Quả thực là khinh người quá đáng, thức ăn mấy lần bị người trộm đi, dù tính tình Lưu Hải tốt thế nào, cũng lửa giận đầy bụng, cầm dao phay xông tới trước cửa nhà đối diện, vốn muốn một cước đá văng đống đồ gỗ chắn kín ở cửa, đi vào bắt người bên trong ra chất vấn, kết quả vừa xông tới cửa đã nghe thấy bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của nam nhân, tiếp theo là một trận thanh âm nồi bát gáo chậu rơi xuống đất, lại kèm theo tiếng quát nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông đó: “Ả đàn bà nhà cô thế mà dám cắn tôi... Cút ngay, a, khốn nạn, cô đi chết đi! Cứu mạng a...”
Lưu Hải nhất thời bắt đầu cảnh giác, vốn muốn đạp cửa, lập tức thu hồi chân. Quả nhiên không qua hai phút, đồ dùng ở cửa đột nhiên bị kéo ra, có một người đàn ông tay ôm vai xông ra, máu thấm đỏ cả áo lông dê trên người gã.
Vừa ra thấy Lưu Hải cầm dao phay trong tay, lập tức lớn tiếng cầu cứu: “Người anh em, cứu mạng, nhanh cứu tôi, bà xã tôi biến thành tang thi, cô ta đã không còn là bà xã tôi nữa, cô ta là ma quỷ, con tôi đều bị cô ta ăn...”
Lưu Hải biết có tang thi, hai tay lập tức nắm con dao giơ lên đỉnh đầu, làm động tác chém, sau khi ổn định tâm tình thoáng nhìn, quả nhiên phía sau người đàn ông có một người phụ nữ cùng đi ra, trên người mặc áo ngủ màu đỏ, hiển nhiên đã biến thành tang thi, sắc mặt xám trắng, hốc mũi hóp xuống, hoàn toàn không phải bộ dáng của người bình thường, hơn nữa sức lực lớn kinh người. Thừa dịp người đàn ông kia còn đang nói chuyện, thoáng cái đã nhào lên đẩy gã xuống đống đầu tang thi ở cửa, mở lớn cái miệng rộng bê bết máu cắn một miếng lên cần cổ gã, tựa như cắn thịt trên đùi heo, dùng sức kéo xuống một miếng, sau đó bắt đầu nhai miếng thịt với huyết quản trong miệng.
Người đàn ông cao to một mét tám bị cô ta đè phía dưới không thể động đậy, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết liều chết như heo bị giết, nhưng bất kể như thế nào cũng tránh không khỏi được sức lực của cô ta, cuối cùng dần dần đứt hơi. Tuy rằng Lưu Hải giết qua không ít tang thi, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy tang thi ăn thịt người ở trước mặt cậu, nhất thời mờ mịt, tay chân cứng ngắc, không có phản ứng, trong đầu lại xuất hiện tình cảnh cha bị mấy con tang thi phân thây chỉ còn lại nửa mặt, nhất thời toàn thân bắt đầu run rẩy, tâm tình gần như không khống chế được, cuối cùng đỏ mắt giơ dao phay, xông lên trước chém nữ tang thi kia một dao thành hai nửa, sau đó liều mạng không ngừng chém trên người cô ta, từ đầu tới cuối gần mười tám nhát.
Thẳng đến khi dao phay tuột tay mới khôi phục lại từ trong sự điên cuồng, cả khuôn mặt đã ướt nước mắt, sau cùng thở hổn hển khom lưng thu hồi dao, kế đó lau khô nước trên mặt, sau đó đạp một cước đá văng nửa cái chân của nữ tang thi kia, khi đang muốn vào nhà xem xem bên trong còn có tang thi hay không, đột nhiên giày bông bị kéo căng, cúi đầu nhìn, là một cái đầu tang thi mà mấy ngày trước cậu chất ở cửa căn hộ này.
Vốn tang thi bị chém rớt đầu là đã tử vong, thế nhưng đầu tang thi này, có thể là khi cậu hạ thủ chém dao sai vị trí, khi cắt xuống vẫn còn nối với nửa bờ vai, vì vậy tang thi với sinh mệnh lực rất mạnh rốt cuộc bất ngờ còn sống sót.
Lúc này Lưu Hải mới bừng tỉnh hiểu ra, phỏng đoán mấy ngày hôm trước mình trong sự tức giận chất những đầu tang thi này ở cửa nhà cô ta, đoạn thời gian trước người nhà này ra ngoài tìm thức ăn, có lẽ không cẩn thận ngã xuống hay là thế nào mà bị đầu tang thi này cắn, kết quả sau mấy ngày liền biến thành tang thi, cắn chết người nhà của mình. Lưu Hải đối với hành động điên cuồng không khống chế được của mình vừa rồi, kỳ thực có chút khó chịu trong lòng, lúc này lại mở miệng mắng: “Đáng! Mấy người không ăn trộm thức ăn của tôi, tôi làm sao sẽ chất tang thi ở cửa mấy người, thế này gọi là tự làm bậy không thể sống!”
Kế đó vào cửa, thấy một khối thi thể của đứa trẻ bị ăn chỉ còn lại một đống xương máu thịt ở phía sau nhà bếp. Cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, kế đó thu dọn thi thể, đặt cả nhà ba người chung với nhau, ném vào trong hố rác dưới lầu, thuận tiện tìm thức ăn một vòng ở nhà này. Ngoại trừ nửa bát cơm ngâm nước không biết đã để bao lâu đều đã biến sắc, ngay cả nửa giọt nước cũng không có, chỉ có thức ăn mà ngày hôm qua cậu mạo hiểm mang về, chẳng qua lúc này đã biến thành túi đóng gói nằm dưới đất, ngay cả một hạt đậu cũng không chừa lại cho cậu, mà bao băng vệ sinh kia thì ngược lại không thiếu một miếng. Lưu Hải cũng coi như không có tay không mà về, cầm ra ngoài cửa, coi như an ủi.
Sau khi Ngụy lão đầu cho Lưu Hải thức ăn, hai người chậm rãi trở nên quen biết, hơn nữa mấy ngày nay tang thi trong chung cư ít đi, vì vậy có lúc lão đầu cũng sẽ đến hành lang đi dạo, giải buồn, luôn ngốc ở trong nhà, người khỏe cũng sẽ bị ngộp đến hỏng luôn, ông cũng thực sự bị ngộp quá rồi.
Vì vậy cứ thường xuyên qua lại như thế, sau cùng cũng chậm chậm phát triển trở thành Lưu Hải giết tang thi ở lầu một, Ngụy lão đầu đeo bao tay hỗ trợ mang đầu tang thi đến lầu hai, qua một ngày cũng rất vui vẻ, lão đầu cuối cùng cũng có chút việc để làm, Lưu Hải cũng có đối tượng để nói chuyện phiếm.
Hai người cùng hợp tác cũng rất hiệu suất, Trương Thư Hạc thấy thế cũng không nói gì, chẳng qua vào buổi tối cho Ngụy lão đầu một tấm phù hộ thân, Ngụy lão đầu lập tức thu lại xem như bảo bối.
Bởi vì có cặn đỏ không ngừng được cung ứng, gần như không cần dùng đến một tháng, ba trái kết trên cây đào trong tay Trương Thư Hạc đã chín. Nếu nói ba quả đào trước đó tinh tế như ngọc, vậy lần này lại hơi lộ ra chút huỳnh quang. Y lập tức hiểu được, chắc hẳn độ mạnh yếu của huỳnh quang đại biểu cho tình hình linh khí chứa bên trong, ba trái trước gần như nhìn không thấy huỳnh quang, mà lần này có huỳnh quang nói rõ linh khí được ngậm bên trong rất sung túc.
Lúc này ba quả đào đang kết trên ba nhánh cây ngọc, cây đào cao một mét hình thành hình nấm nửa cung tròn, gần như đứng trọn trong bàn tay y. Trương Thư Hạc nhìn nửa ngày, nhìn ra được lần này ngọc đào đại khái lớn hơn một chút so với lần trước, có kích cỡ bằng một nắm tay của nam tử thành niên, hình dạng hơi dẹt mà no đủ giống lần trước, bên trên phấn hồng, phía dưới trắng ngọc. Hiện còn chưa tới lúc chín, đã thơm mát đầy gian nhà, ngay cả Lưu Hải với Ngụy lão đầu giết tang thi dưới lầu cũng hít hà một hồi, hỏi nhau đây là mùi hương gì, mà thơm như vậy.
Vì để ngọc đào thuận lợi rơi xuống, Trương Thư Hạc tiện tay ném một túi cặn đỏ nhỏ ngày hôm qua vào trong hạt đào, rất nhanh, cặn đỏ đã được rễ cây trong hạt đào hấp thu, sau đó không lâu liền nghe thấy trên cây phát ra một tiếng vang thanh thúy, “Rắc” một tiếng, một quả đào rơi xuống.
Trương Thư Hạc sớm đã có chuẩn bị, lập tức nhanh tay lẹ mắt vươn tay đón lấy, chỉ cảm thấy ngọc đào vừa vào tay, rất có trọng lượng, đại khái còn nặng hơn một hai phần so với ngọc đào trước. Trong lòng không khỏi vui vẻ, tiếp theo hai trái ngọc đào còn lại cũng rơi xuống theo, được Trương Thư Hạc trở tay thu vào không gian.
Sau khi ngọc đào vừa rơi xuống, mùi hương nồng đậm cả phòng ban nãy liền chậm rãi tan đi, chỉ còn lại cây ngọc đứng trong bàn tay. Trương Thư Hạc yêu quý vuốt ve phiến lá xanh nhạt càng thêm lấp lánh trong suốt trên cây, tay chậm rãi nắm chặt thu cây với hạt đào lại vào lòng bàn tay.
Kế đó ánh mắt của y dừng lại trên trái ngọc đào để trên bàn, trong lòng sau sự mừng rỡ, cũng có chút cẩn thận, bởi vì ngọc đào mà lần đầu tiên cây ngọc kết ra, y không có phòng bị, sau khi ăn, gần như đã trướng nổ kinh mạch, lần này linh khí trong ngọc đào thậm chí còn tràn đầy hơn so với lần trước, chỉ sợ y không cách nào nuốt được hết trong một hơi.
Yêu thích không buông tay cầm quả đào trong tay nhìn nửa ngày, nhịn xuống ham muốn nuốt vào bụng, trở tay thu vào không gian. Nếu muốn luyện hóa linh khí trong ngọc đào, sợ rằng không phải chuyện ngày một ngày hai, cần có thời gian giao phó những người khác một chút.
Bởi vì trong khoảng thời gian này Ngụy lão đầu qua lại thân thiết với Lưu Hải, Trương Thư Hạc dứt khoát tạm thời giao việc cung cấp thức ăn mỗi ngày của Lưu Hải cho Ngụy lão đầu phân phối. Thức ăn trong nhà Ngụy lão đầu, trước đây mình có trữ cho ông không ít, lượng lớn gạo mì chỉ còn thiếu chút không nhét đầy cả giường ngủ, cho dù ăn nhiều thế nào, nếu muốn ăn hết trong một hai năm, gần như là chuyện không có khả năng, vì vậy cũng không có gì để lo lắng.
Mà đầu tang thi, nếu lầu hai không để được hết, thì tạm thời ném chất ngoài cửa, chờ y luyện hóa xong ngọc đào rồi xử lý, sau đó chính là vấn đề ăn cơm của hắc báo. Nghĩ đến việc này, y chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, những ngày gần đây tính tình bạo liệt của hắc báo càng thêm rõ ràng hơn, nếu một ngày không cho ăn chín, trước đây còn có thể nhịn một chút, nhưng chỉ sợ mấy ngày này sẽ trực tiếp trở mặt.
Tuy rằng Trương Thư Hạc có cấm thuật nơi tay, có thể dùng phù để chế phục, thế nhưng một mặt trấn áp tuyệt không phải biện pháp thuần phục nó tốt nhất. Ở cùng nó hơn một năm, y coi như đã hiểu thấu được rõ ràng tính tình của hắc báo, ăn mềm không ăn cứng, gặp mạnh càng mạnh.
Cấm thuật trong tay y, mỗi khi làm một lần sẽ chỉ buộc nó cách mình càng xa, cũng tiến thêm một bước trên con đường phản phệ trong tương lai, đây là điều y không muốn thấy nhất, y vẫn luôn cho rằng hắc báo là đồng bạn mà không phải kẻ địch của y, từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ chưa hề xem nó là súc vật thấp hơn mình một cấp.
Huống hồ, dưới sự đối đãi bình đẳng, hiện tại quan hệ một người một báo đã không dễ dàng mới hòa hoãn được, sau khi sử dụng cấm thuật, rất có thể sẽ lần thứ hai xơ cứng.
Ngày hôm qua khi cho ăn, Trương Thư Hạc thậm chí còn thừa dịp nó chưa chuẩn bị sờ vành tai nó một chút, hắc báo lại chỉ dùng đôi mắt tím uy hiếp liếc nhìn y, ngậm chậu rời đi. Tuy rằng chỉ chạm được một chút, nhưng đối với hắc báo mà nói đã là nhượng bộ lớn nhất, y không muốn nỗ lực trước đó lần nữa trôi theo dòng nước. Nếu để Ngụy lão đầu nuôi trong khoảng thời gian này cũng không phải không thể được, chẳng qua chỉ sợ sau khi y tỉnh lại trông thấy sẽ là một nắm xương của ông. Cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài, tốn thời gian hai ngày làm lượng lớn đồ ăn chín trữ trong không gian hạt đào.
Hiện tại là giữa đông, y không có khả năng thoáng cái lấy ra hết toàn bộ đồ ăn chín được nấu, ngoại trừ thịt sẽ đông cứng, hắc báo rất ít sẽ ăn thịt để lâu không tươi, vì vậy chỉ có thể trữ trong không gian, đợi khi mình bắt đầu luyện hóa tinh khí trong ngọc đào, tận lực rút ra chút thời gian lấy thức ăn cho hắc báo, chỉ cần ý thức thanh tỉnh trong nháy mắt, y cảm thấy mình hẳn có thể làm được.
Trước đó Trương Thư Hạc đã ý thức được, hắc báo không phải một động vật trong lồng sắt, ngoại trừ phương diện ăn, nó càng chịu không nổi sự hạn chế, mỗi ngày nhất định phải dẫn nó xuống dưới lầu đi dạo khoảng một giờ, nếu không cả ngày sẽ nóng nảy khó an. Khi y luyện hóa linh khí, làm sao có thời gian mang nó ra ngoài, dứt khoát trực tiếp mở cửa sổ thuỷ tinh chống đạn, để cho nó có thể tự mình tùy thời xuống lầu đi dạo. Cùng với việc lo lắng nó sẽ chạy trốn, trường kỳ giam nó trong phòng sợ rằng sẽ càng nguy hiểm hơn.
Lấy độ cao lầu ba, hắc báo nhảy xuống vẫn rất nhẹ nhàng, Trương Thư Hạc đốt một tấm phù mệnh lệnh, khiến nó chỉ có thể hành động trong phạm vi cố định dưới lầu. Hiển nhiên hắc báo cảm thấy hưng phấn vì việc mình lúc nào cũng có thể được ra ngoài, cho nên cũng lặng lẽ nghe theo mệnh lệnh của y.
Bình thường nó rất ít sẽ rời khỏi phạm vi năm dặm trong vòng chung cư, thông thường trở về là lúc Trương Thư Hạc đã làm xong đồ ăn chín, hơn nữa mũi cực kỳ linh, cũng cực kỳ thông minh, trong vòng ba phút sau khi ngửi thấy được sẽ lập tức quay về, căn bản không cần y dùng phù gọi, tự mình sẽ dùng móng vuốt cắm vào tường leo lên, đi mấy lần liền quen thuộc, cứ như đi trên đất bằng. Bởi vì có thể ra ngoài đi dạo, sự nóng nảy táo bạo thường ngày của hắc báo cũng giảm đi rất nhiều.
Chỉ nhìn tư thái khoẻ mạnh khi leo lầu của nó, thì hoàn toàn có thể kinh nổ tròng mắt của các nhà động vật học, báo có thể cắm móng vuốt vào xi măng, sợ rằng trên thế giới cũng chỉ có một không hai, trước mắt không có bất cứ một con báo nào dám đánh đồng với nó.
Càng tiếp cận tháng mười hai mùa đông, khí trời sẽ càng ngày càng lạnh, mà Ngụy lão đầu do tuổi tác lớn, cũng càng ngày càng chịu không nổi, vì vậy bắt đầu ở trước mặt Trương Thư Hạc báo oán trong nhà lạnh như hầm băng, buổi tối mặc dày thế nào khi ngủ vẫn cảm thấy lạnh, kỳ thực là do Ngụy lão đầu thấy trong nhà y có cái máy phát điện loại nhỏ.
Trương Thư Hạc vốn cũng nghĩ mùa đông khi quá lạnh có thể dùng một chút, bất quá bởi vì tu luyện công pháp nên nhất thời không cảm thấy lạnh, cũng không để ý đến máy phát điện, lúc này Ngụy lão đầu nhắc tới mới nhớ đến vấn đề này, vì vậy vung tay lên liền để cho Ngụy lão đầu đặt máy phát điện trong nhà mình, cũng cho ba thùng dầu diezel kêu ông dùng tiết kiệm.
Ngụy lão đầu nhất thời mặt mày rạng rỡ, lấy năm túi chườm nóng xài bằng điện từ chỗ Trương Thư Hạc, chuyện tiết kiệm đương nhiên không cần Trương Thư Hạc nhắc nhở, ông còn biết tiết kiệm hơn so với y. Ban ngày không cần điện, lạnh có thể vận động một chút, chẳng qua buổi tối trước khi ngủ sẽ dùng chút điện hâm nóng túi chườm đặt trong ổ chăn, chỉ cần có chút ấm là được.
Có máy phát điện, Ngụy lão đầu chuẩn bị xong túi chườm nóng, thuận tay cũng ném cho Lưu Hải một cái. Cho dù Lưu Hải là tên nhóc bự con, buổi tối trời đông giá rét vẫn lạnh co ro, có thể có túi chườm nóng ôm, thật sự là chuyện không thể hạnh phúc hơn được nữa.
Sau khi hết thảy được dàn xếp ổn thoả, Trương Thư Hạc liền lấy ra quả đào trong không gian, trịnh trọng làm thủ thế khi Thổ Nạp, sau đó cầm quả đào cắn một miếng. Cơ hồ không cần nhai, thịt đào vừa vào miệng đã trực tiếp biến thành một luồng linh khí tràn đầy chảy vào ngũ tạng lục phủ. Cũng may y sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, trước kia đã không ngừng Thổ Nạp, chậm rãi mở rộng kinh mạch, tiếp thu sự tẩy lễ của linh khí đối với thân thể y.
Mà mấy ngày nay hắc báo ở bên ngoài như cá gặp nước, lại ăn không ít châu đỏ, mấy ngày không gặp, thân hình lại lớn hơn một vòng. Thường ngày ngoại trừ Trương Thư Hạc mệnh lệnh không thể rời khỏi quá xa, với không được động hai người ở cửa, việc khác gần như không có hạn chế, bất quá mỗi ngày vẫn sẽ trở về hai lần, một là vì ăn thịt, hai là ngủ.
Thế nhưng, một ngày chỉ có thể ăn được một bữa, khiến cho nó càng ngày càng trở nên bất mãn, mấy ngày nay gần như luôn ngủ bên chân Trương Thư Hạc, muốn xem xem y có thể nửa đêm tỉnh lại một mình ăn vụng hay không.
Một lúc sau, lại sẽ nghĩ, người này vẫn ngồi như vậy không ăn không uống có thể đã chết rồi hay không?
Nghĩ đến người này đã chết, thần sắc của hắc báo hơi có chút phức tạp, nó muốn tự do, thế nhưng nếu về sau không có thịt thơm ngào ngạt để ăn, cũng cực không nỡ, trong hai bên tuy rằng nó có khuynh hướng vế trước hơn, thế nhưng mùi vị thịt ngon cũng khiến nó do dự nhiều lần.
Qua hai ngày còn chưa thấy Trương Thư Hạc tỉnh lại, hắc báo có chút bối rối, từ nôn nóng đi vòng quanh lúc đầu, đến gầm gừ trầm thấp với y lúc sau, thậm chí còn mấy lần muốn nâng vuốt đánh về phía y hù dọa y, bất quá trong nháy mắt nhào qua luôn luôn đáp xuống sô pha bên cạnh, sau đó quay đầu lại xem phản ứng của y.
Sau khi đợi thêm mấy ngày nữa, vẫn không đợi được thịt ăn, hắc báo nhất thời tức giận, nhịn một ngày không trở về, dạo quanh ở bên ngoài, đợi ngày hôm sau vội vã trở về, thấy vẫn không có thịt ăn, nhất thời bắt đầu gầm gừ trầm thấp kháng nghị với y. Bất quá Trương Thư Hạc ngồi trên sô pha đã ở vào thời khắc mấu chốt dùng linh khí cọ rửa dơ bẩn trong cơ thể, với chuyển linh khí dư thừa mà thân thể không nhận nổi tới đồng tiền trong tay, làm một lúc hai việc, không cách nào có thể phân tâm, cho nên căn bản không có chút phản ứng nào đối với hành động của hắc báo.
Hắc báo giơ giơ móng vuốt, thấy Trương Thư Hạc không làm đồ ăn cho nó giống trước đây, con ngươi hung hăng trừng y, nghĩ đến điều gì ánh mắt lại dừng lại, nghĩ nghĩ, lượn hai vòng quanh y, sau đó quay đầu xông ra cửa sổ, một lát sau lại xông vào, nhả mười mấy viên châu đỏ ngậm trong miệng lên sô pha bên cạnh Trương Thư Hạc, thấy y vẫn không động đậy, lại xoay người xông ra cửa.
Mà mấy ngày nay Lưu Hải lại trải qua không tệ, buổi tối ôm túi chườm nóng ngủ ngon, ban ngày có thể ăn được no, không chỉ ăn được cơm gạo thơm ngào ngạt, còn dùng móng heo Hương Ba Lão với gan gà ăn cơm, quả thực quá ngon. Ngụy lão đầu còn trộn món salad tai heo dưa chuột, bên trong còn thêm năm cái chân gà cay, chia cho Lưu Hải một chén rau trộn hai chân gà, cậu ta ăn đến mức thiếu chút nữa nước mũi cũng rơi, đầu đầy mồ hôi cực kỳ đã nghiền, cũng là một bữa cậu ăn no nhất.
Ăn cơm no, giết tang thi lại càng thêm có lực, tính ra đứa trẻ Lưu Hải này không tệ, biết cảm ơn, vì sự an toàn của Ngụy lão đầu, sáng sớm mỗi ngày cậu ta đều sẽ lên tầng cao nhất trước, giết xuống phía dưới, khi giết đến lầu ba trên cơ bản đã không còn tang thi, sau đó mới kêu Ngụy lão đầu đi ra. Cậu ta xung phong tiếp tục giết đến lầu một, chặn cửa, lúc này thì nhẹ nhàng hơn nhiều, cơ bản tang thi tiến vào một con cậu ta giết một con.
Sau đó Ngụy lão đầu sẽ vũ trang hạng nặng đi ra, cũng giắt cây gậy trên thắt lưng, có lúc cũng giúp đỡ đập đầu tang thi hai cái, đại đa số thời điểm là gom đầu tang thi rơi trên mặt đất. Hai người một người giết tang thi một người gom đầu tang thi, làm cũng rất nhàn nhã, lúc rảnh còn có thể cắn hai miếng bánh mì, uống hai miếng nước, trò chuyện một hồi.
Thời gian rất nhanh, qua nửa tháng, đã gần sát đêm , phỏng đoán sau mạt thế cũng sẽ không còn ai để ý ngày này, bởi vì năm nay thật sự là một năm quá bi thảm, chuyện chúc mừng là làm vào lúc an nhàn, hiện tại có thể ăn một bữa cơm no đã rất không tệ rồi.
Bất quá dù sao trong nhà có người lớn tuổi, từ trong xương cốt vẫn không thể quên được đối với truyền thống lễ mừng năm mới, nhàn rỗi lật lật lịch, thấy là tết xuân vẫn dự định tổ chức, mọi người tụ lại với nhau, chí ít ba người ngồi cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, coi như là mừng qua thêm một năm, sống thêm được một tuổi.
Trương Thư Hạc vào năm ngày trước lễ mừng năm mới, luyện hóa xong trái ngọc đào. Sở dĩ dùng thời gian lâu như vậy, chủ yếu là y cho rằng ngọc đào có thể tách ra ăn luyện hóa, nhưng phát hiện loại chí bảo thiên linh này một khi cắn ra, sẽ phải ăn hết vào bụng trong vòng một giờ, nếu không linh khí sẽ tự động tản mất, cho dù để vào không gian hạt đào cũng không cách nào bảo tồn, nhớ lại ngọc đào tuyệt không phải vật chịu quy luật của không gian hạt đào, vì vậy Trương Thư Hạc chỉ có thể ăn hết.
May mà thường ngày y chăm chỉ luyện phương pháp Thổ Nạp, kinh mạch đã được tu luyện cực có tính dai, hơn nữa tâm chí Trương Thư Hạc kiên định, khi luyện hóa mấy lần chuyển nguy thành an, sau cùng tốn hơn mười ngày chuyển linh khí trong ngọc đào cho mình sử dụng, lại tốn năm sáu ngày rót toàn bộ linh khí dư trong cơ thể vào đồng tiền, lúc này mới hồi phục ý thức, mở mắt.
Hiện tại tựa hồ là buổi tối, bất quá mượn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, Trương Thư Hạc thấy một cục ánh vàng rực rỡ nằm bên chân y, nhìn kỹ hóa ra là hắc báo, thường ngày đều ngủ ở góc tường, hôm nay thế nào sẽ ngủ ở cạnh sô pha?
Trương Thư Hạc trong sự nghi hoặc chậm rãi động đậy cổ tay, sau đó chống tay lên sô pha, phát hiện nơi đặt tay lại là một đống đồ tròn vo, quay đầu nhìn, nhất thời sửng sốt, không biết khi nào trên sô pha đã chất đầy châu đỏ.
Mà lúc này, dường như cũng nhận thấy được điều gì, hắc báo nằm sấp trên mặt đất ngủ say lại động đậy vành tai, trong nháy mắt cảnh giác ngẩng đầu lên.