Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

quyển 1 chương 3: trữ đồ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dì nhỏ thấy thế liền buông bát xuống, cười ha ha nói: “Là như vầy, lúc ba mẹ cháu còn sống đã từng nói với dì, căn hộ cũ hơn bốn mươi mét vuông của cháu vào mùa đông hệ thống sưởi không nóng, trong chung cư lâu năm thiếu tu sửa, lại bình thường cúp nước cúp điện cũng không ai quản, nói cháu quay về nhà ở hai ngày, chơi trò chơi vi tính mà tay đều bị đông lạnh hỏng luôn...”

Tuy rằng bụng Trương Thư Hạc no rồi, nhưng thừa dịp khoảng trống lúc dì nhỏ nói chuyện, vẫn dùng đũa gắp hai miếng sủi cảo còn thừa cuối cùng trong đĩa, bên nghe bên giết thời gian.

“... Mấy năm trước, đều nói chỗ chung cư các cháu sẽ bị tháo dỡ dời đi, kết quả đến bây giờ bốn năm năm đã qua, vẫn không có động tĩnh, mọi người đều truyền tám phần mười việc này đã thất bại, vì vậy mẹ cháu liền nói với dì, muốn đổi chỗ ở khác, kêu dì giúp mẹ cháu lưu ý xem có ai muốn mua căn hộ đó hay không, đến lúc đó liên hệ mẹ cháu...”

“Mẹ cháu nói?” Trương Thư Hạc nhai xong sủi cảo, giương mắt hỏi.

Bị ánh mắt nhàn nhạt của y quét nhìn, trong lòng dì nhỏ nhất thời giật mình, đường nhìn có chút né tránh, trong lòng có chút lầm bầm, không biết chuyện gì, luôn cảm thấy đứa cháu bên ngoại không khiến người ta ưa trước mắt dường như đã thay đổi, trông có chút xa lạ, lại có chút cảm giác sợ hãi.

Thế nhưng nghĩ đến Trương Thư Hạc quanh năm học hành bên ngoài, hiện giờ cha mẹ cũng không còn, những việc này mình nói thì nói, nó cũng không nhất định biết rõ, liền đoan chính lại ánh mắt.

Trực tiếp gật đầu nói: “Mẹ cháu chính miệng nói, dì nhỏ còn có thể lừa cháu hay sao? Mẹ cháu nói xong, dì liền lưu ý cho mẹ cháu, nhưng khi đó không có ai muốn mua căn hộ cũ, vì vậy chuyện cũng đành gián đoạn như thế, ai biết về sau ba mẹ cháu thế mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn...” Nói xong liền nghẹn ngào một câu, cúi đầu lấy ngón tay lau khóe mắt, dượng ở bên cạnh cũng an ủi vỗ vỗ lưng bà.

Trương Thư Hạc nghe vậy chỉ gật gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn cái gì cũng không nói, trước đây xác thực y không thường ở nhà, biết không nhiều đối với chuyện trong nhà, bất quá đối người đối việc lại không hề hồ đồ. Đổi lại trước đây, y nhất định sẽ lập tức nghi vấn rất nhiều sơ hở trong lời dì nhỏ.

Chuyện cha mẹ qua đời năm đó đối với y đả kích rất lớn, tâm tình rất lâu không bình phục, dì nhỏ đề xuất chuyện bán nhà với y gần như là chạm phải vảy ngược của y.

Bất quá sau khi y đã trải qua thời gian mười năm, sớm đã nhìn quen sinh tử, tâm tình đã có chút phai nhạt so với trước đây, chỉ nói: “Dì nhỏ cứ tiếp tục nói...”

