Lời nói của Vưu Khê khiến sắc mặt mọi người thay đổi mạnh mẽ.
Người phụ nữ trung niên trong một gia đình ba người ôm con trai mang theo vẻ mặt lo lắng: "Vậy thì bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta sẽ không bị mắc kẹt trên hòn đảo này mãi mãi chứ?""Không thể nào.
Mọi người trong gia đình đều biết chúng ta đi du lịch, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta nếu xảy ra chuyện lớn như sóng thần!""Đúng vậy, đúng vậy.
Tôi nghĩ huống như thế này chắc hẳn chỉ là tạm thời, trên đảo nhiều người như vậy, làm sao có thể không có cứu viện?""Nhưng tình huống phía chính phủ Hải Quốc còn chưa lo xong cho thân mình, liệu họ có thể cử người đến cứu chúng ta được sao?""Không sao đâu.
Cho dù Hải Quốc không cứu thì Kinh Quốc của chúng ta nhất định cũng sẽ có cứu viện!""Nhưng phải chờ đến khi nào?"…Có vài người bắt đầu tùy ý nói chuyện, Phương Tử Thần cau mày không lên tiếng.
Trong số những người trong phòng, anh ta, Tiểu Lộ và Mang Mang là người đang ở tình huống tồi tệ nhất, khi bọn họ tham gia hoạt động vui chơi trên biển, đồ đạc và điện thoại của họ đều được gửi trong tủ chứa đồ, tất cả hành lý cùng đồ đạc của họ đều biến mất trong cơn sóng thần.
Bánh mì, thức ăn, nước uống trong tay vừa rồi đều là do Vưu Khê đưa cho, nhưng trong trường hợp này, đồ ăn của mọi người đều không có nhiều, vốn dĩ bọn họ dự kiến sẽ cùng đội cứu hộ đi đến núi Vọng Hải để lấy đồ tiếp tế, sau đó sẽ đợi người bên ngoài đến cứu họ.
Nhưng bây giờ đảo L hiện tại không có cứu viện bên ngoài trong thời gian ngắn, đồng nghĩa với việc vật tư, đồ ăn nước uống, thuốc men đều có hạn, không biết sau khi đi đến núi Vọng Hải có thể trụ được bao lâu! Mạnh Lộ không nghĩ xa như Phương Tử Thần, cô ta chỉ biết hiện tại cô ta vừa mệt lại vừa đói, tuy bánh mì có thể lấp đầy bụng nhưng lại không hề ngon một chút nào, hơn nữa chỉ có một túi mà chia cho ba người.
Quần áo, giày dép, túi xách, nhiều sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm đắt tiền, cũng như ví tiền, điện thoại di động và hộ chiếu của cô ta, tất cả đều bị mất trong trận sóng thần.
Cô ta bây giờ không có đồ đạc, thậm chí còn không có giày để mang, không hề có cảm giác an toàn chút nào, trong lòng cô ta có đủ loại hoảng sợ: “Vậy bây giờ chúng ta còn đi núi Vọng Hải không? Vừa rồi chúng ta đến đây, đợt cứu hộ và sơ tán thứ ba đã đi rồi, tôi nghe họ nói vẫn còn đợt thuyền cứu hộ cuối cùng, nếu chúng ta không rời đi và ở lại đây! "Không cần phải nói, những người còn lại đều biết mọi người trong khách sạn đều đã rời đi, bọn họ ở lại thì có thể làm gì?"Chúng ta chắc chắn phải đến núi Vọng Hải.
" Lâm Vụ nói, khiến mọi người yên tĩnh lại: "Điện nước ở đây có thể bị cắt bất cứ lúc nào, vật tư đang được đội cứu hộ chuyển lên núi cho nên không có lý do gì để ở lại.
"“Vậy chúng ta còn ở chỗ này làm gì?” Mạnh Lộ lại mở miệng, cô ta muốn thừa dịp nhân viên khách sạn còn ở, đi nhận chút đồ ăn nước uống, sau đó hỏi có giày và quần áo nào có thể thay đổi được không, bên dưới áo phông trên người cô ta là một bộ đồ bơi, thậm chí còn không có một cái quần.
.