Để tránh tai mắt của người khác, Tây Mạn lấy chiếc thuyền cao su từ một căn phòng khóa kín khác, thả nó xuống từ ban công phòng Nguyên Nịnh, trong nhóm có mười sáu người, một trẻ em, một thiếu niên và mười bốn người lớn, chia thành hai nhóm đi vòng qua bức tường bên ngoài của tòa nhà và leo lên cạnh du thuyền.
Khi lên du thuyền, mọi người mới phát hiện trên thuyền có người, hai người đàn ông địa phương tầm hơn hai mươi ướt sũng, đang ngồi khoanh chân ở lối vào cầu thang, chặn đường đi phía trước của họ.
Tây Mạn nhận ra đối phương, hai người này cũng là nhân viên khách sạn, giống như Tây Mạn, họ đều là người đến từ đảo bên ngoài và thường sống trong ký túc xá của khách sạn.
Có vẻ như họ đã bơi đến đó.
Nhưng du thuyền không thể mở được nếu không có chìa khóa, tại sao họ lại bơi đến đó mà không đợi đội cứu hộ?Tiểu Lộ, người đứng sau Tây Mạn phát ra tiếng kêu nhỏ sau khi nhìn rõ mặt của đối phương.
Đối phương mở miệng nói bằng tiếng quốc tế không quá chuẩn: “Các người đi tìm vật tư sao? Mang chúng tôi theo, mọi thứ trong khách sạn đều đã bị đội cứu hộ cầm đi, chúng tôi không muốn lên núi với hai tay trống rỗng.
"Lâu Vụ nhíu mày, sao bọn họ biết tìm vật tư mang lên núi?Anh ấy đảo mắt qua những người phía sau, Tiểu Lộ thấy anh ấy thì quay đầu né tránh.
Anh ấy lập tức đi tới túm chặt cô ta: “Cô nói với bọn họ?”Ban đầu Tiểu Lộ có chút chột dạ, hiện tại bị Lâm Vụ kéo ra tra hỏi thì ngược lại không phục: “Tôi nói thì làm sao, trên đảo có nhiều vật tư như vậy, cũng không đánh dấu là của anh, cùng đi thì cùng đi thôi.
Hơn nữa tôi cũng không cố ý, bọn họ không chỉ giúp tôi mượn quần áo và giày dép mà còn đưa cho tôi balo của họ, tôi cảm ơn người ta nên thuận miệng nói một câu thì sao, đây là quyền tự do của tôi.
”“Tiểu Lộ ----" Phương Tử Thần ngồi bên, phát ra âm thanh không đồng tình.
“Cô nói đúng, chúng ta chỉ là cộng sự tạm thời, tôi không nên kỳ vọng quá nhiều vào đồng đội của mình.
” Lâm Vụ buông cô ta ra: “Nói trước, chúng ta chỉ cùng nhau tìm kiếm vật tư, trên đường có phát sinh vấn đề thì mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về việc đó, cho dù có giúp cô hay không cũng là quyền tự do của mỗi người.
”“Yên tâm, tôi có tay có chân, có vấn đề sẽ tự mình giải quyết.
” Tiểu Lộ tức giận, lập tức trở nên có cốt khí.
Phương Tử Thần muốn nói gì cũng đã muộn, Lâm Vụ nói mấy câu với Tây Mạn, Tây Mạn đi về phía hai người, một lát sau, hai người đứng dậy nhường đường.
Với sự giúp đỡ của Lâm Vụ, Nguyên Nịnh khởi động cano, đi vòng ra phía sau tòa nhà, Tây Mạn dẫn một trong hai người xuống thuyền cao su, họ chèo đến ban công và trèo qua hàng rào, một lát sau, hai người xách mấy thùng dầu xuất hiện, cùng nhau vận chuyển toàn bộ thùng dầu lên cano.
Vưu Khê dựa vào hàng rào cạnh ghế điều khiển nhìn Tây Mạn nhanh nhẹn đổ thêm dầu diesel.
Lâm Vụ ở một bên nói: “Dầu diesel là dùng cho máy phát điện dự phòng của khách sạn, đêm qua đã bị Tây Mạn giấu đi.
”Vưu Khê hiểu rõ, đó là lý do Lâm Vụ dẫn theo Tây Mạn, dù sao cano cũng cần nhiên liệu.
Về phần Tây Mạn, có lẽ cậu ta đã phát hiện ra mực nước vẫn chưa rút vào nửa đêm qua nên bắt đầu chừa lại đường lui cho bản thân.
.