Dì nhỏ một bên kinh ngạc phản ứng yên bình của đứa cháu, một bên lại suy nghĩ lời nói bên miệng, nói: “Là như thế này, vừa vặn hai ngày trước, lão đầu lão thái thái nhà dượng cháu điện thoại tới cho dì, nói muốn mua một căn nhà trong thành phố, cũng không cần quá tốt, có thể ở là được, nói là muốn từ nông thôn chuyển đến nơi đây sống, vì vậy dì liền suy nghĩ, căn hộ hiện tại cháu sống rất thích hợp, trước đây mẹ cháu cũng có nói đến việc này, vì vậy ngày hôm nay gọi cháu đến chính là muốn thương lượng với cháu việc này. Cũng không phải mong muốn cháu bán, chủ yếu dì nhỏ cảm thấy chỗ cháu hiện tại sống cách chỗ cháu làm việc quá xa, bình thường cũng đều sống ở túc xá, nhà vẫn luôn để trống, trở về một chuyến còn phải dọn dẹp cũng không thuận tiện, hơn nữa cháu cũng hơn hai mươi tuổi rồi, thay vì chờ đợi không biết đến ngày tháng năm nào mới được dời đi, một khi mang bạn gái về, bạn gái thấy chung cư cũ bẩn thỉu cũng sẽ không có thể diện, không bằng bán nhà rồi mua một căn mới, bản thân ở thuận tiện, về sau kết hôn cũng có chỗ thể diện...”

Trương Thư Hạc sớm đã biết dì nhỏ với dượng gọi y đến là vì chuyện nhà ở, đổi lại y trước đây, sẽ cãi vã trở mặt tại chỗ với dì nhỏ, bởi vì y tuyệt đối sẽ không bán nhà, một là bởi vì nhà đó là di vật cha mẹ để lại cho y, hai là dì nhỏ vì lợi ích của nhà mình, mà ngay cả cháu trai cũng tính toán, thực sự là khiến trái tim người ta băng giá.

Hơn nữa một khi tòa chung cư cũ hiện tại y sống được dời đi, hoặc sẽ được chia một số lượng tiền không nhỏ, hoặc sẽ được đổi một chỗ chung cư mới, không ai sẽ ngốc đến mức bây giờ bán rẻ đi.

Cha mẹ của dượng chỉ có một đứa con là dượng, đừng nói là chết, cho dù còn sống, căn nhà đó cũng là do dượng với dì nhỏ hoàn toàn chi phối, mua rẻ từ trong tay mình, nhà ở để cho nhóc mập tương lai dùng khi kết hôn cũng dư dả.

Trương Thư Hạc không thể không thừa nhận, dì nhỏ tính toán thực sự là tuyệt, nhưng ban nãy mới vừa ăn một bữa cơm ở chỗ người ta, cũng không thể cự tuyệt tại chỗ, liền thuận miệng nói: “Dì nhỏ chuẩn bị ra bao nhiêu tiền mua nhà?”

Cặp vợ chồng đối diện nhất thời liếc nhau, dì nhỏ nói: “Ba mươi vạn thế nào?” Kế đó nghĩ đến điều gì lại vội vàng giải thích: “Cũng không phải dì nhỏ ra tiền, là ba mẹ dượng cháu ra tiền, cháu cũng biết diện tích của căn hộ cũ nhỏ, không thể so sánh giá với tám mươi mấy mét vuông, một trăm mét vuông của người ta, hơn nữa, lâu như vậy không có động tĩnh, cũng có thể sẽ không tháo dỡ dời đi, vì vậy ba mươi vạn mua căn hộ chung cư cũ đó trong tay cháu, giá thật sự đã rất cao, cháu chỉ cần thêm một chút tiền là có thể mua được một căn lớn hơn ở chỗ đường Tam Hoàn...”

Trương Thư Hạc hơi thu hồi ý cười, cũng không phản bác, dừng một chút mới nói: “Nhà vốn không dự định muốn bán, bất quá dì nhỏ khó có được mở miệng một lần với cháu, như vậy đi, chờ buổi tối cháu trở về suy nghĩ thêm một chút nữa...”

“Chuyện này cũng không cần suy nghĩ gì, chỉ là chuyện một câu nói, cháu mua nhà mới, dì nhỏ cũng sẽ giúp cháu móc nối...” Dì nhỏ đang lanh mồm lanh miệng nói, liền bị dượng bên cạnh trừng mắt một cái.

“Chuyện bán nhà cũng không phải việc nhỏ, thế nào cũng phải để Tiểu Hạc nghiêm túc suy nghĩ một chút...” Nói xong liền quay đầu nói với Trương Thư Hạc: “Không có việc gì, cháu cũng đừng đặt nặng trong lòng, chậm rãi suy nghĩ, ba ngày năm ngày, bất kể là bán hay không bán, chỉ cần cho dì dượng một câu trả lời là được.”

Trương Thư Hạc gật đầu, trực tiếp đứng lên, nếu cơm đã ăn xong lời cũng nói xong, nên cáo từ.

Sau khi khách sáo với hai người xong, mới vừa đi tới cạnh cửa, liền nghe thấy tiếng bước chân nhóc mập chạy ở bên ngoài, sau đó kéo cửa ra ồn ào: “Mẹ mẹ, Tiểu Tấn bị báo cắn rồi...”

Dì nhỏ đang tiễn Trương Thư Hạc, nghe thấy lời nói của con trai không khỏi trừng nhìn nó nói: “Nói bậy, nhà dì Trương con lấy đâu ra báo?”

“Thực sự, chú của Tiểu Tấn bắt về từ nông thôn một con báo con, ngày hôm qua cố ý ngồi xe mang đến cho Tiểu Tấn chơi, tay của Tiểu Tấn ban nãy đã bị báo cắn, chảy máu luôn...”

Việc này vốn không có quan hệ gì với Trương Thư Hạc, vì vậy xoay người liền kéo cửa đi ra, bất quá báo con thực sự không thông thường, thuận tiện liếc nhìn gian nhà đối diện, thấy lúc này cửa mở ra, cạnh cửa đang đặt một chiếc lồng sắt kiểu ở nông thôn, bên trong có một con động vật toàn thân đen nhánh, vành tai tròn tròn có một chút vàng kim, như một con mèo đen, nhưng ánh mắt lại hung mãnh hơn nhiều, lúc này bốn cái chân đang víu chặt lồng sắt, thân mình kề sát mặt đất, địch ý nhìn chằm chằm đứa bé trai đối diện.

Trương Thư Hạc nhất thời bị bộ dáng hung hãn của nó hấp dẫn, không khỏi đến gần vài bước. Bởi vì toàn thân con báo choai choai này màu đen, trông từ xa không nhìn ra được gì, nhìn gần mới phát hiện trên người nó có rất nhiều vết thương, trên mặt đất còn có vài giọt máu, chòm râu khóe miệng còn bị đốt trụi, vành tai màu vàng kim vốn uy phong lẫm lẫm, hiện tại cũng nửa vàng nửa đen, giống như bị đốt cháy.

Tiểu Tấn trong miệng nhóc mập, trên mu bàn tay có mấy vết cào, đại khái là vừa bị cào, nó tìm một cây kim khâu quần áo cứng đến, sau đó nổi nóng cầm lấy nó đâm hắc báo trong lồng sắt, mấy kim đâm lên bụng báo nhỏ, trên đầu kim nhất thời nhuốm máu.

Hắc báo lại vẫn không nhúc nhích, một tiếng cũng không rên, chỉ gắt gao gồng mình, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Tấn, mỗi khi tay nhóc ta tới gần lồng sắt thì sẽ giơ chân lên như sét đánh, chân đó đã lộ ra vuốt, bị cào một cái, không rớt khối thịt cũng sẽ lột một tầng da.

Lúc này nhóc mập đã kéo dì nhỏ đi ra, dưới lầu cũng truyền đến một trận tiếng bước chân, một nữ nhân chạy lên, thấy cửa nhà mình mở rộng, nhất thời ba bước chạy lên thành hai bước, khi nhìn thấy vết cào trên tay Tiểu Tấn, không khỏi mắng to một trận: “Thằng nhóc chết bằm, mỗi ngày chỉ biết đâm mèo, răng cắn ác vậy, muốn tìm đường chết à...” Nói xong đi lên ngắt nó hai cái.

Tiếp đó là một trận tiếng con nít khóc lớn, dượng với dì nhỏ vội vàng đi lên can ngăn, trong lối đi nhỏ nhất thời ồn ào. Trương Thư Hạc chỉ nhìn thấy lồng sắt ở cửa bị nữ chủ nhân đá một cước qua một bên, hắc báo ở bên trong liên tục lăn lộn mấy vòng, tiếp theo không rên một tiếng đứng lên, dùng miệng với móng vuốt liều mạng cắn xé lồng sắt dường như có thù không đợi trời chung với nó.

Trương Thư Hạc nhìn hai lượt, sợ bị vạ lây liền thừa dịp loạn rời đi.

Sau khi trở về, đầu tiên Trương Thư Hạc vươn tay ra quan sát trên bàn tay, cây non trong hạt đào chính giữa bảy nốt ruồi nhỏ, dường như chạy nước rút, chiều dài đã cao lên được nửa thước. Lúc này nhìn thận trọng, y không khỏi có chút nghi hoặc, khi trước mầm non chỉ có hai lá, hạt đào này còn có thể chứa, hiện giờ đã cao đến nửa thước, rễ lại vẫn ở trong hạt đào, chẳng lẽ không ngại trong đó nhỏ hẹp sao?

Ánh mắt của y dời từ cây non tươi xanh về phía trong hạt đào, kế đó thoáng dò xét, nhất thời cả kinh.

Y trăm triệu không ngờ bên trong phân nửa hạch đào này lại có một không gian to như vậy, lập tức thận trọng cảm nhận thêm một lần nữa. Không gian cực lớn, nếu muốn so sánh, đại khái cỡ bằng không gian năm tầng lầu, trong đó chỉ có bộ rễ của cây non đang đâm trên vách hạt đào.

Sự kinh hãi của Trương Thư Hạc lúc này cơ hồ không thua gì sự chấn kinh khi năm đó phát hiện trong tay có cây non, tốn thời gian gần như hơn một tháng mới thích ứng được, nhưng lúc này chỉ nửa ngày đã bình tĩnh lại.

Thuận tiện dò xét thêm nửa hạt đào còn lại, như y suy nghĩ, bên trong cũng có không gian to như thế.

Trong nháy mắt y nghĩ tới phải chăng sẽ là không gian tùy thân lừa đảo trong tiểu thuyết.

Sửng sốt hai giây liền phản ứng lại, vội vàng tìm đến vài món đồ, nhất nhất thí nghiệm, sau khi thử đi thử lại vô số lần, trên mặt rốt cục lộ ra vẻ mừng như điên.

Y ở trong mạt thế kéo dài hơi tàn sống mấy năm, hết thảy với y mà nói đã chết lặng, mỗi ngày sống ngoại trừ kinh hoàng chính là hoảng sợ, gần như đã quên cảm giác mừng như điên.

Sau khi ép buộc bản thân bình tĩnh trở lại, lại gắt gao nhìn chằm chằm cây mầm nhỏ với hạt đào trống trong bàn tay, nửa ngày sau mới thu hồi vào trong tay. Trước đó sở dĩ y đồng ý suy nghĩ lại việc bán nhà, là bởi vì y biết chung cư cũ đến cuối cùng tuyệt không được tháo dỡ dời đi, mà sau khi mạt thế đến, nơi đó sẽ không đáng một phân tiền.

So sánh với nhà ở, hiện tại quan trọng nhất là vật tư, vì vậy y cần tiền, cần chuẩn bị đồ ăn, y đã chịu đói đủ rồi. Ở mạt thế ngay cả một miếng bánh mì mốc cũng có người tranh mua, thậm chí còn vì nó mà đánh nhau đầu rơi máu chảy.

Thế nhưng y còn chưa xác định trữ thức ăn thế nào, trữ đồ ở nơi nào mới an toàn nhất, trên thực tế ở mạt thế, bất kể đặt thức ăn ở nơi nào cũng không an toàn, cho dù không bị lửa đạn của quân bộ liên lụy, cũng sẽ bị vô số người điên cuồng cướp đoạt, mà lúc này đột nhiên phát hiện không gian hạt đào, nhất thời khiến y vui vẻ cực kỳ.

Không có chuyện gì, khiến cho người ta cảm kích hơn so với việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không khỏi nắm chặt bàn tay trái.

Cũng bởi vì kích động này mà cả đêm không ngủ, làm các loại thí nghiệm với không gian hạt đào, sau cùng xác định, thứ bên trong sẽ không hư trong khoảng thời gian ngắn, một ly nước sôi, đến hừng đông lấy ra thế mà vẫn nóng, gần như không có biến hóa.

Đối với Trương Thư Hạc mà nói, thời gian một đêm qua quá nhanh, gần như nháy mắt trời đã sáng, dưới lầu truyền đến hương vị bánh quẩy với sữa đậu nành. Y cảm thấy đói, mới đình chỉ nghiên cứu cách dùng của không gian hạt đào, đứng dậy tìm ra chút tiền lẻ từ trong ngăn kéo, xuống lầu mua sữa đậu nành bánh quẩy, ăn xong mới quay về trên giường ngủ bù.

Ngày thứ hai, dì nhỏ liền gọi điện thoại tới hỏi y chuyện bán nhà đã nghĩ đến đâu rồi.

Mà lúc này Trương Thư Hạc cực kỳ cần tiền, bởi vì thời gian cấp bách, mạt thế giáng lâm chỉ còn lại một năm ngắn ngủi, y cần tiền để dự trữ thức ăn với những thứ cần thiết khác, mà cha mẹ tuyệt không có tiền gửi ngân hàng, tiền lương của bản thân trong thẻ cũng chỉ còn lại không đến ba trăm đồng, lúc này y đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian đi kiếm việc làm.

Việc duy nhất có thể nhanh chóng lấy được tiền chính là chỗ ở trước mắt, trong điện thoại y không hề quanh co lòng vòng, nói rõ cho dì nhỏ, nhà có thể bán, thế nhưng y muốn bốn mươi vạn.

Thứ cần chuẩn bị trước thực sự quá nhiều, bốn mươi vạn cũng không nhất định đủ, thế nhưng, bán cho người khác còn phải lãng phí nhiều thời gian, bán cho dì nhỏ của mình, rẻ một chút nhưng có thể rất nhanh lấy được tiền, so sánh đôi bên, y vẫn lựa chọn cách sau.

Dì nhỏ trong điện thoại rõ ràng có chút bất mãn, không ngừng nói các loại vấn đề của chung cư cũ y sống như mạch điện đã lạc hậu, nước thì bình thường bị cúp, thường xuyên ngay cả WC cũng không xả được, với góc tường thấm nước, căn bản ngay cả ba mươi vạn cũng không đáng giá, nếu không phải nhìn trên phần y là cháu mình, mới cho y nhiều chút, đổi lại người khác nhiều nhất chỉ có thể cho hai mươi vạn vân vân.

Trương Thư Hạc lại không chút động, vẫn cắn chặt bốn mươi vạn không buông, dì nhỏ nói nửa ngày, mài rách miệng, thấy ngôn ngữ y đã có chút ý lạnh, lúc này mới mềm xuống, sợ nói thêm gì nữa đứa cháu bên ngoại ngốc này sẽ quật cường không bán, lúc này mới lầm bầm nói con số quá lớn, phải về thương lượng một chút với cha mẹ chồng, gác điện thoại.

Trương Thư Hạc biểu hiện ra mây nhạt gió nhẹ, nhưng trong lòng lúc này lại cực kỳ lo lắng, vào buổi chiều chỉnh lý hết thảy những thứ đáng giá trong nhà, vật phẩm trang sức mà mẹ lúc còn sống dùng vẫn còn vài món, y để lại hai chiếc nhẫn kết hôn của cha mẹ làm kỷ niệm, còn lại đều đưa tới tiệm vàng đổi thành tiền mặt, còn có một số đồng tiền với nghiên mực ngọc mà cha cất giấu, may là trước kia có quen biết mấy chú bác cùng sở thích với cha, sau khi nói chuyện điện thoại, đối phương đều có ý muốn nhận, chỉ cần ra giá không quá chênh lệch thì đều ra tay. �

Không bao lâu sau trong tay đã có mười vạn đồng gửi ngân hàng, đầu tiên y trữ một lượng lớn thuốc men chữa bệnh thông thường, mấy thứ này ở mạt thế căn bản không có chỗ nào có thể tìm, ít lại càng ít, mua thêm chút băng vải băng gạc thuốc cầm máu. Nếu trên người không cẩn thận có vết thương, nếu không rửa sạch băng bó đúng lúc, rất nhanh sẽ bị vi khuẩn lây nhiễm.

Sau khi nhất nhất trữ mấy thứ này vào không gian hạt đào, mấy vạn đồng đã dùng gần hết, sau đó lại để hết một số vật có thể sử dụng trong nhà vào không gian, lớn đến đệm chăn rương, nhỏ đến giấy bút kim khâu, trong đó cũng có một số sách về phương diện đạo học mà cha thu thập, chỉnh lý lại đại khái có một giá sách, cùng với một bộ dụng cụ vẽ phù mà y từng dùng qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio