"Tôi con mẹ nó khóc hồi nào?" Hàn Vân Đào tức giận ném cái gối vào Thẩm Quân Lâm.
Thẩm Quân Lâm chụp được cái gối, nghi hoặc chỉ vào nước rơm rớm trong mắt Hàn Vân Đào: "vậy đây là cái gì?"
"Chim bay qua tiểu vào đó."
"......" hình như đang ở trong xe mà nhỉ?
Hàn Vân Đào lại ném thêm một cái gối nữa: "cậu con mẹ nó chú ý tiểu tiết quái gì?" Hắn chỉ là cảm cảm động, khóc khóc một chút thì chết sao hả?
Thẩm Quân Lâm đem hai cái gối chèn trở lại dưới đầu Hàn Vân Đào, biết rõ bản thân không mình không được tinh tế trong giao tiếp nên có hơi bối rối chữa cháy.
"Cậu muốn khóc thì khóc đi chứ tôi có cười cậu đâu.
Ai nói bậc nam nhi không được phép khóc, tôi liền đánh người đó.
Thật, thề.
"
Hàn Vân Đào lườm hắn một cái rồi không thèm để ý hắn nữa.
Phiền.
Im lặng đè lại sự xấu hổ.
Nam nhân có tuyến lệ đương nhiên có thể khóc, có thể yếu đuối, nhưng thông thường vì sĩ diện nên hầu như chẳng ai thể hiện mặt này ra ngoài bao giờ và coi chuyện khóc trước mặt người khác là rất mất mặt.
Hàn Vân Đào hắn cũng vậy.
Chỉ là có chút cảm động, chưa kịp kiềm chế nó đã trào ra rồi.
Cái thứ nước mắt khốn nạn....
"Nhưng mà sao lại khóc vậy?"
"....." gr gr gr...
Hàn Vân Đào khóe miệng co giật liên hồi.
Rốt cục là không buông tha chứ gì? Hắn dứt khoát bỏ qua cả cơn đau trên thân thể, hướng Thẩm Quân Lâm cho một đạp.
Thẩm Quân Lâm bị tấn công bất ngờ nên vô thức dùng tay đón đỡ....
hắn quên hắn đang bị thương nên vô thức dùng tay bị thương đón đỡ.
=))
"Éeeeetttttttt!!!!"
Hai tiếng thét như heo bị cắt tiết vượt khỏi ranh giới của phòng xe bung tỏa ra bên ngoài.
Người lái xe bị giật mình lạng tay lái một cái, xe trong thoáng chốc nghiên ngả, may mà chưa có gì điên khùng xảy ra.
Lục Cao nội tâm thả một quả comment: hai thằng ngu như lợn.
Tuyệt phối.
Sở Nam Phong: "Phía trước có một thị trấn, cậu bảo mọi người dừng chân nghỉ ngơi ở bìa rừng bên ngoài trấn, đừng tiến vào."
Lục Cao gật đầu, khiong chút chần chừ mở cửa thông với buồng lái phía trước, truyền đạt hiệu lệnh cho hai người lái xe.
Người ngồi ở ghế phó lái lập tức lấy cờ hiệu đưa ra ngoài cửa sổ phát thông điệp nghỉ ngơi cho mọi người, đồng thời tốc độ của xe tăng tốc chạy tiến lên dẫn đầu để chỉ dẫn cho những xe còn lại biết vị trí dừng chân.
Lục Cao hỏi: "Ở bên trong trấn có tang thi sao? Sao không vào?"
Sở Nam Phong lắc đầu, đáp: "bên trong tang thi không nhiều nhưng có người."
Lục Cao nghe thế chợt hiều ra, nhận định: "Đôi khi người so với tang thi còn phiền phức hơn, đặc biệt là người bình thường, chúng ta tốt nhất nên ở bên ngoài."
Hắn ở trong đội chiến đấu và cũng từng tiếp xúc nhiều với đội hậu cần nên rất rõ ràng điều này.
Con người quá phức tạp.
Vốn trong thời bình lòng người đã khó lường, huống chi thời buổi mạt thế, chắc chắn kinh khủng hơn nhiều.
Trước đây Kình Thiên còn đông đúc, chứa chấp rất nhiều dị năng giả và người bình thường, mặc dù có cơ chế để quản lí nhưng không thể phủ nhận nó cũng tạp nham như nồi cháo heo.
Người có dị năng đa phần kiêu ngạo hống hách, chuyện ác ôn gì chỉ cần muốn là làm ngay, bất quản hậu quả.
Còn người bình thường thì luôn tỏ ra đáng thương, luôn lấy lí do không có dị năng, ở thế yếu để tranh thủ lòng thương hại của người khác, từ đó dần dà được voi đòi tiên, cho đến khi quên đi vị trí của bản thân mình và coi sự vương tay trợ giúp của người ta là điều đương nhiên như đó là một bổn phận phải làm.
Mặc dù bên ngoài nhìn vào nhân cách ai nấy đều xán lạn, đều rất người, nhưng thực chất chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Con người là một sinh vật ích kỷ, khi không đụng đến lợi ích của mình thì có thể thản nhiên không hề quan tâm, còn khi đã đụng đến rồi thì cặn bã, súc sinh ẩn dưới lớp da người ấy liền bộc lộ ra.
Lục Cao hắn thấy nhiều thành quen, đôi khi cũng mơ hồ về cái khái niệm nhân loại rốt cuộc là cái gì mà chỉ cần thay đổi môi trường một chút liền mất đi bản chất ban đầu.
Cho đến thời khắc này hắn lại thấy đôi khi tang thi so với con người càng trong sáng, bộc trực hơn.
Tang thi không có nguyên tắc, còn con người thì có nhưng lại để mặc bản ngã trượt dài vào vũng lầy đọa lạc.
Sở Nam Phong: "người, mặc dù rất phiền phứt nhưng cũng đừng để ý quá làm gì, mệt não.
Chỉ cần không chọc đến chúng ta là được, còn nếu cứ không biết điều mà nhắm mắt xông tới thì phải lãnh hậu quả."
Lục Cao gật gù: "đúng vậy, tốt nhất đừng chọc đến chúng ta." Nếu không ta liền đóng cửa thả Thẩm Quân Lâm.
Lục Cao suy nghĩ một hồi, quay sang hỏi Sở Nam Phong: "trận bạo loạn linh khí vừa rồi là ai gây ra vậy."
"Là tôi."
"Cậu lại thăng cấp, chúc mừng nhé."
Ngữ điệu Lục Cao đều đều nghe không ra ý tứ gì là vui vẻ chúc mừng.
Sở Nam Phong cũng đã quen với bộ dáng diện vô biểu tình của hắn.
Lục Cao thuật lại sự thay đổi tiến bộ của Kình Thiên đội dưới áp lực của linh khí cho Sở Nam Phong, còn không quên nói thêm: "không nghĩ tới thăng cấp cũng có thể tạo ra hiệu quả như này.
vậy nên cậu với Tiêu Lạc hãy thăng cấp nhiều nhiều vào.bg-ssp-{height:px}
Để tập thể cùng có lợi."
"Cậu nghĩ chúng tôi thăng cấp có thể như ăn cơm bữa sao?"
"Ai biết được, các cậu đều là quái vật."
"Cậu có thể nói tôi là quái vật nhưng tôi không cho cậu nói Lạc Lạc như vậy."
Lục Cao nhướng mày: "tại sao? Và Tiêu Lạc liên quan gì tới cậu?"
Sở Nam Phong ánh mắt như đang hồi tưởng lại điều gì đó phi thường đẹp đẽ, khóe miệng khoái hoạt câu lên, thanh âm phát ra đầy từ tính: "Liên quan gì sao?" Hắn nhìn ngược lại Lục Cao: "như cậu với Du Hoa thôi?"
Lục Cao nghi hoặc: "huh??? Chúng tôi làm sao?"
Sở Nam Phong chỉ cười mà không nói.
Hóa ra đương sự vẫn chưa nhận ra.
Lục Cao đi theo Sở Nam Phong sớm nhất, lâu nhất, thời gian dài chung đụng, mặc dù Lục Cao thường hay biểu tình vô cảm, rất khó phán đoán được tâm trạng của hắn nhưng Sở Nam Phong chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu ra trạng thái cảm xúc của người này như thế nào.
Hắn ghét ai, coi trọng ai, Sở Nam Phong đều nhận ra, và ngay cả người mà người này thích cũng vậy.
Chẳng qua Sở Nam Phong không ngờ tới, cái người bên ngoài cứng ngắc như robot bên trong nhạy cảm này vậy mà vẫn chưa biết được bản thân đã nảy sinh tình cảm yêu thích với một người khác.
Chậm hiểu trong tình cảm chính là như vậy.
Đôi khi sự hiện diện của người khác đã trở thành thói quen của mình, sẽ làm lu mờ đi một vài thứ.
Những thứ này không phải nhạt nhòa dần đi mà là vì quá quen rồi nên không để ý, không nhận ra.
Tỷ như tình cảm, tỷ như nỗi nhớ nhung.
Con người rất ít khi đào bới, moi sâu những thứ tồn tại là hiển nhiên.
Sự hiện diện của Du Hoa đối với Lục Cao chính là hiển nhiên, là thói quen.
Nên Lục Cao chưa từng một lần thử phân tích nó, nếu không người này đã không mơ hồ như vậy.
Lục Cao nghe xong, trong thâm tâm như chợt có cái gì đó lướt qua, chớp nhoáng, cảm giác này đã nhiều lần Xuất hiện và lần nào cũng như lần nào, hắn còn chưa kịp nắm bắt thì nó đã vội lún sâu vào màn sương mờ.
Thứ này hẳn có liên quan đến Du Hoa, vì mỗi lần gặp Du Hoa nó đều trồi lên rồi lặn xuống, nhưng hắn vẫn chẳng biết đó là gì cả.
Lục Cao có cảm giác Sở Nam Phong biết được cái gì đó, hỏi: "Cậu có thể nói rõ hơn không?"
Sở Nam Phong lắc đầu: "Tôi vừa mới chỉ dẫn cho cậu rồi, còn sự tình phía sau cậu phải tự điều tra."
Lục Cao không nói gì, nội tâm thả Comment: Thâm!!!
Một lát sau trong xe vang lên thanh âm la làng cầu cứu của Hàn Vân Đào: "Hai vị có thể tới giúp một tay không, vết thương của Quân Lâm không cầm máu được."
Lúc này Hàn Vân Đào thật sự không giúp được gì, sau khi tự bạo bất thành hắn cũng chịu phản phệ rất nghiêm trọng, nội tạng chấn thương, khắp cơ thể đều đau đớn khó nhịn, cử động một cái cũng phải tiêu hao rất nhiều sức lực.
Dị năng của hắn mặc dù chuyên dùng để chữa trị nhưng lúc này đến thân hắn còn tự lo không xong, làm sao giúp được Thẩm Quân Lâm.
Thẩm Quân Lâm ôm cánh tay rướm máu của mình, nhìn một nùi băng vải thấm máu bị quấn đến rối tinh rối mù, bực bội nói không ra hơi: "tại vì một tay khó làm việc thôi, chớ cái vết thương này còn lâu mới nhằm nhò với tôi nhá."
Lục Cao đi qua gõ đầu hắn một cái: "im mồm." Rồi lấy dụng dụ ra chuẩn bị thay băng mới cho Thẩm Quân Lâm.
Hàn Vân Đào khoái chí cười trên nỗi đau của người khác, hùa theo: "Mạnh miệng, im mồm." Mà ánh mắt thì phủ đầy lo lắng.
"....." Thẩm Quân Lâm đầu muốn bốc khói đến nơi rồi.
Nhưng lúc này có vẻ đã đau đến kiệt sức nên mới không thèm táp lại nữa.
Sở Nam Phong đứng dậy, phủi phủi vạt áo bị nhăn, "tôi phải đi rồi.
Khi không có tôi ở đây nếu gặp chuyện gì khó khăn thì cứ tự giải quyết đi nhé, đừng làm phiền Tiêu Lạc." Sau đó thanh âm của hắn chuyển lạnh, hướng Thẩm Quân Lâm và Hàn Vân Đào nói: "nội trong ba ngày nếu các cậu chưa hồi phục đến một nửa, tôi sẽ phế luôn các cậu."
Hàn Vân Đào và Thẩm Quân Lâm rùng mình, gật gật đầu như gà mổ thóc.
Chợt thân ảnh Sở Nam Phong biến mất khỏi phòng xe, vô thanh vô tức.
Hàn Vân Đào nhìn kiểu đến đi đặc biệt này của Sở Nam Phong, không khỏi kinh sợ cảm thán: "sau này phải cẩn thận mới được, biết đâu lúc tôi đang tắm lão đại đột nhiên xuất hiện thì tôi biết đi đâu mà đòi lại công đạo."
Thẩm Quân Lâm chua ngoa cạnh khóe đáp lại: "nếu ngày đó thật sự tới thì tội cho Nam Phong thật, bị hỏng cả mắt vì phải nhìn mấy thứ kì lạ."
Hàn Vân Đào nheo mắt, cười giảo hoạt, gọi: "này Thẩm Quân Lâm."
"Cái gì?"
"Khai thật đi, có phải cậu từng nhìn lén tôi tắm không?"
Thẩm Quân Lâm muốn bật ngửa, nổi bão: "con mẹ nó tôi nhìn lén cậu tắm khi nào?"
"Vậy làm sao cậu biết trên người tôi có thứ gì kì lạ?"
"Mẹ nó vậy cậu có thứ gì bình thường, có dám show ra xem không?"
Hàn Vân Đào nhếch mép: "Cậu muốn xem thì tự mình tới."
Cuối cùng vẫn là Lục Cao với tinh thần nhân đạo cao cả, đích thân tách hai người đang chí chóe làm rộn ra, còn phóng khoáng tặng kèm thêm cái dây trói và băng keo bịt miệng.
Không gian trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Hai thân ảnh bị trói một trên giường một cuối xe không ngừng cựa quậy rên la í ới bị Lục Cao tự động xem nhẹ.
Từ lúc đi chung xe với hai tên này đến nay chưa từng được yên ổn chút nào.
Lục Cao bây giờ rốt cuộc cũng có thời gian để xoa cằm tự hỏi rồi:
"Mà sao lại không được làm phiền Tiêu Lạc nhỉ? Cậu ấy đang có chuyện gì sao? Rồi tôi với Thằng Du Hoa lại là cái gì nữa?...."
Tại một khu vực đồng không hiu hắt, nơi từng xảy ra cuộc chiến thảm liệt giữa hai ngàn tang thi với người.
Từ không trung hư vô không một tiếng động xuất hiện một thân ảnh, không ai khác ngoài Sở Nam Phong.
Hắn bước ra từ không trung, bước từng bước xuống như đi trên bậc thang, mặc dù dưới chân gắn chỉ là một khoảng không, cho đến khi đế giày đặt trên nền đất.
Xung quanh bị tàn phá không còn dáng vẻ ban đầu.
Thi thể đứt đoạn rơi vãi khắp một vùng, máu đen tạt tứ phía, cả không gian ngập trong mùi hôi tanh tưởi của thịt rữa.
Lúc này ở đây không có tang thi, chỉ có thi thể.
Tang thi hẳn là đang đuổi theo đoàn xe của Kình Thiên rồi, hoặc là tìm được mánh khác ngon hơn.
Sở Nam Phong hướng đầu của các tang thi dị năng bổ ra, moi tinh hạch.
Đây là thứ mà Kình Thiên đánh đổi bằng máu, nước mắt và cả tính mạng, không có chuyện để nó phơi không ở ngoài đồng bị người khác ngồi không hưởng lợi.
Lúc hắn đang nhanh chóng thu thập tinh hạch, bỗng từ xa vọng tới tiếng động cơ oto, không ít hơn ba chiếc.
Có người đang đến đây, và không ít người..