Thời gian trong cốc trôi qua cực nhanh, đảo mắt vào cốc đã được hơn hai mươi ngày, lúc này ở một vách đá, có một tu sĩ mặc thanh bào, sau lưng vác một sọt trúc, bên trong có một con báo nhỏ màu đen, đang mở trừng đôi mắt tím trơn ướt nhìn khắp nơi xung quanh.
Người này chính là Trần Hạc bị nam tử áo đỏ truy sát trước đó, trước đây sau khi trốn ra sinh thiên, vẫn luôn ẩn thân dưới gốc cây hơn bảy tám ngày, ngoại trừ đả tọa khôi phục pháp lực thân thể, thần thức vẫn luôn quan sát chuẩn bị linh thảo trong không gian Giới Tử, tuy rằng trước đó chỉ vào cốc hai ngày, nhưng trong tay lại thêm được năm mươi loại linh thảo, Trần Hạc lần lượt ngâm chúng vào linh dịch nhũ cây pha loãng, sau đó trồng trong linh điền, mấy ngày sau đã lớn lên xanh um tươi tốt.
Bên trong sơn cốc trong không gian Giới Tử, khai khẩn ra tổng cộng ba mảnh linh điền tốt nhất, một mảnh trong đó Trần Hạc dùng để trồng một số linh dược phụ trợ không có phẩm bậc, mà một mảnh khác lại là linh thảo chủ yếu dùng cho luyện đan, mảnh linh điền thứ ba thì chuyên biệt trồng dược thảo thượng phẩm, gốc Ô Long Tiên Thảo lấy được trước đó, được trồng trong đó, còn có một gốc Thiên Nhật Túy Lan.
Nghĩ đến vấn đề linh tửu trước đó, Trần Hạc dứt khoát đem một số linh thạch còn lại cho rễ cây hấp thu, được một số nhũ cây, sau đó dùng toàn bộ để thúc gốc Ô Long Tiên Thảo kia, thẳng đến khi thúc Ô Long Tiên Thảo tới năm trăm năm, năm trăm năm có thể kết hạt, Trần Hạc cực kỳ cao hứng trồng ba hạt giống đó vào linh điền, sau đó dùng gốc Ô Long Tiên Thảo này ủ chế linh tửu.
Tu sĩ cấp thấp như Trần Hạc, uống linh tửu năm trăm năm cơ bản sẽ bị hạn chế, linh tửu tốt nhất gần như có thể sánh bằng linh đan, hiệu quả thuốc đủ để có thể trực tiếp trướng nổ đan điền của tu sĩ cấp thấp, bất quá cũng may cách điều chế Ô Long Tiên Tửu cực kỳ phức tạp, bên trong chí ít còn có bốn năm loại linh thảo hiếm thấy nữa, trong tay Trần Hạc không có, vì vậy chỉ có thể dùng một số linh thảo cấp thấp thay thế luyện chế, hiệu dụng khẳng định bị suy giảm lớn, hơn nữa ủ chế nửa tháng đã bị Trần Hạc lấy ra.
Lẽ ra linh tửu với số năm càng nhiều, thời gian ủ lại phải càng lâu, năm trăm năm thấp nhất cũng phải một tháng, nhưng chưa đủ ngày lại bị Trần Hạc đào ra, thật sự cũng là bất đắc dĩ, bởi vì toàn bộ tu sĩ tiến vào Cấm U Cốc, đều chỉ có thể dừng lại ở trong cốc một tháng, tới ngày xuất cốc nếu không ra ngoài, sẽ bị nhốt trong cốc.
Cấm U Cốc cực kỳ nguy hiểm, một năm chỉ có thời gian một tháng này mới có thể an toàn vào cốc, thời gian còn lại đều phải cấm vào, bởi vì trong cốc vốn có một giống thực vật loại yêu, sẽ không ngừng sản sinh một loại độc chướng có tính ăn mòn đối với tu sĩ nhân loại, tràn ngập khắp cả Cấm U Cốc, tiếp xúc thời gian dài sẽ cực tiêu hao tu vi của tu sĩ, chỉ cần thời gian hơn một tháng thì một tu sĩ Trúc Cơ sẽ bị độc chướng triệt để hút thành người khô, có thể nói là chướng khí cực kỳ bá đạo, nhưng lại miễn dịch đối với yêu thú quanh năm sinh hoạt trong cốc. Bất quá vật phàm có độc tất có giải, mọc cùng rễ bên cạnh thực vật này còn có một loại hoa cỏ, thời kỳ nở hoa là hai tháng, trong thời gian nở hoa sẽ hấp thu độc khí trong cốc, vì vậy thời gian một năm chỉ có một tháng, độc khí trong cốc vô hại đối với tu sĩ, có thể an toàn vào cốc.
Trần Hạc bởi vì bị nam tử áo đỏ truy sát, vì vậy dưới tình thế cấp bách trốn vào sâu bên trong Cấm U Cốc, mà trong tay y chỉ có một tấm bản đồ trong cốc giản dị, còn là do Vu Liệt cho y trước khi vào cốc, nếu từ chỗ của y đi về phía cửa cốc, một đường không ngừng không nghỉ, chí ít phải năm ngày, nhưng y lo lắng mình chọc giận nam tử áo đỏ kia, hắn không chịu từ bỏ ý đồ, sẽ ở tại chỗ ôm cây đợi thỏ.
Vì vậy sau khi suy xét, chỉ có thể đi đường vòng, dựa theo bản đồ chỉ, con đường khác là vòng qua từ mặt bên một vách núi, tuy rằng có thể tránh khỏi nam tử áo đỏ, nhưng lộ trình lại trực tiếp tăng gấp đôi, vì vậy y không thể không ở ngày thứ hai mươi từ khi vào cốc, động thân khỏi chỗ ẩn thân an toàn, bắt đầu cẩn thận một đường đi về phía cửa vào Cấm U Cốc.
Cũng may có linh tửu do Ô Long Tiên Thảo năm trăm năm kia ủ, lại có mười vò linh tửu dự bị, dùng vào thời khắc chạy trốn mấu chốt chắc hẳn không có vấn đề. Mấu chốt là sau khi y đào ra Ô Long Tiên Tửu, bị luồng linh khí nồng đậm kia dẫn dắt, dùng muôi gỗ múc một ngụm uống, kết quả nửa ngày sau trong chút bất tri bất giác đã tăng được một tầng tu vi, trực tiếp từ Luyện Khí Kỳ tầng tám tấn cấp đến Luyện Khí Kỳ tầng chín, quả nhiên, loại linh thảo năm trăm năm này đối với Luyện Khí Kỳ như y là vật đại bổ.
Chỉ tiếc sau khi uống thêm vài ngụm, tuy rằng pháp lực tăng trưởng cực nhanh, nhưng tu vi lại chậm lại, có thể thấy được tuy rằng linh tửu này uống lâu dài cũng có thể tăng trưởng tu vi, nhưng dù sao không phải linh đan, khả năng tăng trưởng có hạn, trừ phi là linh tửu phẩm bậc cao, khi trùng kích bình cảnh còn có thể phụ trợ được một chút.
Lần này y có thể thuận lợi tấn cấp một tầng, có lẽ có quan hệ đến việc bị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ truy sát một ngày một đêm trước đó, thân thể và tâm tình đều có điều đột phá, vì vậy mượn linh tửu mới dễ dàng tấn cấp như vậy.
Luyện Khí Kỳ tầng chín, khi dùng lại Lăng Phi Bộ, sẽ không còn chật vật giống như trước nữa, điều này cũng tăng cho Trần Hạc chút lòng tin, mấy món linh khí công kích trong không gian cơ bản không bị tổn hao, tuy rằng áo choàng trên người hư hao hai ba phần, nhưng miễn cưỡng còn có thể dùng, cộng thêm tu vi của y, Luyện Khí Kỳ tầng năm sáu cơ bản không gây được uy hiếp.
Chỉ cần không chọc đến tu sĩ tầng mười một mười hai, và kẻ điên mặc đồ đỏ kia, dọc đường quay về cửa cốc chắc hẳn không phải quá khó khăn. Quả nhiên Trần Hạc đi được ba ngày sau, chỉ gặp ba nhóm tu sĩ, hai nhóm đầu là tu sĩ cấp thấp hơn y, nhóm cuối cùng có bốn người, bởi vì y cảnh giác nhanh, ẩn nấp tốt, tuyệt không bị tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười của đối phương phát hiện.
Dọc theo đường đi cẩn thận, trốn trốn tránh tránh, ngoại trừ tiện đường đào chút cỏ non, thời gian còn lại đều chạy đi, rốt cục tới dưới vách núi này. Trần Hạc vội vàng lấy bản đồ ra từ túi trữ vật kiểm tra, đây là Đoạn Bích Nham của Cấm U Cốc, tới nơi đây, cách cửa cốc chắc hẳn không đến hai ngày lộ trình.
Trần Hạc nhìn trái phải hai lượt, cẩn thận đi theo vách núi, sau đó thu lại bản đồ, chưa đợi thở phào nghỉ ngơi một chút, liền cảm thấy sọt trúc phía sau nhẹ bẫng, chỉ thấy báo nhỏ dùng móng vuốt vịn mép sọt nhảy xuống, bởi vì nó quá nhỏ, đáp xuống mặt đất liền ngã bốn chân chỏng vó, khẽ kêu hai tiếng mới lăn lông lốc bò dậy, bốn cái chân ngắn nhỏ bắt đầu di chuyển trên bãi cỏ cao gần bằng nó.
Chạy ra đại khái hơn mười mét, đột nhiên chân trước thoáng yếu lực, lại vấp ngã, tiếp theo nghĩ đến điều gì, lại tung ta tung tăng chạy về. Trần Hạc thấy bộ dáng sinh long hoạt hổ của nó, không khỏi đùa giỡn dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng đá đá bụng nó, y dùng sọt cõng nó hơn mười ngày, hôm nay ngược lại biết tự mình xuống đi.
Ai biết báo nhỏ lại cắn lấy méo áo bào của y, sau đó nhe răng trợn mắt túm về một phương hướng. Trần Hạc cảm thấy có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ nó tìm được con mồi chất thịt ngon nào đó? Khó trách Trần Hạc sẽ nghĩ như vậy, trong mắt y con báo nhỏ này chính là một tên ăn hàng, nhìn thấy thịt thì không dịch nổi bước chân.
Thấy nó túm chính là phương hướng vách núi, trái phải con đường cũng không có ai, Trần Hạc cũng tạm thời thu chân, nửa đùa đi hai bước theo nó. Báo nhỏ thấy y theo, liền trái ngược với sự lười nhác trước kia, tí tởn chạy về phía vách núi.
Trong lòng Trần Hạc xoay chuyển suy nghĩ, thứ có thể khiến một con yêu báo hưng phấn như thế, ngoại trừ con mồi thì có thể chính là Hỏa Vân Báo đồng bào, chung quy không có khả năng là người tu tiên hoặc giống khác, cho dù gặp phải một hai con Hỏa Vân Báo thành niên, y tự vấn đối phó chắc hẳn cũng không phí sức lực gì, cũng liền yên tâm đi theo phía sau.
Bất quá Hỏa Vân Báo sẽ đặt chân ở vách núi sao? Thật đúng là chưa từng nghe nói qua. Khi y đi tới chỗ vách núi, thấy báo nhỏ đột nhiên chui vào một khe nứt phía dưới vách núi, lúc này Trần Hạc mới hiểu rõ. Nơi này nếu như không phải là loài thú, thật đúng là không ai sẽ chú ý tới, yêu thú đặt chân ở đây, coi như đã tìm được sào huyệt không tồi.
Y đi đễn chỗ miệng khe nứt, nhưng không tùy tiện đi vào, mà còn lách qua một bên, đợi một hồi, thấy bên trong không có chút động tĩnh, cũng không có bất kỳ thanh âm nào của Hỏa Vân Báo, lúc này mới bước chân đi tới.
Chợt nghe thấy báo nhỏ đột nhiên phát ra một tiếng rống giận dữ non nớt, nếu là Hỏa Vân Báo thành niên, thanh âm này nhất định sẽ chấn động đến mức khiến núi đá rơi xuống, nhưng đáng tiếc chỉ là thú non, lớn hơn mèo kêu không được bao nhiêu, nếu không phải Trần Hạc là người tu tiên, tai thính mắt tinh, e rằng cũng để vuột mất.
Sắc mặt Trần Hạc trầm xuống, không khỏi nghĩ chẳng lẽ là y tính toán sai lầm, đồng thời trong lòng cũng có chút hối hận, biết rõ nơi này là hiểm địa, thực sự không nên mặc cho một con thú non tùy hứng.
Thế nhưng nếu vứt bỏ, y lại cảm thấy không nỡ, một lát sau, vẫn lấy một thanh linh kiếm trung phẩm ra, dựa lưng vào vách núi lặng lẽ đi vào bên trong.
Bởi vì khe nứt thể núi ẩm ướt, mặt đất mọc một tầng rêu xanh, đi lại cực trơn trượt, từ dấu chân trên tầng rêu xanh này mà xem, chắc hẳn có một người thường xuyên ra vào từ đây, đồng thời thời gian không ngắn. Trong lòng Trần Hạc không khỏi nghi hoặc, nếu nói là tu sĩ mới vào cốc tạm thời trốn ở đây, còn có chút khả năng, nhưng xem tình hình rêu xanh sinh trưởng, rõ ràng để lại không phải chỉ có thời gian hơn một tháng.
Trần Hạc thoáng do dự, nửa ngày sau, vẫn đặt ngang linh kiếm, môi khẩn trương mím lại, động tác dưới chân càng nhẹ hơn, sau khi đi mấy chục bước, che giấu thân thể ở vách tường đá gờ lên, y rốt cục thấy được tình hình bên trong.
Trong nháy mắt đầu ngón chân y lập tức vô ý thức hướng phía cửa động, làm ra động tác chạy trốn, bởi vì người đối diện vậy mà không phải ai khác, chính là nam tử áo đỏ mà suốt dọc đường y muốn trăm phương nghìn kế đi đường vòng né tránh, nhất thời cẳng chân co giật một trận, ám ảnh bị truy sát trước đó vẫn còn trong lòng, nhưng đồng thời lại cảm thấy chuyện này cực kỳ hoang đường, đây là nhân duyên như thế nào, mới có thể gặp nhau trong cốc hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ bản thân thực sự khó tránh tai kiếp?
Vào lúc suy nghĩ của y xoay chuyển, rất nhanh phát hiện hình như tình hình của nam tử áo đỏ kia không đúng, khuôn mặt tuấn tú lúc này có chút vặn vẹo, hai mắt nhắm nghiền ngồi dưới đất. Trần Hạc tức khắc có chút mừng như điên, đây rõ ràng là trạng thái tẩu hỏa nhập ma khi đả tọa tu luyện, kế đó ánh mắt y bắt đầu lùng tìm báo nhỏ trên mặt đất, tìm một vòng, mới tìm được ở bên cạnh một chỗ đen hồ hồ trong khe nứt, nó dường như đang leo lên thứ gì đó.
Trần Hạc nhất thời có chút nghiến răng nghiến lợi, đợi khi bắt nó trở về, nhất định phải cấm cửa một năm, rồi thuần phục nó thành linh thú của mình, miễn cho tiếp tục vô pháp vô thiên. Sau khi mài răng xong, y đã thấy rõ thứ ở chỗ đen hồ hồ kia, trong nháy mắt đó, một luồng cảm giác khó diễn tả lại xông ra từ đáy lòng.
Trần Hạc không khỏi lắc lắc đầu, lần nữa nhìn về phía nam tử áo đỏ kia, người này có khuôn mặt tuấn tú, dung mạo xuất chúng, thật sự có thể được cho là nhân trung long phượng trong người tu tiên, chẳng qua bộ áo đỏ tương tự nữ tử mặc, không biết tìm được từ nơi nào trên người kia, lại có vẻ yêu dị đến cực điểm, tựa nam tựa nữ, tương đối có loại hình thái chính đạo nhập ma.
Mà bên kia, báo nhỏ đang leo lên thứ đen hồ hồ kia, đó hiển nhiên là một con yêu báo thành niên đã xơ cứng, hình thể tương đối lớn, nằm sấp trên mặt đất, thân thể tạo thành trạng thái nửa ôm, dường như đang dùng thân hình che chở thứ gì đó, thế nhưng chỗ kia đã trống rỗng.
Tư thế của nó dường như đang liều chết chống lại, hoặc như xương cốt kiên cố không rời, cho dù toàn bộ thân báo đã không còn máu thịt, xương vẫn không ngã, chống đỡ da lông, trên tầng da lông kia trải một tầng bụi dày, hiển nhiên số năm nằm ở đây không ngắn, có thể mấy chục năm, hoặc có lẽ trên trăm năm.
Trần Hạc bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí Kỳ, không cách nào nhìn ra tu vi của yêu thú này, thế nhưng dựa vào thân hình và lệ khí yêu cốt cho dù sau khi chết vẫn bất diệt mà xem, nó khi còn sống nhất định bất phàm, chỉ tiếc không biết vì nguyên nhân gì mà chết ở nơi đây.
