Trong không gian lúc này bắt đầu truyền đến dấu hiệu linh khí bạo động.
Nhiệt độ cũng từ từ tăng lên, làm cho tuyết xung quanh tan thành nước róc rách chảy từ trên thân xe xuống như những con rắn.
Sở Nam Phong đi ra khỏi phòng xe, thấy bên ngoài có nhiều người đứng tụ lại quanh xe của Thẩm Quân Lâm, không ngừng tò mò bàn tán.
"Thẩm tiên sinh sau bao ngày bế quan rốt cuộc thăng cấp rồi a.
Nhưng nhiệt độ sao lại nóng thế nhỉ?"
"Hay là do Thẩm tiên sinh là dị năng giả hỏa hệ?"
"Tôi cũng là dị năng hỏa hệ, nhưng lúc thăng cấp có làm nhiệt độ tăng lên chút nào đâu a.
Lẽ nào phải đến cấp cao như Thẩm tiên sinh mới có biến hóa như vậy sao?"
Nhiều người gật gù: "chắc là vậy."
Ba người Hàn Vân Đào thấy Sở Nam Phong đi ra liền đi tới.
Bước chân lõm bõm đạp lên mặt đường toàn là nước do tuyết tan ra.
Lúc đến gần và nhìn thấy sắc diện của Sở Nam Phong, ba người lập tức khựng lại bước chân.
Bỗng nhìn thấy phía trước tiền đồ thật đen tối, bước chân thật gian nan, sinh lộ thật khó tìm.
Yểu thọ a! Có cần hung thần ác sát như vậy không a?
Du Hoa lắp ba lắp bắp: "ủa....gì vậy trời...sao tự nhiên nhập vai đồ tể vậy?"
Hàn Vân Đào run cầm cập: "chúng ta...không phải heo đúng không? Lão đại hắn không phải muốn chặt chúng ta thành từng khúc đúng không?"
Du Hoa lẩy ba lẩy bẩy: "vậy cậu có coi qua phim cổ trang chưa, có pháp trường để xử chém người đó...chặt đầu đó."
Hàn Vân Đào khóc không có nước mắt: "mẹ nó bộ dáng sát thần này còn không phải muốn giết người đi? Là ai ngu xuẩn chọc hắn vậy?"
(Tmh: là các cưng đó:D)
Lục Cao: "....!"
Sở Nam Phong lúc này thật sự rất muốn giết người, rất muốn hủy diệt thế giới.
Lúc nào không tới lại lựa đúng ngay lúc này, chuyện tốt sắp thành lại bị phá ngang nói không tức chính là con mẹ nó láo toét.
Hắn đã trông chờ thời khắc này từ rất lâu rất lâu rồi.
Thế mà...!
Sở Nam Phong mắt lạnh quét qua: "chuyện gì?"
Hàn Vân Đào và Du Hoa ngay tức khắc rùng mình.
Nhiệt độ lúc này cao đến tan chảy tuyết thế mà hai người cứ ngỡ như đang ở trên đỉnh everes vậy.
Vừa lạnh vừa hít thở không thông.
Nhìn thấy hai cái tên không có tiền đồ đang rén như thỏ không nói được câu gì, Lục Cao đành xuất quân ra trận, tóm lược sự tình: "Là Thẩm Quân Lâm, hắn thăng cấp rồi.
Nhưng không hiểu sao lại gây ra tình trạng nhiệt độ tăng cao như hiện tại."
Sở Nam Phong bốc ra hơi lạnh: "Vậy nên các cậu gọi tôi ra đây?"
Hàn Vân Đào e ngại, bứt rứt các ngón tay, hắn gật đầu e thẹn nói: "tình trạng này không biết sẽ kéo dài bao lâu ớ.
Mà nhiệt độ càng ngày càng tăng ớ, tôi lo sợ rằng chiếc xe kia chịu không nổi mà bốc cháy mất, thậm chí sẽ phát nổ ớ.
Như thế thì quá nguy hiểm......ớ"
Du Hoa bẽn lẽn bồi thêm: "hiện tại Thẩm Quân Lâm đang ở trong đó a, nếu xe phát nổ thì hắn sẽ....gặp nguy hiểm a.
Cậu có biện pháp nào không a?"
Sở Nam Phong chuyển tầm nhìn bề phía chiếc xe kia, đôi mắt của hắn trong phút chốc đã nhìn thấu những gì diễn ra bên trong chiếc xe đó, một hồi sau hắn lành lạnh nói: "cậu bảo mọi người đem những chiếc xe gần đó sơ tán ra chỗ nào đó xa hơn và đừng đến gần đây là được."
Hàn Vân Đào: "Còn Thẩm Quân Lâm thì phải làm sao?"
Sở Nam Phong ánh mắt tối đen như muốn nuốt chửng người, khí tràng khủng bố tàn bạo đáp: "Xe có nổ hắn cũng không chết được."
".........."
Có khác gì đang tuyên bố kệ mẹ nó không?
Hàn Vân Đào có cảm giác nếu còn lải nhải hỏi này hỏi nọ thêm chắc chắn đáp lại mình chính là một cái vé đi tới miền cực lạc.
Sở Nam Phong hắn...cư nhiên hắn đang đứng trên bờ vực hắc con mẹ nó hóa a.
Thẩm đệ đệ à, tự mình cầu phúc đi, sau khi tỉnh lại sẽ không bị cái tên sát thần hung bạo này hưng sư vấn tội đi, bởi vì cưng đã thăng cấp rồi làm ra bao nhiêu chuyện từa lưa ngay trong lúc hắn đang có chuyện gì đó quan trọng.
Cưng gián tiếp phá bĩnh chuyện của hắn rồi, mặc dù hành động của cưng phi thường lắm nhưng mà cưng hãy mong rằng hắn quên đi.
Chứ nếu cưng mà nhìn thấy bộ dáng hắn lúc này ngoài sợ vãi lúa ra thì không còn phương thức nào thể hiện được tâm trạng của cưng cả.
Thật sự rất rất rất đáng sợ!!!
Nhưng mà lão đại à, mặc dù biết là anh đang rất tức nhưng mờ anh lấy đâu ra niềm tin vững chắc vào cái mạng của đàn em nhà anh sẽ dai như gián bị nổ bùm bụp cũng vẫn sống nhăn răng vậy? Cho xin cái link để tụi tui truy cập vào rồi có cùng anh cái niềm tin đó với.
╭(╯^╰)╮
Chớ tụi tui hong tin cái xe nổ banh chành mà thằng bên trong còn được an lành á.
Bọn họ thật khó để giữ được bình tĩnh (hung bạo) cũng như phong thái gặp biến không sợ (tàn nhẫn) như Sở Nam Phong, vì không biết tình trạng của Thẩm Quân Lâm ra sao, mà trước mắt xe còn có nguy cơ phát nổ, nên bọn họ càng thêm lo lắng, gấp gáp.
Nhưng gì thì gì, bọn họ vẫn làm theo lời Sở Nam Phong đem xe cùng người sơ tán, cách xa khu vực bị nhiệt độ cao bao trùm này.
Mặc dù Sở Nam Phong lúc này đang bị làm sao ấy...., nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Thẩm Quân Lâm gặp nguy hiểm được, chắc chắn đã có cách cứu người.
Đứng gần xe lúc này chỉ còn lại hai người Sở Nam Phong cùng Tiêu Lạc đã chỉnh trang tốt y phục vừa mới bước xuống xe.
Thấy Sở Nam Phong sắc mặt đã thu liễm hơn nhưng vẫn còn hầm hầm, Tiêu Lạc bật cười, vỗ vỗ vai hắn: "Được rồi mà.
Đừng tức giận nữa."
Sở Nam Phong ủy khuất nhìn qua, sáp tới gần: "tôi rất khó chịu."
Tiêu Lạc: "......." ( ° △ °|||)︴ủa khoan từ từ đã.
Sở Nam Phong ủy khuất dụi dụi vào hõm vại cậu: "Bọn họ thật quá đáng."
Tiêu Lạc: "......." Ban nãy đâu có như vầy.
"Nếu không có bọn họ quấy rối, em đã trở thành người của tôi."
"......."
"Tôi đã đợi chờ khoảnh khắc này bao lâu chứ? Rất lâu rất lâu rồi."
"......"
Quần chúng nhân dân: có...có drama kìa anh em....!o( ̄▽ ̄)o
Mẹ nó cái kịch bản cuồng bá nam nhân khí thế bức người vừa rồi của anh vứt đi đâu rồi hở? Sao tự dưng chuyển kịch bản thành ngốc manh tiểu nãi cẩu vậy?
Mà lúc chọn kịch bản phải đánh giá mức độ khế hợp giữa kịch bản với bản thân chứ a....một gã cường tráng ngầu lòi man tự dưng khoát áo lông của tiểu nãi cẩu bán manh sướt mướt nhìn sao cũng.....!kì chết được á.....!!!
Sở Nam Phong lại dụi dụi, như chó con mà dựa vào cổ cậu không ngừng hít ngửi.
Tiêu Lạc cứng đơ người, vỗ vỗ lưng của hắn.
Cơ miệng căng ra, cứng ngắt cười: "Được rồi tôi biết rồi, người ta đang nhìn kìa, đứng dậy đi..." Sao tự nhiên có cảm giác như đang dỗ em bé ấy.
Sở Nam Phong: "không."bg-ssp-{height:px}
Tiêu Lạc: "chứ anh muốn làm sao?"
"Em bồi thường cho tôi đi."
Tiêu Lạc: ủa alo bồi thường là bồi thường cái răng? Người ta chọc anh nhưng đòi tôi bồi thường á? Sao người yêu của tôi lại hài hước quá vậy.
Anh xứng đáng 凸( ロ ´)凸
Nhưng con mẹ nó nếu không thuận theo hắn thì tình huống này có khi kéo dài đến chiều tối.
Cậu thật sự không muốn diễn phim tình cảm diễn hề diễn xiếc cho quần chúng hóng đâu a.
"Được được được rồi, cái gì cũng được, đều bồi thường, bồi thường hết."
Sở Nam Phong ngẩn đầu lên, đáy mắt lập lòe ánh sao: "thật?"
Tiêu Lạc lia lịa gật đầu: "thật thật thật đó."
Sở Nam Phong: "em đáp ứng bồi thường, cùng tôi đại chiến ba trăm hiệp?"
Tiêu Lạc: "cút mịa anh đi." Quà tặng kèm là một cú đấm.
Sở Nam Phong anh con mẹ nó bị lậm thiết lập rồi, OOC rồi.
Hãy trả tôi một Sở Nam Phong ngầu lòi của ngày xưa đi....!
Sở Nam Phong bị ăn một đấm rốt cục cũng chịu đàng hoàng trở lại.
Khóe miệng cong cong lên, đáy mắt ngập tràn tiếu ý, gian kế thực hiện thành công.
Nếu không có sự bám dính, dụ dỗ của hắn chắc chắn Tiêu Lạc sau chuyện không thành vừa nãy sẽ bị xấu hổ, sẽ tạm thời không chấp nhận hắn, không chịu cùng hắn tiến tới cài này nọ kia ấy.
Bây giờ đã có lời thừa nhận này thì em nó có xấu hổ cũng không thể trốn chạy được, chỉ có thể thừa nhận ái tình của hắn hóa thành lửa nóng thiêu đốt cả hai người.
Đây chính là một âm mưu gạ chch không thể lường trước được, chỉ có người thực sự thâm hiểm mới nghĩ ra a.
(Tmh: tôi sao lại viết ra cái dòng này nhỉ? Nhưng mờ Sở ca ổng thực sự hiểu Tiểu Lạc á, biết em nó sẽ xấu hổ....)
Tiêu Lạc rất nhanh lấy lại bình tĩnh, theo dõi tình hình bên trong chiếc xe.
Đương nhiên cũng như Sở Nam Phong, cậu nhìn qua một cái liền nhất thanh nhị sở diễn biến xảy ra bên trong phòng xe kia.
Đồng thời khó giấu nỗi kinh ngạc.
Sau đó cậu nhìn qua Sở Nam Phong, lại thấy hắn một bộ trầm tĩnh tự nhiên liền không khỏi nghi hoặc: "Anh biết Thẩm Quân Lâm không phải là con người từ trước rồi à?"
Sở Nam Phong gật đầu: "đúng vậy, hắn được sự phụ đem từ nơi khác đến."
Tiêu Lạc xoa xoa cằm: "ngoài tu luyện cùng đan dược ra, lĩnh vực này em không hiểu lắm.
Phải tìm xem trong không gian có sách về yêu thú không?"
Thẩm Quân Lâm hắn cư nhiên không phải con người, mà là yêu thú.
Hình thể hắn chiếm trọn không gian bên trong phòng xe.
May mà vừa khít, nếu không chiếc xe này không cháy nổ thì cũng bị quá tải mà xé nứt ra.
Đó là Bạch vân hỏa lang.
Một loại Yêu thú biến dị từ bạch vân lang.
Bạch vân lang có bộ lông màu trắng, hung tính không nồng, thiên về tốc độ và sống thành đàn.
Con bạch vân hỏa lang này có bộ lông màu đỏ sáng rực như một ngọn lửa, ngay giữa trán có ba đường vân màu trắng.
Đồng tử màu đỏ ngập trong hung tính hoang dã của một loài thú dữ.
Từng thớ thịt như ẩn chứa một loại sức mạnh bạo phát vô cùng kinh khủng tùy thời tùy lúc có thể nhào lên xâu xé con mồi.
Lúc này Thẩm Quân Lâm dưới hình dạng bạch hỏa lang đang căng chặt khớp hàm, nén không cho chính mình gào rú lên.
Nếu hắn rú lên người bên ngoài sẽ phát hiện điều bất thường.
Sở Nam Phong nhàn nhạt nói: "lúc sư phụ đem hắn đến đây là ở trong hình dáng một đứa bé sơ sinh."
Tiêu Lạc từ trong trí nhớ rút ra được vài thứ, gật gù: "Đúng a.
Yêu thú biến dị chính là nghịch thiên, số lượng ít đến thê thảm.
Yêu thú bình thường khác đến cấp năm mới có thể từ hình thú hóa thành hình người.
Còn Yêu thú biến dị thì ngược lại, đến cấp năm lại từ hình người hóa thú, nói đúng hơn là trở về lại đúng bản thể của nó.
Nhưng may là có thể chuyển đổi hình thái qua lại, nếu không thì khó sinh hoạt tập thể lắm đây."
Lại nói thông thường yêu thú biến dị sau cấp năm đều rất mạnh.
Cấp năm đối với nó giống như thông thiên môn vậy, vượt qua cấp bậc này, cá chép hóa rồng, cửu phi trùng thiên.
Tốc độ tu luyện của yêu thú biến dị sau cấp năm so với yêu thú bình thường khác nhanh hơn gấp mấy lần.
Nôm na chính là xe bò thăng cấp lên tàu lượn siêu tốc á.
Tiêu Lạc bỗng nhiên thấy tò mò về vị sư phụ mất tích của Sở Nam Phong.
Không biết loại nhân tầm (bậy) cỡ nào mà đến cả yêu thú biến dị quý hiếm có số lượng sánh với Thiên tôn cũng tìm ra, lại còn đem đến cái không gian khỉ ho cò gáy này cho tự sinh tự diệt.
Thật là không biết yêu quý động vật quý hiếm gì cả.
Đột nhiên thân thể Tiêu Lạc khựng lại.
Trong đầu cậu bỗng xuất hiện một cái gì đó.
Tiêu Lạc nhanh chóng nhắm mắt nội thị.
Liền phát hiện thức hải của mình bỗng xuất hiện một cái ma văn hình tròn màu đỏ, ma văn phức tạp toát ra khí thế phi phàm như một đồ án cổ xưa.
Càng chú mục vào nó thần trí như bị mê hoặc.
Đột nhiên từ nơi ma văn kì lạ đó, Tiêu Lạc cảm nhận được một tiếng kêu gọi quen thuộc, văng vẳng quẩn quanh trong thức hải.
Cậu ngưng thần lắng nghe.
Càng nghe càng thấy giật mình.
Có một thanh âm đang gọi....cậu
Một tiếng gào như heo bị cắt tiết.
"THẰNG TRỘM CHÓOOOOO....!!!".