Mạt Thế Chi Trọng Sinh

chương 92: vật chất y

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không đi.” Dịch Nhiên trực tiếp cự tuyệt.

Thẩm thượng tướng nâng trán, ông ngay từ đầu đã biết thằng nhóc này không dễ thuyết phục, “Cậu phải biết rằng cái này đã không còn là vấn đề cá nhân, tuy R quốc bị tang thi chiếm lĩnh, chúng ta hẳn là phải có chủ nghĩa nhân đạo, nhưng, cái này cũng không đại biểu bọn họ có thể ở trên địa bàn của chúng ta muốn làm gì thì làm, nhưng mà…”

Thẩm thượng tướng đứng dậy chỉ vào địa đồ, “Chúng ta phải nhanh chóng gieo trồng, nếu không rất có thể toàn bộ B thị sang năm lâm vào nạn đói, cho nên ta hy vọng cậu có thể đi tìm hiểu, thăm dò đối phương, chúng ta cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất, thời gian ngắn nhất một mẻ hốt gọn.”

Thời gian a, ở hiện tại mới biết được nó quý giá cỡ nào, bên ngoài có tang thi đang tiến hóa, bên trong có nhân loại quấy rối, aiz.

“Cùng tôi không liên quan.” Dịch Nhiên nói xong, xoay người đi về hướng cửa ra vào.

“Hỗn tiểu tử, cậu không có một chút lòng yêu nước sao?” Lúc tuổi còn trẻ đã đánh giặc, Thẩm thượng tướng cũng nhịn không được nữa.

Nghe được ông ta rống giận, đang muốn kéo cửa ra, Dịch Nhiên dưới chân dừng lại, trên tay dừng lại.

Thẩm thượng tướng mừng rỡ, “Thay đổi chủ ý sao?”

“Không.” Dịch Nhiên trở lại, “Tôi muốn chút ít thứ, tôi nhớ ông cũng sẽ không cự tuyệt a?”

Thẩm thượng tướng khóe miệng co giật, trừng Dịch Nhiên, “Yên tâm, không thiếu phần cậu!”

Tìm được đáp án thỏa mãn, Dịch Nhiên trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài.

“Trưởng quan, Dịch Nhiên này…” Từ Vinh không rõ vì sao Thẩm thượng tướng để mắt người trẻ tuổi này, tuy dị năng cao cường nhưng tính cách thật sự không cách nào làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Thẩm thượng tướng khoát khoát tay.”Xem ra ta phải xuất tuyệt chiêu cuối cùng, Dịch tiểu tử a, lần này ngươi không đi cũng không được, Từ Vinh, thông tri xuống dưới.”

“Dạ.”

Đi ra cửa, Dịch Nhiên đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, nhìn sang bốn phía, ảo giác a.

“Dịch ca.” Vu Đồng ở một bên chờ Dịch Nhiên đi ra.

“Gì?” Dịch Nhiên ứng thanh, tiếp tục xoay người xuống lầu, Vu Đồng theo ở phía sau.

“Dịch ca, anh sẽ đi a?” Trong mắt Vu Đồng một vòng kiên cường, “Có thể mang tôi đi không?”

“Hả?”

“Chính là đem người R quốc ở trong nước chúng ta đuổi đi ra a! Dựa vào cái gì bọn họ chiếm chỗ của chúng ta còn giết người của chúng ta? Nơi này chính là Z quốc!” Vu Đồng căm giận nói, ở trước tận thế hắn đã không xem vừa mắt R quốc và Y quốc, một cái hận không thể chiếm lấy tất cả hải đảo Z quốc, một cái hận không thể đem tất cả văn hóa Z quốc thành của bọn hắn, quá vô sỉ, không chỉ có vô sỉ như vậy, nhắc tới tận thế, duy nhất làm cho người ta cao hứng cũng có, hai nước này người nhiều đất ít, tang thi một khi bộc phát ngay cả chỗ trốn cũng không có, không giống Z quốc, mặc dù nhiều người nhưng diện tích cũng rộng a.

Dịch Nhiên dừng bước lại, nhìn Vu Đồng, “Bố cục thế giới từ khi tang thi bộc phát đã toàn bộ thay đổi.”

“Nhưng…” Vu Đồng nóng nảy, tuy hai nước không còn, nhưng người vẫn còn vô sỉ chạy tới chiếm đất người khác a.

Dịch Nhiên trực tiếp cắt đứt lời Vu Đồng, “Trở về tự mình nghĩ.”

“… Nha.” Bị ngữ khí Dịch Nhiên làm tỉnh táo lại, Vu Đồng cũng không còn tức giận như trước, cúi đầu, tuy không có cam lòng lại không thể làm gì được.

Liếc Vu Đồng, Dịch Nhiên thở dài, rốt cuộc là từ khi nào thì cậu ra nông nỗi này, aiz, quả nhiên chức đội trưởng không thích hợp với cậu a, nguyên Đội bị người khác diệt, đối phương cũng không phải hổ giấy ngoan ngoãn chờ bọn họ tìm tới cửa, còn có, cậu cũng không muốn Mộ Thiên lại đi theo mình mạo hiểm.

Bất quá đối với Vu Đồng, cậu ngược lại không lo lắng, tuy ngẫu nhiên tiểu tử này nhiệt huyết chút, nhưng tỉnh táo lại thì nên làm gì thì làm đó, dù sao ai không có tình cảm mãnh liệt của tuổi trẻ?

“A, Dạ…” Hai người vừa xuống lầu, Vu Đồng đã nhìn thấy người nào đó dưới bóng cây.

Dạ Lê cắt đứt lời Vu Đồng, “Dịch Nhiên, tôi tìm cậu có việc.”

Vu Đồng rất thức thời kính lễ lui về phía sau, lưu lại Dịch Nhiên cùng Dạ Lê, không, là ba, còn có tiểu cá tử sợ hãi rụt rè đi theo sau lưng Dạ Lê.

tiểu cá tử = người có vóc dáng nhỏ

Dạ Lê mỉm cười nói: “Dịch đội trưởng, tôi tới thực hiện lời hứa của mình, cậu đem người mang về? Hay là tìm người tới bắt?”

Dịch Nhiên thấy Dạ Lê cười có thâm ý khác, thoáng chốc minh bạch, “Anh từ bỏ sao?”

Dạ Lê gật gật đầu, “Đã hứa nhất định là ‘đưa’ cậu.”

“Được, vậy anh có thể đi.”

Dạ Lê vỗ vỗ bả vai tiểu cá tử, sau đó xoay mặt về phía Dịch Nhiên phất phất tay, “Lần sau có cơ hội lại hợp tác.”

“Ngươi đi theo ta.” Dịch Nhiên nhìn tiểu cá tử.

“A, nha.” Tiểu cá tử căng thẳng bất an, từ khi bị Dạ trưởng quan gọi đi chứa đồ vẫn chưa hồi phục trạng thái.

Đi theo Dịch Nhiên đến một gian phòng yên lặng khác.

“Mang thứ đó lấy ra đi.” Dịch Nhiên khiêu mi.

“A? Nha.” Tiểu cá tử bắt đầu đem vài bao được bao bọc nghiêm nghiêm thực thực gì đó từ trong không gian lấy ra, chậm rãi chồng chất trên mặt đất.

Dịch Nhiên nhìn vài bao đó, chiếu theo cách làm việc của Dạ Lê, hẳn là do chính bản thân hắn làm a, mỗi thứ tròn giống như bánh trôi.

“Xong rồi.” Tiểu cá tử sờ sờ đầu, câu nệ đứng ở một bên.

“Ừ.” Dịch Nhiên đi đến trước, tới gần tiểu cá tử, ngân quang lóe lên.

Không phản ứng kịp, tiểu cá tử mang theo tươi cười câu nệ đối với Vu Đồng, hô hấp đình chỉ, chết.

Thu hồi chủy thủ trên tay, Dịch Nhiên mặt không đổi sắc đem toàn bộ đồ trên mặt đất cất vào không gian của mình, Dạ Lê cái gọi là “đưa” chính là ý tứ này, tuy chỉ là khuân đồ, nhưng nếu buột miệng bị người khác liên tưởng đến, chuyện quân đội tiêu diệt thế lực khắp nơi cũng sẽ bị giũ ra, mà mọi người đều sợ chết, đến lúc đó cá chết lưới rách chỉ làm cho tang thi được lợi, không bằng ngay từ đầu đem hết thảy bóp chết trong trứng nước.

Quả nhiên, lúc Dịch Nhiên đi ra cửa, lần nữa thấy Dạ Lê, hai người yên lặng nhìn thoáng qua.

Dạ Lê không có hỏi Dịch Nhiên vì sao không mang theo người chứa đồ vật, cũng không hỏi những vật kia sao lại không thấy, hắn không cần biết rõ những chuyện này, hắn chỉ cần biết, thanh niên ngẫu nhiên mơ hồ này làm hắn cảm thấy hứng thú là được, nếu không có xung đột lợi ích, bọn họ cũng không phải là địch nhân.

Quay đầu lại nhìn nam nhân còn tựa trên cửa ra vào, xa xa Dịch Nhiên lặng lẽ tán đi kiếm lạnh như băng trên tay, người nam nhân này nhìn như thân thiết, kì thực không thể không phòng.

Ngón tay bắn ra, lửa đốt căn phòng hoang vu không đáng giá, Dạ Lê xoay người rời đi, hắn biết lập tức sẽ có người phát hiện, cho nên không cần lo lắng sẽ cháy quá mức.

Đi ra cửa chính trông thấy xa xa bốc lên ánh lửa, mắt Dịch Nhiên nhắm lại, thật là không thể không phòng a.

“Dịch Nhiên?”

Lúc này một thanh âm giống như lạ lẫm rồi lại có chút quen thuộc từ phía sau truyền đến, Dịch Nhiên nghi hoặc quay đầu lại.

“Dịch Nhiên, thật đúng là cậu a?” Tô Vân mắt mang vui vẻ đi tới, một thân tây trang giày da – cách ăn mặc của phần tử tinh anh, “Có rảnh không? Mời cậu ăn cơm.”

“Tôi còn có việc.” Dịch Nhiên nhàn nhạt cự tuyệt, đối với người này, cậu trước sau có một vướng mắc, cho dù cậu cũng hiểu rõ cái vướng mắc này ở kiếp này không giải thích được, nhưng cũng là vướng mắc.

“Thật đúng là đáng tiếc a.” Tô Vân vui vẻ không giảm, “Bất quá, tôi đã nói mà, lúc trước nghe người khác nói tên đội trưởng Đội quen tai như vậy, nguyên lai thật là cậu a.”

“A.”

“Đáng tiếc, tôi hiện tại có chức vụ trong người, nếu không, ở dưới tay cậu khẳng định càng có ý tứ.”

“… Nha.”

“Cậu hiện tại muốn đi đâu?” Tô Vân tuy không rõ vì sao Dịch Nhiên đối với mình lạnh lùng như vậy, nhưng hắn cho rằng chỉ cần mình đối tốt với đối phương, một ngày nào đó cậu ta sẽ thay đổi không phải sao?

“Tôi… Mộ Thiên!” Dịch Nhiên vừa muốn trả lời đã thấy Ngao Mộ Thiên không biết tại sao tới chỗ này, âm thầm thở phào, tự mình biết lý do nhưng không cách nào nói ra miệng trách tội đối phương, làm cho cậu rất nghẹn.

Nghe được Dịch Nhiên kêu, Ngao Mộ Thiên đi tới, đi thoáng qua một cái, thì thấy được Tô Vân, lập tức sắc mặt trầm xuống, “Tiểu Nhiên, vị này là?”

Không đợi Dịch Nhiên giới thiệu, Tô Vân đã đi trước một bước, nhìn như ôn hòa kì thực đông cứng nói: “Tôi là Tô Vân, cùng Dịch Nhiên một chỗ từ N thị tới, trên đường đi làm phiền Dịch Nhiên chiếu cố.”

Trên đường đi! Chiếu cố! Mấy chữ này rõ ràng chạm đến thần kinh mẫn cảm của Ngao Mộ Thiên, cố ý nắm tay Dịch Nhiên, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Tô tiên sinh khách khí, Tiểu Nhiên nhà của tôi mới phiền cậu, dù sao đứa nhỏ này còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”

Chưa hiểu chuyện… Tô Vân cảm giác mình thực bội phục nam nhân trợn mắt nói dối này.

“Nếu Tô tiên sinh không có việc gì, tôi cùng Tiểu Nhiên đi trước, hôm nào hoan nghênh đến trong nhà của chúng tôi chơi.” Cuối cùng Ngao Mộ Thiên vẫn không quên kích thích nam nhân này, hắn đã cùng Tiểu Nhiên ở một chỗ, ngươi nha, đừng nghĩ chen vào được.

“Vậy được rồi, Tiểu Dịch, hôm nào gặp.” Chuyện của hai người này Tô Vân lúc trước có nghe qua, nguyên lai còn tưởng rằng là lời đồn, hiện tại phát hiện lại là thật sự, không thể phủ nhận trong nội tâm có cảm giác thật đau, bất quá, hắn sẽ không buông tay, cho nên trước tiên sửa xưng hô, “Đúng rồi, Tiểu Dịch, cậu biết một người tên là Kiều Lân sao?”

Kiều Lân? Người nọ lại muốn làm gì? Trong mắt Dịch Nhiên hiện lên một vòng sát khí, “Chuyện gì?”

Ngao Mộ Thiên áy náy nhìn Dịch Nhiên, hắn luôn nghĩ mãi mà không rõ, hắn ngay từ đầu là xa cách, vì sao đứa bé kia càng muốn quấn lên, bất quá sau khi hắn biết Kiều Lân đi tìm Dịch Nhiên, cũng đã làm cho Lăng Cảnh đem Kiều Lân trục xuất Hỏa Diễm đoàn.

“A, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, bởi vì nghe nói đứa bé kia cùng cậu có điểm giống.” Thấy rõ sát khí trong mắt Dịch Nhiên, Tô Vân cười ha hả bỏ qua, “Các người đã có việc, vậy sau này gặp lại a.” Kiều Lân…

“Em cảm thấy cậu ta có việc gạt chúng ta.” Dịch Nhiên nghi hoặc nhìn Tô Vân đi xa.

Ngao Mộ Thiên ghen tị nhìn Dịch Nhiên, “Hẳn chỉ là muốn cho em hiếu kỳ a, Tiểu Nhiên, em cũng không hỏi anh tìm em có chuyện gì sao?” Kiều Lân sao? Xem ra cần phải kêu Lăng Cảnh diệt cỏ tận gốc.

“Chuyện gì?”

“Lần trước không phải đánh biến dị thực vật sao? Anh nhớ em nói sẽ cùng nhau đi sở nghiên cứu.”

“Không phải nên giao cho công hội sao?”

“Công hội nói vật kia ý nghĩa trọng đại, cho nên để anh trực tiếp giao cho viện trưởng viện nghiên cứu, em cùng đi với anh.”

“Được.” Dịch Nhiên một lời đáp ứng, có thể nhân cơ hội xem tiến độ của vật T kia.

Sở nghiên cứu là tòa nhà hình tròn màu trắng, đi theo người bước vào, Dịch Nhiên nhìn phòng cách ly bên cạnh, trong phòng cách ly có tang thi bị trói há miệng, tay bị trói khua lên ý đồ phá tan kính thủy tinh.

“Hai vị yên tâm, tầng kính thủy tinh này so với kính chống đạn còn tốt hơn, không cần lo lắng sẽ vỡ.” Nghĩ lầm Dịch Nhiên là sợ hãi, nghiên cứu viên đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, sau đó vào một gian phòng khách, “Hai vị chờ ở đây, tôi đi gọi viện trưởng tới.”

Đưa mắt nhìn người nọ rời đi, Dịch Nhiên lại nhìn một phòng cách ly khác, trong phòng một con rắn hổ mang bốn mắt đang cuốn thành một đoàn, mà bên kia một tang thi hài nhi quỳ rạp trên mặt đất, một đoàn nho nhỏ, toàn bộ tay trái đều là khung xương, khuôn mặt nhỏ nhắn hư thối không chịu nổi, con mắt đỏ trừng Dịch Nhiên, vươn tay muốn bắt.

“Nếu muốn nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, trước đó phải nghiên cứu nguyên nhân, Dịch thiếu tá, Ngao đoàn trưởng, cửu ngưỡng đại danh.” Lý viện trưởng một thân nho nhã đi tới, khi thấy Dịch Nhiên quan sát phòng thí nghiệm liền vội vàng giải thích, nếu là những người khác, hắn chắc chắn sẽ không cho bọn họ đi vào nơi này, nhưng người này là Dịch Nhiên – người trẻ tuổi lúc trước đưa tới vật T kia, cho nên hắn cũng phá lệ cho bọn họ tiến vào xem.

“Lý viện trưởng, ngài hảo.” Ngao Mộ Thiên nghe tiếng đứng dậy, bởi vì biết rõ Dịch Nhiên ghét nói chuyện khách sáo, vì vậy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. “Không biết chỗ này có nghiên cứu biến dị thực vật không?”

“Biến dị thực vật?” Lý viện trưởng lập tức nghiêm túc lên, “Dựa theo lý luận, loại bệnh độc này hẳn là đối với chỗ có sinh vật đều hữu hiệu, nhưng, chúng tôi đến nay còn chưa có thấy biến dị thực vật…” Đột nhiên Lý viện trưởng tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhãn tình sáng lên, “Chẳng lẽ, các cậu gặp qua?”

Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, xuất ra một đoạn biến dị thực vật, “Đây là ngày hôm qua đánh được, chỉ là một cành cây.”

Lý viện trưởng một phen đoạt lấy, kích động muốn lập tức nghiên cứu bây giờ, nghĩ tới trước mắt còn có hai người, “Các cậu có chuyện gì muốn hỏi thì tìm Tiểu Phó a, tôi có việc đi trước.” Tiểu Phó chính là nghiên cứu viên lúc nãy dẫn bọn họ đi vào.

Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên, bọn họ lúc trước có thương lượng qua, đoạn thực vật này ngoại trừ được cộng điểm thành tích, hắn không có ý định muốn cái gì, dù sao cho viện nghiên cứu một cái nhân tình, cái này tốt hơn đòi những thứ khác.

“Tôi muốn hỏi vật T các người nghiên cứu ra sao rồi?”

“Cái này…” Tiểu Phó không nghĩ tới họ sẽ hỏi vấn đề này, nếu là chưa thì không đúng, vì có tiến độ… Nghĩ tới lời viện trưởng nói, khẽ cắn môi tiết lộ, “Thuốc miễn dịch còn đang nghiên cứu, nhưng trong quá trình nghiên cứu chúng ta phát hiện một loại vật chất Y có thể thức tỉnh dị năng nhân loại, nếu như không ngoài dự đoán, rất nhanh có thể chế tạo ra số lượng lớn.” Đúng, chính là bởi vì sớm muộn cũng bị quần chúng biết, cho nên hắn cũng không cần giấu diếm.

“Vật chất Y? Nguyên nhân sinh ra vật T sao?”

“Không sai, theo chúng tôi dự đoán, nhân loại sở dĩ sinh ra ba loại thay đổi, cũng là bởi vì trong vật T trộn lẫn nhiều vật chất đa dạng, ngoại trừ vật chất Y còn có vật chất có hại phá hư cơ thể con người, cho nên vật chất Y mới bị khống chế, mà có một số người sức miễn dịch mạnh có thể cùng vật chất có hại trung hoà cho nên là nhân loại bình thường, mà có một số người sức miễn dịch cao hơn vật chất có hại cho nên tiếp xúc vật chất Y giấu ở bên trong, do đó tỉnh lại dị năng, còn lại một bộ phận người thì không khống chế được vật chất có hại nên nhất định biến thành tang thi.”

“Đã có dị năng cũng là miễn dịch qua một lần, vì sao còn có thể lây?” Ngao Mộ Thiên hỏi.

“Tiến hóa, bệnh độc đang tiến hóa.”

Đúng vậy a, tiến hóa, tất cả đều đang tiến hóa.

“… Các cậu chờ xem, đợi tất cả mọi người có dị năng, nhất định có thể lần nữa khôi phục thành phồn hoa như trước tận thế.” Tiểu Phó nói xong lời cuối cùng càng hưng phấn, hắn tuổi còn rất trẻ, còn chưa có sống đủ đã tiến vào tận thế, may mà hắn còn có một nghề thành thạo, nếu không, hắn cũng không thể ở ngoại thành mỗi ngày dựa vào nhận bánh bao sống qua ngày, cho nên đối với tận thế rất chán ghét.

“Anh tin hết thảy sẽ khôi phục lại sao?” Đi ra viện nghiên cứu, Dịch Nhiên nhìn chân trời, trời giờ này vẫn còn mờ mờ, tựa như muốn mưa.

“Có thể khôi phục tất nhiên là tốt.” Tuy trả lời như thế, nhưng trong nội tâm Ngao Mộ Thiên luôn có loại dự cảm, hết thảy còn chưa chấm dứt.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio