đáng sợ.

Đội viên khác cũng thanh tỉnh lại, vừa mới nãy thật nguy hiểm, đặc biệt khi cái dây mây tính đâm thủng mắt Dịch Nhiên, bất quá, hiện tại Lãnh Dịch còn không có động, có phải là Dịch thiếu thắng?

“Ngươi đem Lãnh Dịch làm sao vậy?” Đào Lục Sát xông lên đài, cái người tên Dịch Nhiên làm cái gì, vì sao Lãnh Dịch không nhúc nhích được?

“Làm sao vậy?” Dịch Nhiên khiêu mi, “Ngươi đi đụng tới sẽ biết.”

Đụng sao? Đào Lục Sát cẩn thận đụng Lãnh Dịch, một mảnh lạnh buốt, lạnh thấu xương, lại không có cái gì thay đổi, lập tức giận, “Ta đã đụng, sao hắn vẫn như vậy?” Tuy hành vi Lãnh Dịch hồ nháo, luôn gây chuyện, nhưng cũng là tay chân lợi hại nhất trong đoàn, hiện không thể tổn thất.

“Phải không?” Đang định xuống đài, Dịch Nhiên quay đầu lại, “Ai nói không thay đổi?”

Vừa dứt lời, ‘bùm bùm cách cách’, nhiều tiếng giòn vang, Lãnh Dịch đứng ở trên đài bể thành vài chục khối, dưới lớp băng đông lạnh lộ ra nội tạng và vân da, còn có Lãnh Dịch chết không nhắm mắt!

“…” Trong tràng quyết đấu hoàn toàn yên tĩnh, nhìn vụn băng khối trên lôi đài, thủ pháp giết người tàn nhẫn làm cho bọn họ không khỏi sợ hãi, đây là người sao?

Hừm! Dịch Nhiên cười lạnh một tiếng, tại tận thế, ai chưa từng giết người? Chỉ là thủ đoạn sát nhân bất đồng thôi.

Đi đến vị trí Hỏa Diễm đoàn, Dịch Nhiên đạp Lăng Cảnh một cước, “Đi.” Cái lũ ngu ngốc này, không thừa dịp hiện tại người khác bị cậu chấn trụ để đi, chẳng lẽ còn đợi người khác kịp phản ứng bắt bọn họ sao?

“A? Nha.” Khoảng cách đặc tả gần làm cho Lăng Cảnh nhảy dựng, đây không phải sát thần vừa mới ở trên đài sao? Không không không, là tình nhân lão đại, vội vàng nâng lên tươi cười, “Các anh em, cùng Dịch lão đại đi!”

Lão Hàn và Trâu Trưng nâng Ngao Mộ Thiên dậy, tính toán cùng Dịch Nhiên rời đi, Đào Lục Sát cản lại bọn họ, như Dịch Nhiên suy nghĩ, ai chưa từng giết người? Chỉ là Dịch Nhiên ra tay huyết tinh chút thôi, cho nên bọn họ cũng chỉ sửng sốt chút rồi phản ứng lại, Lãnh Dịch chết như vậy càng không thể buông tha Ngao Mộ Thiên! Trộm gà còn mất nắm gạo không có trong từ điển Đào Lục Sát.

“Trần thiếu tướng!” Đào Lục Sát một tiếng quát chói tai, Trần thiếu tướng ở thính phòng hàng thứ nhất một cái giật mình phản ứng lại, đúng rồi, hôm nay là bọn họ tính toán diệt Hỏa Diễm đoàn, dù cho tình nhân Ngao Mộ Thiên lợi hại cũng chỉ là một mình, căn bản không thể nào là đối thủ của bọn hắn.

Tay vừa nhấc, cảnh vệ bên cạnh chỉa súng bắn lên trời, theo tiếng vang này, cửa ra lầu hai và lầu một lập tức hiện lên rất nhiều súng thật đạn thật, binh sĩ sớm có chuẩn bị, mặt không đổi sắc, giơ súng nhắm vào chính giữa bọn người Dịch Nhiên.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio