Một ngày nào đó, Ngao Mộ Thiên nghe xong lời ra tiếng vào có chút thương tâm, vì sao a vì sao, vì sao tiểu thụ nhà người ta lấy cái chết cũng muốn phản công, vì sao Tiểu Nhiên nhà hắn ngay cả cái ý niệm này trong đầu cũng không có, chẳng lẽ hoa cúc của hắn đối với Tiểu Nhiên không có lực hấp dẫn sao? Chẳng lẽ Tiểu Nhiên chưa bao giờ muốn hắn sao? Nhìn cơ bụng hoàn mỹ trong gương, thân thể tinh tráng, Ngao Mộ Thiên như thế nào cũng vô pháp tiếp nhận sự thật Tiểu Nhiên không muốn ôm hắn, vì vậy…
“Tiểu Nhiên, em chẳng lẽ không muốn ở phía trên sao?” Ngao Mộ Thiên ai oán nhìn Dịch Nhiên.
“Ách…” Dịch Nhiên quái dị nhìn Ngao Mộ Thiên, xác định đối phương không phải đang nói đùa, trầm mặc, mày nhăn lại, ánh mắt bắt đầu dao động …
Khi Ngao Mộ Thiên chịu không nổi không khí quái dị này, tính toán thu hồi lời nói.
“Được.” Dịch Nhiên một lời đáp ứng.
“…” Bị một lời đáp ứng, Ngao Mộ Thiên ngược lại bị dọa, bắt đầu lo lắng rốt cục đối phương quan tâm cúc hoa của hắn mà quấn quýt.
Buổi tối, vừa thấy trăng tròn nhô lên cao, trong phòng một mảnh hôn ám.
Sớm đem mình từ trong ra ngoài rửa sạch sẽ trắng trắng mềm mềm thoát hết quần áo, Ngao Mộ Thiên nằm ở trên giường nhìn Dịch Nhiên phí thời gian mặc quần áo chỉnh tề.
“Tiểu Nhiên, tới.” Ngao Mộ Thiên cũng không đợi được, chờ đợi thêm nữa hắn sẽ bị cảm, nhưng Dịch Nhiên vẫn còn do dự, có lầm hay không, hắn đã chủ động như vậy, Tiểu Nhiên còn do dự cái gì, chẳng lẽ hoa cúc của hắn không làm Tiểu Nhiên dậy nổi tính thú sao? Nhìn mình mỗi ngày đều có rèn luyện thân thể, Ngao Mộ Thiên đau buồn thúc dục.
Bị kéo lên giường, Dịch Nhiên rốt cục hạ quyết tâm, nhắm mắt lại rồi mở ra, trong mắt vạn phần ngưng trọng, nghìn đạo tinh mang, một mảnh triệt để, “Anh nhắm mắt lại.”
Ngao Mộ Thiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vì sợ Dịch Nhiên phiền toái, hắn còn đặc biệt mở chân ra.
Dịch Nhiên cởi y phục của mình, sau đó…
Ngao Mộ Thiên đột nhiên mở mắt ra, đau đớn trong tưởng tượng căn bản không có xuất hiện, ngược lại là…
“Tiểu Nhiên, em đang làm cái gì?”
Cố gắng đem thứ của đối phương nhét vào trong cơ thể mình, Dịch Nhiên trừng đối phương, “Không cho mở mắt ra!” Bị cậu biết rõ ai ở bên tai Mộ Thiên nói huyên thuyên, người kia cũng đừng sống!
Sát khí bốn phía, Dịch Nhiên mạnh mẽ ngồi xuống, vô lực ghé vào trên người Ngao Mộ Thiên thở, khuôn mặt đỏ bừng, hô, mặc dù không có đau như lần đầu tiên, tuy đã là lão phu lão thê, nhưng vẫn là xấu hổ a.
Từ từ nhắm hai mắt, Ngao Mộ Thiên cảm thụ được hạ thân được ấm áp bao vây, nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng loáng của Dịch Nhiên, đột nhiên cảm giác mình thật là ngu ngốc, nếu như Tiểu Nhiên không thích mình, sao lại làm như vậy, Tiểu Nhiên, anh thật đúng là ngu ngốc!
Căn bản không biết Ngao Mộ Thiên đang suy nghĩ gì, Dịch Nhiên một cái tát đi qua, “Mộ Thiên, em mệt mỏi, kế tiếp anh động đi.”
Một đêm bị lăn qua lăn lại, ngày kế, Dịch Nhiên vừa tỉnh dậy vịn eo lần nữa vào không gian.
Hết tiểu kịch trường.
CHƯƠNG : Gặp nhau khó ().
Nhìn cũng không nhìn đám thủ hạ tương lai còn đang trên giáo trường tập luyện, Dịch Nhiên trực tiếp xoay mặt đi về phía cửa quân khu, làm đội trưởng, Dịch Nhiên không thể nghi ngờ là không hợp cách, nhưng đội trưởng này vốn cũng không phải là cậu muốn, có thể nhân cơ hội bị đổi cậu còn cảm tạ trời đất.
“Thượng tướng, Dịch thiếu tá tùy ý để Đội và Đội quần ẩu, sau đó đi thư viện, gặp ngài Dạ, hiện tại Dịch thiếu tá đã ra khỏi cửa chính quân khu, theo thuộc hạ dự đoán cậu ta hẳn là về nhà.” Từ Vinh mỗi chữ mỗi câu báo cáo một ngày của Dịch Nhiên, vô ý thức nhìn bên ngoài, mới giờ chiều, hắn là lần đầu tiên gặp được một người vừa mới làm đội trưởng về sớm như vậy.
Thẩm thượng tướng khoát khoát tay, “Mặc cậu ta đi, Từ Vinh a, đã lựa chọn người này thì phải tin tưởng cậu ta, về sau chuyện của cậu ta không cần báo cáo.”
“Dạ.” Từ Vinh kính chào theo nghi thức quân đội.
“Thịt heo, hồ tiêu…” Dịch Nhiên so sánh đồ trên sách với không gina, nói thật, không gian có gì cậu cũng không biết, thường là đụng đến cái gì thì trực tiếp ném trong không gian, mà một đường đến nay cũng chỉ có hai ngày trước mới bắt đầu đem đồ ra bên ngoài, nếu như không phải bên ngoài còn có Ngao Mộ Thiên, phỏng chừng cậu sẽ mỗi ngày gặm bánh bích quy cùng mì tôm.
Trong hộp còn có hai quả trứng gà, ừ, cà chua cũng có, bởi vì cà chua xào trứng gà đơn giản cho nên được Dịch Nhiên liệt vào một trong những món ăn buổi tối.
Mới vừa đi hai bước, lại lui về cầm thêm một quả trứng nữa, súp cà chua trứng gà cũng rất đơn giản a.
Dưới phòng bếp, Ngao Mộ Thiên lúc trở lại liền nhìn thấy Dịch Nhiên ở trong phòng bếp bận rộn, từ buổi sáng hôm đó, vẻ mặt nghiêm túc vì hắn chuẩn bị cơm tối, mang theo ấm áp nhàn nhạt.
Nghe phía sau có thanh âm cửa mở, Dịch Nhiên rất nhanh múc một món ăn ra, quay đầu lại, “Đã trở lại a.”
“A, đã trở lại.” Ngao Mộ Thiên thay dép lê, đi vào phòng bếp, “Thơm quá a, Tiểu Nhiên nấu cái gì?”
Dịch Nhiên một đẩy tay Ngao Mộ Thiên ra, “Rửa tay, sau đó đi ra ngoài chờ.”
Hai cái lỗ tai đứng thẳng, Ngao Mộ Thiên ngoan ngoãn rửa tay, sau đó cầm hai cái chén cùng đũa đặt lên bàn.
Nhìn bóng lưng Ngao Mộ Thiên, Dịch Nhiên lắc đầu, cậu còn tưởng rằng khi nào thì trong nhà nuôi đại khuyển?
Không thể không nói Dịch Nhiên rất thông minh, dưới sự hướng dẫn của sách, ba món ăn được cậu nấu ra hình ra dạng, không có dị dạng như lần đầu làm bánh bao.
Ngao Mộ Thiên thấy Dịch Nhiên đem món ăn ra, vội vàng tự xới cơm.
Dịch Nhiên nhìn thịt heo kho tiêu, thoả mãn gật đầu, tiếp nhận cơm, trước thử một món ăn, ừ, không có vị kì quái, ngoại trừ muối bỏ hơi nhiều, quả thực hoàn mỹ vô khuyết, sau đó, thẳng tắp nhìn Ngao Mộ Thiên, trong đôi mắt đen láy tràn đầy ‘anh ăn đi anh ăn đi ăn thật ngon ~~’.
Thiếu chút nữa bật cười, Ngao Mộ Thiên vội vàng xới cơm, hắn là lần đầu tiên thấy Tiểu Nhiên như vậy, bất quá, hắn thích. Hơn nữa dù cho Tiểu Nhiên xào hỏng, đối với hắn mà nói cũng là mỹ vị, bởi vì đây là Tiểu Nhiên nhà hắn vì hắn làm, trước kia ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ mà bây giờ lại xảy ra, làm cho hắn không chỉ một lần nửa đêm bừng tỉnh cho đến khi thấy bên gối là ai mới chìm vào giấc ngủ.
“Ăn thật ngon.” Món ăn vừa vào miệng, mang theo mùi thơm ngát vừa hái xuống, hiện tại rau dưa rất đắt, cho dù là chỉ dùng nước đun sôi cũng sẽ khiến người cảm thấy không tệ, huống chi Tiểu Nhiên tay nghề thật sự không tệ, rất khó tưởng tượng là người lần thứ hai xuống bếp.
Có được khen ngợi, Dịch Nhiên như tiểu hài tử cười cong mắt, không cần những người khác đánh giá, chỉ cần người trước mắt này nói là được.
“Tiểu Nhiên…” Ngao Mộ Thiên đột nhiên mặt lộ vẻ do dự.
Dịch Nhiên ngẩng đầu, khóe miệng còn dính hạt cơm.
Ngao Mộ Thiên tuy cảm thấy nói chính sự quan trọng hơn, nhưng cuối cùng nhịn không được duỗi tay lấy hạt cơm nhét vào trong miệng mình, mặt Dịch Nhiên đỏ lên, vội vàng sờ khóe miệng của mình, xem còn hạt cơm nào khác không, tuy cậu và Mộ Thiên cái gì nên phát sinh đều đã phát sinh, nhưng đột nhiên làm như vậy khiến tiểu tâm can của cậu chịu không nổi a.
“Không có.” Ngao Mộ Thiên thấy Dịch Nhiên sờ đến mũi, nở nụ cười.
Bị cười, Dịch Nhiên hung hăng trừng Ngao Mộ Thiên, thu tay lại, “Anh vừa rồi tính nói chuyện gì?”
“Ngày mai anh muốn đi nông thôn lân cận thu thập hạt giống, cho nên…” Trước khi gặp luôn ngóng trông, sau khi gặp rồi lại luôn chia lìa, loại thế đạo này khi nào thì mới có thể chấm dứt?
Lại muốn đi sao? Dịch Nhiên vô thức cắn đũa, trong nội tâm có chút rầu rĩ, “Khi nào thì trở về?”
Nói đến đây, Ngao Mộ Thiên lại buồn bực, “Sẽ không quá lâu, buổi tối sẽ trở lại.”
“Nha.” Dịch Nhiên thu hồi bát đũa, “Em ăn xong rồi.”
“A?” Ngao Mộ Thiên không rõ vì sao đột nhiên đổi chủ đề.
“Cho nên anh rửa chén.” Dịch nữ vương ra lệnh một tiếng, Ngao trung khuyển đành phải tiếp nhận.
Đuổi Ngao Mộ Thiên đi rửa chén, Dịch Nhiên xoay người vào không gian, hẳn là vì Mộ Thiên chuẩn bị chút gì đó?
Đợi Ngao Mộ Thiên rửa xong, kết quả không tìm được Dịch Nhiên thì biết Dịch Nhiên vào không gian, suy nghĩ, ừ, còn có một buổi tối có thể phát sinh chút gì đó, vì vậy rất dứt khoát cầm lấy quần áo vào phòng tắm, nhưng chờ hắn tắm rửa xong Dịch Nhiên còn chưa có đi ra, rốt cục nhịn không được, “Tiểu Nhiên?”
Nghe bên ngoài có người gọi mình, Dịch Nhiên vội vàng ra không gian, trên tay ôm cái bao lớn.
“Tiểu Nhiên, làm sao vậy?” Ngao Mộ Thiên không nghĩ tới Dịch Nhiên sẽ đầy bụi đất xuất hiện như vậy, bên trong xảy ra chuyện gì sao?
Theo ánh mắt Ngao Mộ Thiên, Dịch Nhiên lau khuôn mặt, bụi đen sẫm, thẹn quá hoá giận, cầm bao trực tiếp ném cho Ngao Mộ Thiên, cầm lấy quần áo vào phòng tắm, ừ, lần này không quên khóa cửa.
Không hiểu tiếp nhận bao, Ngao Mộ Thiên mở ra xem xét, nở nụ cười, bên trong hai chai nước, hai khối chocolate, hai túi bánh bích quy, còn có ba khẩu súng, ha ha, Tiểu Nhiên sẽ không phải cho rằng chỉ có một mình hắn đi a, bất quá, Tiểu Nhiên như vậy khiến cho hắn càng ngày càng thích, Tiểu Nhiên, vì anh và em mà anh sẽ cố gắng sống sót, cho nên, vì anh, xin em đừng vứt bỏ anh.
Lặng lẽ đến phòng tắm, nụ cười trên mặt không có, khóa cửa gì đó ghét nhất.
Cho nên Dịch Nhiên vừa ra tới đã nhìn thấy khuôn mặt ai oán mười phần, bất quá loại vẻ mặt này phối hợp khuôn mặt anh tuấn của Ngao Mộ Thiên thật đúng là vô cùng buồn cười, cho nên Dịch Nhiên rất không nể tình cười dài, bị cười Ngao Mộ Thiên cũng không ai oán, trực tiếp ôm lấy Dịch Nhiên, mục tiêu, trên giường! Không sao, em cười a, một hồi khiến cho em cười không nổi.
Bị ôm, Dịch Nhiên vội vươn tay ngăn cản, thời điểm muốn ngăn cản, tay dừng lại rồi vòng ở cổ Ngao Mộ Thiên, tùy ý đối phương đem cậu đặt trên giường, tuy đều là cấp , nhưng không thể phủ nhận lực lượng của cậu so với Ngao Mộ Thiên mạnh quá nhiều.
Ôn nhu đem Dịch Nhiên đặt trên giường, thuần thục cởi quần áo lẫn nhau, cúi người xuống dưới, Dịch Nhiên run lên, loại xúc cảm thân cận da thịt này cậu còn chưa quen.
Cảm giác được người dưới thân không được tự nhiên, Ngao Mộ Thiên nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương, cho đến khi đối phương loạn ý tình mê, mới lặng lẽ bắt đầu khai thác phía sau, đợi đến khi không sai biệt lắm, trầm xuống, hết thảy mới vừa mới bắt đầu…
Buổi sáng, lúc Dịch Nhiên thức dậy, Ngao Mộ Thiên đã xuất phát, trên người nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra ngày hôm qua Mộ Thiên có giúp cậu thanh lý, lần này ngược lại không có đau như lúc trước, có lẽ là Mộ Thiên cố kỵ hôm nay có việc cho nên không có làm nhiều lần lắm, bởi vậy Dịch Nhiên không có tiến không gian khôi phục thể lực, mà là mặc xong quần áo liền rời khỏi giường.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, trên bàn dán tờ giấy nhỏ,【Tiểu Nhiên, anh đi trước, trong phòng bếp có cháo nóng, nhất định phải ăn.】
“… Một đường cẩn thận.” Cầm lấy tờ giấy nhỏ, Dịch Nhiên lẩm bẩm nói, ngày hôm qua không dám nói, sợ nói cậu sẽ nhịn không được không muốn Mộ Thiên đi, hiện tại cậu mới hiểu được vì sao Mộ Thiên sẽ lo lắng như vậy, dù cho lý trí nói cho cậu biết Mộ Thiên rất lợi hại, nhưng về mặt cảm tình cậu vẫn không muốn Mộ Thiên đi.
Ăn xong cháo, nhìn thời gian, cũng không kịp rửa chén, vì vậy vội vàng mặc đồng phục mới nhận, quân trang cổ lật màu đen nổi bật lên thân thể thon dài của Dịch Nhiên, một cây đai an toàn vòng qua vai trái cài trên dây lưng, bên trong là áo màu trắng, trên hai vai lóng lánh một ngôi sao, lại giày màu đen, ừ, đồng phục tồn tại quả nhiên có thiên lý a.
Đi xuống lầu, Dịch Nhiên lại nhìn thấy mấy bác gái đại thẩm tụ cùng một chỗ, bất quá lần này ngược lại không có nói gì nữa, ít nhất cho đến khi Dịch Nhiên đi xa cũng không nghe thấy.
giờ phút, Dịch Nhiên đúng giờ đẩy cửa ra, khi cậu vào trong phòng đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, sau đó lại hồi phục lại thì lên tiếng thảo luận những thứ gì đó, nhưng Dịch Nhiên phát hiện, tuy nhìn như đang nói chuyện, kì thực tầm mắt đều nhìn cậu mà, người ở bên trong không nhiều lắm, người, cơ hồ đều là ngồi hai bên.
Dịch Nhiên dừng chân, ánh mắt lại tối sầm li, ở trong nhóm người này cậu thấy được ba người quen, hai người dị năng giả lần đầu tiên cậu tới đại lâu bị ngăn cản, mà người còn lại là Ngao Vũ, chắc hẳn Ngao Vũ cũng nhìn thấy cậu, vừa định hướng cậu chào hỏi lại bị cậu xoay đầu qua một bên, thái độ cự tuyệt làm cho Ngao Vũ rút cái tay tính toán vươn ra.
“Đội trưởng, làm sao vậy?” Đeo kính mắt đội phó Đội hỏi, thuận tiện nhìn sang, người kia là…
“Không có gì.” Ngao Vũ thu hồi tầm mắt, “Chỉ là muốn thừa dịp Đội vừa mới thành lập mà đánh tốt quan hệ thôi.”
“A.” Đội phó gật gật đầu, lại nhìn về phía Dịch Nhiên, quân hàm Thiếu tá sáng loáng so với những đội trưởng khác ngay từ đầu là quân hàm Thiếu úy, cao hơn bậc, khó trách đều nói đội trưởng Đội là thân thích Thẩm thượng tướng.
Nếu như Dịch Nhiên biết ánh sao trên vai là một trong những nguyên nhân dẫn tới chú ý, có lẽ cậu sẽ hối hận mặc đồng phục chết tiệt này, không, cậu hiện tại đã hối hận, bởi vì toàn phòng, chỉ có mình cậu mặc chính thức như vậy, người còn lại đều là thường phục đơn giản, xắn tay áo, không cài nút áo, một người so với một người còn tùy ý hơn, điều này làm cho cậu thoạt như lạc bầy, từ đó về sau Dịch Nhiên mới biết được, nguyên lai đồng phục là ở trường hợp chính thức mới mặc, tỷ như lúc thượng cấp kiểm tra, đương nhiên còn lại về sau cậu cũng có thể mặc, nhưng dị năng giả dù sao không phải quy cũ như quân nhân, không có thói quen mặc loại quần áo này.
“Tất cả mọi người tới đủ a?” Đi vào trước là một quan quân không biếtt, đằng sau còn đi theo hai người, một người là Dịch Nhiên quen thuộc, Thẩm thượng tướng, một người là Dịch Nhiên ngày hôm qua gặp qua một lần, người nam nhân kia.
“Ngao thiếu tướng hảo.” Toàn thể đứng dậy, kể cả Dịch Nhiên cũng vậy, bất quá, Ngao? Ngao cũng không phải thế gia vọng tộc, người này cùng Mộ Thiên có quan hệ gì sao?