Nhưng khiến Trần Hạc bất an nhất chính là, loại cảm giác quái dị khi lần đầu tiên y nhìn thấy nam tử áo đỏ lại xuất hiện, cảm giác đó giống như một tia sáng dao động trong trí nhớ, cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng lại không cách nào chính xác bắt lấy nó, khiến y ở vào sự bất an hoảng hốt.
Y không khỏi suy nghĩ mọi chuyện trước sau lại một lần nữa, hình như không có chỗ nào bất thường, nhưng lại cảm thấy chốn chốn quái đản, chỗ nào cũng không đúng. Vì sao y sẽ có loại cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc đối với một người một báo kia, mà báo nhỏ lại có liên quan gì với bọn họ, dẫn y đến tận đây, lại chạy đến trên người một yêu thú đã chết không biết bao nhiêu năm, thân cận với nó.
Ngay khi trong đầu Trần Hạc cực loạn, nam tử áo đỏ kia đột nhiên mở mắt ra, sau lưng Trần Hạc tức khắc lạnh lẽo, chân trái nhịn không được lui ra phía sau một bước, tay sờ linh kiếm ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ.
Ngay khi y cho rằng nam tử áo đỏ đã phát hiện sự tồn tại của mình, nắm chặt kiếm trong tay tùy thời chuẩn bị đào tẩu, ánh mắt nam tử tuấn tú kia lại tan rã, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt, như vậy giống như võ giả trong phàm nhân tẩu hỏa nhập ma.
Trần Hạc khẽ nắm thật chặt chuôi kiếm trong tay, cảm thấy lòng bàn tay không biết vì sao đã dính đầy mồ hôi, y nhìn nam tử áo đỏ kia run rẩy một hồi, rồi dừng lại, sau đó lại run rẩy mấy lần nữa, sau khi y lại lần nữa nắm chặt linh kiếm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Luyện Khí Kỳ muốn giết một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng nếu tu sĩ Trúc Cơ Kỳ này tu luyện nhập ma, thì phải nói khác. Trần Hạc không khỏi nhớ tới đôi nam nữ khiến y bất ngờ có được không gian Giới Tử, nam tử kia không phải đã cướp được túi trữ vật từ trong tay một vị Kim Đan lão tổ sao?
So sánh với độ khó kia, y đánh lén một vị tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải chuyện không có khả năng, huống hồ cho dù không đả thương nặng được nam tử áo đỏ này, cũng có thể đào tẩu, cùng lắm thì lại tiếp tục đuổi theo một ngày một đêm, tới cửa cốc gặp được người của năm đại phái, không nhất định phải e ngại hắn nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Hạc ngược lại khẽ thở hắt ra, sau đó lấy ra một món linh khí thượng phẩm duy nhất từ không gian, đó là một cây kim dài bằng ngón tay, vừa vặn có thể dùng làm đánh lén lúc này, cây kim hình tam lăng, thập phần bén nhọn, Trần Hạc cũng chỉ dám dùng hai ngón tay kẹp một bên.
Thẳng đến khi nam tử áo đỏ kia lần thứ hai co giật toàn thân, y thoáng quyết ý, tức khắc dùng sức búng cây kim trong tay về phía mi tâm nam tử áo đỏ kia, nơi đó chính là chỗ đặt thần thức của người tu tiên, bị thương nơi này, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng sẽ hồn phi phách tán tại chỗ.
Thủ pháp của Trần Hạc cực kỳ chính xác, cây kim kia không nghiêng không lệch nhắm ngay chính giữa mi tâm, y tức khắc thoáng lộ ra sắc mặt vui mừng, vốn tưởng rằng lần này tuyệt đối nắm chắc, nhưng lại không ngờ rằng, cây kim kia vừa đụng tới phần da nơi giữa mi nam tử áo đỏ, liền nghe thấy một tiếng “đinh”, cây kim bị bắn ra, cắm vào đỉnh vách tường đá, ngập cả gốc trong đó.
Rõ ràng một kích này, đã khiến cho thần thức của nam tử áo đỏ kia khôi phục lại, thấy được Trần Hạc, trên mặt tức khắc lộ ra bộ mặt hung ác, người mà hắn đuổi một ngày một đêm, khiến hắn nuốt một bụng lửa kia, vậy mà lần nữa tự đưa lên cửa, quả nhiên ứng với câu kia, ‘địa ngục không cửa cứ xông vào’.
Tức khắc thân ảnh chợt lóe tại chỗ, ngón tay mở ra thành trảo chộp tới Trần Hạc phía sau vách tường đá. Khi Trần Hạc nhìn thấy cây kim văng ra thì mí mắt giật nhảy, trong lòng biết hỏng rồi, nhưng động tác của nam tử áo đỏ quá nhanh, đã đánh tới trước mắt, Trần Hạc dưới sự chấn kinh, không kịp lui về phía sau, đành phải dùng linh kiếm trong tay đỡ một chút trước.
Há biết nam tử áo đỏ kia lại không né không tránh, đón đỡ một kiếm, ngón tay lại cực ác độc chụp vào đầu Trần Hạc, như muốn bóp nát. Trần Hạc chỉ cảm thấy khuôn mặt kia dựa sát đến, ánh mắt thoáng nhức nhối, thấy ngón tay hắn gần như muốn cắm vào xương sọ y, vô ý thức dùng cánh tay ngăn cản.
Chỉ trong chốc lát y đột nhiên nghe thấy nam tử áo đỏ kia phát ra một tiếng thét chói tai kinh hoảng, chỉ thấy cả người hắn rơi xuống mặt đất, tay ôm đầu lăn lộn quay cuồng. Mà Trần Hạc lại liên tục lui hơn mười bước, chỉ cảm thấy nơi trán như có mồ hôi, lạnh vù vù, y vô ý thức sờ sờ cánh tay. Trong nháy mắt đụng chạm ban nãy, y cảm nhận thấy nơi ngực dường như có thứ gì đó đang cuồn cuộn, nhưng hiện tại lại không còn.
Trong mấy hô hấp, nam tử áo đỏ kia đã đình chỉ giãy dụa, chỉ thấy nơi đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một khối ánh sáng màu xanh lục. Trần Hạc biết, khối ánh sáng này hẳn chính là nguyên thần của người tu tiên, nhưng nguyên thần của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ này làm sao lại đột nhiên xông ra? Phải biết rằng nguyên thần của tu sĩ dưới Nguyên Anh không thể ly thể, một khi ly thể, thân thể sẽ tử vong.
Bất quá chưa cho Trần Hạc suy nghĩ nhiều, khối ánh sáng xanh kia nhanh chóng bay tới phía y. Đoạt xá? Cho dù Trần Hạc chỉ là người tu tiên cấp thấp, nhưng cũng vô cùng hiểu rõ hai chữ này, tức khắc cực sợ hãi, không để ý được đến thứ khác nữa, quay đầu liền muốn chạy trốn. Nguyên thần của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không phải thứ mà một tu sĩ Luyện Khí Kỳ như y có thể so, xác suất đoạt xá cao tới hai phần ba, không trốn mới là kẻ ngốc. (chú lại: đoạt xá, tức linh hồn chui vào thân thể người khác hòng cướp lấy thân xác.)
Trần Hạc trốn nhanh, nhưng tiếc rằng nguyên thần kia lóe đến cũng nhanh, mới thoát ra cửa động, nguyên thần đã đánh về phía trán y. Trần Hạc cảm thấy giữa mi chợt lạnh, thần thức thoáng ngẩn ngơ, nhưng cảm giác này chỉ trong nháy mắt, lập tức y lại tỉnh táo lại, chợt nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn không giống tiếng người, ánh sáng xanh kia sau khi đụng tới da y, thì lần lượt tán thành từng điểm ánh sáng, tiêu tán trong thiên địa.
Điều này đại biểu cho nguyên thần của nam tử áo đỏ đó đã triệt để tử vong, Trần Hạc không dám tin tưởng sờ sờ trán, lại lau sau cổ, cảm giác được khi khối ánh sáng màu xanh kia đụng tới y, tóc gáy sau cổ đều dựng đứng. Mờ mịt đứng ở cửa động nửa ngày, lúc này mới phản ứng lại, vì sao tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia sẽ đột nhiên nguyên thần xuất khiếu? Lại vì sao chưa đoạt xá mà nguyên thần đã tiêu tán? Y nghĩ đến đau đầu, cũng nghĩ không rõ.
So sánh ra, hai khối thi thể một người một báo trong động kia lại cực kỳ hấp dẫn y, luồng cảm giác quái dị kia, sau khi nguyên thần tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tiêu vong, trở nên càng thêm mạnh mẽ.
Trần Hạc đứng một hồi, cho dù dưới chân có chút lơ lửng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại lần nữa đi vào miệng khe nứt.