Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

chương 55: chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không quản bên này, trái lại ở phía sau là một tràng sóng lớn trùng nhân, mỗi người đều như vừa có được bảo bối nào đó, không ngừng nhảy nhót vui mừng.

Bên trong khu vực của Liêm cũng có mấy vạn trùng nhân, mấy ngàn nhân loại rồi, số lượng thật sự không nhỏ, ngày trước đều ru rú trong nhà, rất ít đi ra ngoài, chứ đừng nói đến loại đi ra ngoài quy mô lớn như hôm nay là chưa bao giờ có.

Dọc theo đường đi, từ khu vực dân cư, một đường đi theo đến nơi tổ chức hôn lễ, thiên đàn tế sư, đều như đại quân trùng nhân đông đúc rậm rạp, đến cuối cùng đến nơi này không chỉ có đại quân trùng nhân của Liêm quân thượng, mà còn có không ít trùng nhân khác đến xem náo nhiệt.

Đối với cường giả luôn mang tâm thế tôn kính cùng sùng bái, loại tâm tình này của trùng nhân thật sự rất điên cuồng trầm mê không thua gì nhân loại trước kia theo đuổi thần tượng.

Bọn họ đối với quân thượng nhà mình là sùng bái đến cực điểm, hận không thể làm các loại tư thế quỳ liếm để diễn tả yêu thích của mình đối với quân thượng, dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của quân thượng.

Cùng nhân loại kết hôn, ăn một bữa tiệc, nhận một bao kẹo cưới, lây dính được chút hỉ khí tựa hồ là cách vui vẻ riêng của trùng nhân bọn họ.

Ví dụ như vào ngày kết hôn, chạm vào xe hoa (xe ngựa) của đối phương, nghe người ta nói những thứ đó ở trong mắt con người là thánh thú, chúng được gọi là kỳ lân.

Chúng đặc biệt hồn nhiên và đặc biệt dành cho các cặp đôi mới cưới, chỉ cần bạn chạm được vào là niềm vui sẽ đến, rồi biết đâu lần tới người kết hôn sẽ là mình.

Có thể sờ tới hỉ phục của quân thượng và phu nhân, vậy thì càng tốt hơn, không chỉ là hỉ khí tràn trề, đặc biệt phu nhân còn đang mang thai, quả thực là không thể nào tốt hơn.

“Ta sờ được rồi, ngươi thì sao?” Một gã trùng nhân cao to đẹp trai sờ được áo bào của phu nhân liền nhanh chóng chạy ra ngoài, trong lòng vui vẻ, đắc ý chia sẻ niềm vui với đồng bạn.

“(⊙o⊙) a!, thật sao? Ta còn chưa sờ được, đáng tiếc trùng nhân ở đây thật sự quá nhiều, đẳng cấp của ta lại không cao, bị đám trùng nhân cường đại hơn ném ra ngoài.” Trùng nhân kia cúi đầu ủ rũ, ảo não không thôi.

“Ta cũng muốn được dính chút hỉ khí của quân thượng, sau đó có lẽ ta sẽ có một bạn lữ…” Đây là khát vọng của trùng nhân.

“o(n_n)o ha!, ta cũng sờ tới rồi, tuy rằng quân thượng trừng ta một cái, nhưng mà ta cảm thấy rất đáng, ta sờ được là làn váy của phu nhân.” Lại có một trùng nhân tuyên cáo thành tựu của mình, khiến cho ánh mắt ước ao ghen tỵ của những trùng nhân khác bắn tới hắn, sống lưng trùng nhân đó vẫn thẳng tắp.

“Phu nhân đang mang thai trứng của quân thượng, sờ đi, lần sau nhất định sẽ có trứng của chính mình!” Trùng nhân kia tiếp tục diễu võ dương oai.

“o(≧v≦)o~~ Tuyệt vời!”

“Ta cũng muốn sờ phu nhân một chút!”

“Sờ một chút thì sẽ có trứng sao? Ta cũng muốn, nếu quả thật như vậy thì quá tốt rồi.”

“… Đáng tiếc, ta luôn bị vứt ra, những thị vệ kia quá đáng hận, nhất định là đố kị chúng ta, làm sao cứ luôn vứt ta ra ngoài vậy chứ…”

“Còn ném xa như vậy, ta cũng không với tới được.”

Kết quả, đông đảo thị vệ không ngừng ngăn chặn những trùng nhân muốn lây chút hỉ khí, ném bọn chúng ra ngoài.

Nhưng vô số trùng nhân bị ném ra ngoài đó vẫn kiên cường, bướng bỉnh muốn chạm vào mép xe ngựa, cảnh tượng này thật sự quỷ dị không thể tả, nhưng lại có cảm giác vuu sướng khó giải thích.

Sau khi đi gần một giờ cuối cùng cũng tới nơi, xe ngựa dừng lại trước bậc thang lát đá trắng.

Đây là một ngọn đồi, con dốc hoàng thổ cao nhất ở Thác Trạch Mộc, cao gần hai trăm mét.

Uốn lượn xung quanh là một đoạn bậc thềm lát bằng đá trắng, có bậc thang có gần nghìn bậc, thoạt nhìn có chút hoa mắt.

Xe ngựa dừng sát bên cạnh thềm đá, Liêm đứng dậy đi xuống, rồi làm lại động tác như lúc ở trong khu dân cư, ra hiệu cho cậu trèo lên.

“Lên đây, tôi cõng em đi lên.” Liêm nói.

Những trùng nhân đang vui vẻ bây giờ đứng ở hai bên thềm đá trắng, nghiêm túc canh giữ, xua đuổi những trùng nhân và nhân loại đến vây xem náo nhiệt.

Nhạc Tử Mặc đàng hoàng leo lên, nhìn thấy đỉnh tế đàn cao ngất đột nhiên cảm thấy đặc biệt xấu hổ.

Số bậc thang này ít nhất cũng phải nhiều hơn bậc, lại còn cõng thêm một người, thật sự có hơi quá sức.

Nhưng Liêm đi cực kỳ thoải mái, mỗi bước đi đều hết sức trầm ổn, cầu thang cao như vậy, không đến mười phút đã đi xong, đến đỉnh đồi lại phải đi thêm một đoạn cầu thang nữa mới đến chỗ được chỗ cục đá hình tròn kia, đây chính là thiên đàn của trùng tộc.

Mười mấy tên tế sư mặc áo choàng trắng, thân ảnh cao lớn hoàn toàn bị bao phủ bên trong, mũ trùn che khuất hết khuôn mặt bọn họ, khiến cho ngũ quan của bọn họ đều lâm vào bóng tối.

Chính giữa thạch đàn đặt hai tấm bia đá cao chừng chục thước, rộng hai thước, lấy tấm bia đá này làm trung tâm, xung quanh tỏa ra những sắc màu rực rỡ.

Màu sắc sặc sỡ khiến người ta hoa mắt, không khí trang nghiêm, linh thiêng khiến người ta phải kinh ngạc.

Không biết từ lúc nào Liêm đã thả cậu xuống, sau đó được Liêm nắm tay một đường đi tới chính giữa thạch đàn, hai tên tế sư trên người mặc bạch y đấu bồng đang cầm một cái bình nhỏ màu trắng, ở trước mặt bọn họ lẩm bẩm lải nhải cái gì đó.

Nhạc Tử Mặc hoàn toàn nghe không hiểu, mấy lời nói đó cứ như đang tụng kinh, vừa trống rỗng vừa dài lê thê, lại không ngừng đánh vào linh hồn.

Lẩm bẩm một hồi, lại có hai tên tế sư tiến lên, mỗi người nâng một cái chén nhỏ trong vắt lên, còn có một cái bình nhỏ và một lưỡi kiếm sắc bén.

Liêm bước lên, cầm lưỡi kiếm cắt cổ tay rồi nhỏ chất lỏng trong suốt màu nâu vào đầy một chén.

Đó là máu của trùng nhân.

Làm xong, Liêm gác lại lưỡi kiếm rồi tùy ý lau vết thương một cái, năng lực tự hồi phục của trùng nhân rất mạnh, nên vết thương của Liêm rất nhanh đã không còn chảy máu nữa.

Sau đó ánh mắt y rơi trên người Nhạc Tử Mặc.

Nhạc Tử Mặc cầm một lưỡi kiếm bản rộng hơn, bề mặt lưỡi kiếm màu trắng bạc phản chiếu bức tranh kỳ dị trên khuôn mặt cậu.

Dừng một chút, Nhạc Tử Mặc khẽ cắn răng, hung hăng vạch một đường trên cổ tay mình.

Máu đỏ tươi tuôn ra, cơn đau xé rách khiến Nhạc Tử Mặc cau mày, nhìn máu của mình không ngừng chảy ra, chẳng mấy chốc đã đầy một cái chén nhỏ.

Rõ ràng chảy máu không phải rất nhiều, lại không hiểu sao cậu lại đầu váng mắt hoa.

Đặt lưỡi kiếm xuống, Nhạc Tử Mặc vô thức che vết thương đẫm máu dữ dội lại, Liêm đang im lặng quan sát tất cả những điều này nhanh chóng nắm lấy bàn tay bị thương của cậu, sau đó y lại làm một hành động khiến cậu rất bất ngờ.

Liêm ngậm vết thương vào miệng, sau đó dùng sức nhổ ra cái gì đó, chờ y buông ra, trên cổ tay Nhạc Tử Mặc đã không còn chảy máu nữa, chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ.

Hai vị tế sư bưng hai cái chén nhỏ đựng máu, mỗi người cầm cái bình nhỏ trong tay bỏ vào chén một thứ gì đó, rồi đổ vào trong một cái lọ chứa.

Đó là một cái hộp đựng hình quả lê có mỏ vịt, toàn thân đen kịt, máu của trùng nhân và con người dung hợp với nhau, làm toàn thân của cái vật chứa đó một tối một sáng lập loè ánh sáng.

Lọ chứa được cố định trên một cái trụ ở chính giữa của hai tấm bia đá cao đến nửa người.

Hơn chục tế sư ngồi xung quanh Nhạc Tử Mặc và Liêm rồi bắt đầu ngâm xướng, những âm thanh huyền bí và thanh tao vang vọng cả một vùng trờ, mờ mịt khó nắm bắt, nhưng vẫn đọng lại ở trong lòng, thời khắc này tựa hồ cực kỳ thần bí thiêng liêng.

Nhạc Tử Mặc sững sờ nhìn những tế tư đang khoác trên mình chiếc áo choàng trắng, cảm thấy đầu óc mình tê dại, suy nghĩ như bị đóng băng trong khi những vị kia vẫn còn đang ngâm xướng, suy nghĩ của cậu trôi theo giọng nói thanh tao càng xa xôi.

Cơ thể dường như bị một thế lực bí ẩn nào đó khống chế, tay chân cứng đờ, mất đi hoàn toàn quyền chi phối cơ thể của mình.

Này, chuyện gì thế này?

Cậu muốn đi hỏi Liêm đang bên cạnh mình, nhưng đáng tiếc, dù Nhạc Tử Mặc cố gắng thế nào thì y cũng không thể mở miệng.

Hiện tượng vừa quái dị vừa hoang đường này bắt đầu từ khi các tên tế sư kia niệm kinh, ngâm xướng.

Thân thể không có cách nào cử động, không thể tự điều khiển bản thân, loại cảm giác này thực sự quá tệ.

Nhạc Tử Mặc sợ hãi, không biết đến bao giờ tình huống kỳ lạ này mới biến mất.

Mà lúc này, từ phía dưới thiên đàn đột nhiên nhảy ra hơn trăm tên trùng nhân trên người quấn đầy sợi nhỏ.

Có trùng nhân giống đực cũng có trùng nhân giống cái, nhưng chúng không có thân hình to lớn hay tay dài chân dài.

Mà trên người bọn chúng lại mang theo các loại chân và móng vuốt sắc bén, cổ mỏng như những sinh vật có răng cực kỳ sắc nhọ.

Nước sơn đậm đặc phủ khắp phần da của những trùng nhân này, bọn họ có làn da khá trắng nên lớp sơn trên phần da của bọn họ trông có vẻ bắt mắt.

Không giống như tiệc cưới, những con sâu này đang khắc họa những biểu tượng đơn giản, chúng đập mạnh những đồ trang sức có trọng lượng xung quanh bàn thờ bằng đá hình tròn rồi bước ngay ngắn, sau khi các tư tế ngâm xướng xong, chúng la hét lớn tiếng như tiếng nổ của sấm, đâm toặc bầu trời xanh.

Khi những trùng nhân này bước lên, toàn bộ mặt đất ngay bàn thờ bằng đá đều rung chuyển.

Ngay khi Nhạc Tử Mặc đang mất hồn vía, đột nhiên bị ép quay người lại, trước mặt bị bóng đen bao phủ, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Liêm phóng đại trước mặt cậu, đồng thời, người này còn một tay ôm lấy eo gầy của cậu, một tay khác thì đỡ sau đầu của cậu. Trong khi Nhạc Tử Mặc đang chết lặng thì đôi môi lạnh băng của Liêm đã phủ lên, vững vàng ngậm lấy vạt môi ấm áp của cậu giữa răng môi y.

Đột nhiên Nhạc Tử Mặc đỏ bừng mặt

Tại nơi linh thiêng như vậy, mà còn trước mặt nhiều trùng nhân mà làm cái trò này, có phải là quá chói mắt rồi không?

Cậu cũng không ngờ trùng nhân cũng có thể lãng mạn như vậy.

Môi Liêm lạnh như băng, kể cả răng và lưỡi cũng vậy.

Cậu cảm giác như mình đang bị nghiền nát dưới hàng loạt đợt tấn công bằng lưỡi của Liêm.

Miệng và lưỡi của cậu đung đưa không mục đích theo chuyển động của y càng làm cho cậu đỏ mặt hơn.

Đầu óc Nhạc Tử Mặc như bị chết máy, hô hấp dần hỗn loạn, dưới một loạt công kích của Liêm cậu như quân lính tan rã.

Y vừa mạnh mẽ vừa độc đoán dùng đầu lưỡi mềm mại cố sức cạy hạm răng đang đóng chặt của cậu, liếm lám thô bạo khắp nơi trong khoang miệng một lượt, không cho cậu cự tuyệt.

Quả thực xấu hổ không chịu nổi.

Cũng không biết có phải là ảo giác chật cậu hay không nhưng cậu luôn cảm giác thân thể mình đang bắt đầu toả nhiệt nóng lên, hai đầu gối có xu thế nhũn ra, mà nhiệt độ trên người Liêm cũng đang không ngừng tăng lên.

Hai bàn tay đang nắm bên hông và sau gáy cậu cũng dần gia tăng sức lực, bàn tay Liêm rất lớn, xương ngón tay lại khá dài, mỗi lần đối phương có bất kỳ hành động nhỏ nào Nhạc Tử Mặc đều có thể cảm nhận được rõ ràng.

Khi nhiệt độ cơ thể của cả hai cùng tăng vọt, khoang miệng lạnh giá của Liêm cũng dần trở nên ấm áp.

Vì đang rất gần nhau, Nhạc Tử Mặc có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Liêm trên môi cậu, trên mặt, trên người đối phương cũng đặc biệt nồng nặc khí vị đang toả ra.

Nhạc Tử Mặc cảm thấy như thể cậu ngửi thấy một hơi thở rất quyến rũ, dụ dỗ cậu, dẫn cậu từng bước từng bước chạy đến một phương hướng cực kỳ kì lạ kia.

Theo dấu chân của Liêm mà đồng thời trầm luân, mê say trong đó.

Hai tay đang ôm sau lưng cậu xoa nắn, liên tục nhào nặn lớp vải trắng bạc, thân nhiệt nóng bỏng liên lụy đến hai thân thể.

Liêm bắt đầu thở dốc không yên, y trở nên nóng bất an, vẻ mặt có chút thống khổ, dường như là cố gắng ẩn nhẫn sự ngột ngạt trong cơ thể.

Hai người dính sát vào nhau, như hai đứa trẻ sinh đôi bị dính vào nhau, hơi thở trong lồng ngực cũng trở nên nóng rực lạ thường.

Nhạc Tử Mặc cũng cảm thấy hô hấp của mình đang gặp khó khăn, trắn bắt đầu chảy ra từng giọt từng giọt mồ hôi hột.

Ý thức đã hoàn toàn bị dung nhập vào trong đó, cơ thể từ lâu đã từ bỏ quyền chi y, Nhạc Tử Mặc mơ mơ màng màng nghĩ, vì sao y cứ nắm chặt y phục của cậu không tha, sau lưng cũng sắp bị vò nát một lớp da rồi, sao không cởi quần áo ra rồi thống thống khoái khoái chiến đấu một hồi cho xong luôn?

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Nhạc Tử Mặc như được đánh thức, kéo cậu ra khỏi biển dục vọng, khỏi cảm giác đắm chìm trong khát vọng ngọt ngào.

Cậu, cậu cư nhiên lại có ý nghĩ như thế!

Nhạc Tử Mặc quả thực không thể tin được, ý nghĩ dâm đãng đó cư nhiên sinh ra từ trong đầu cậu, cậu kinh hãi mở to mắt liền nhìn thấy trên gương mặt lạnh như băng của Liêm là sự ẩn nhẫn và thống khổ, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng vô cùng quái dị.

Lễ cưới của dị tộc, không phải là trùng nhân và nhân loại ở tại thiên đàn, trước mặt tất cả tế sư và vũ công mà trình diễn một hồi XX OO kia chứ?

Có bao nhiêu trùng nhân đang ở đây vậy?

Đừng nói mấy trăm, hơn cả trăm cũng có đó, ở trước mặt nhiều người như vậy mà tiến hành loại nghi thức đó, nhân loại bình tĩnh cỡ nào mới chịu đựng được đây.

Không lẽ lúc tế sư ngâm xướng khiến thân thể nhân loại không cử động được là để làm nền cho nghi thức kế tiếp này sao?

Nhạc Tử Mặc càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, đặc biệt là lần thứ hai bị Liêm cạy miệng, Nhạc Tử Mặc liền cảm thấy hoa cúc phía sau căng thẳng.

Chuyện làm tình thì có thể, thế nhưng chuyện này lại muốn làm trước mặt đông đảo mọi người như thế, etou, khẩu vị có phải là quá nặng rồi không?

Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình cần phải cùng đối phương ngồi xuống thương lượng một chút, nhưng một giây sau hành động của Liêm đã hoàn toàn đem ý nghĩ này của cậu lật đổ, môi đối phương hoàn toàn chiếm lấy môi cậu, loại hành động này cứ như đang muốn nuốt trọn cậu vào bụng, triệt để làm Nhạc Tử Mặc sợ ngây người.

Đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt, chuyển động qua lại bên trong, sau đó lại duỗi thẳng vào yết hầu, đem chất lỏng nóng hổi kỳ là vào trong dạ dày của cậu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio