Người ta nói không sợ kẻ địch mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Nhìn lại số phận của mình cảm thấy mịa nó quá mất hình tượng ác nhân đi.
Đang khi hắn muốn đem những tên này thủ tiêu đi luôn, tránh để lại phiền phức về sau, thì bỗng nhiên có mấy người đi từ trên lầu xuống, gián tiếp ngăn lại hành động của gã.
"Đây không phải tế thiên đàn, không cần phải tắm máu heo."
Lâm Tử Kiên cùng một số thành viên khác từ tốn bước xuống.
Lạnh lùng nhìn Gia Tuấn, một lần nữa nhấn mạnh: "Theo luật, không được giết người trong phạm vi căn cứ."
Gia Tuấn cười nhạt, thần sắc thản nhiên như chẳng có chuyện gì.
"Tiên sinh nhìn lầm rồi, tôi làm gì có ý đó với đồng bạn mình đây? Oan quá!"
Lâm Tử Kiên hiển nhiên không tin lời gã.
Sau ba năm được Tiêu Lạc mài giũa, trải qua nhiều chuyện, hắn chẳng còn đơn thuần non nớt, bốc đồng như ban đầu mà dễ tin vào thái độ ứng phó của đối phương.
Sát khí của đối phương không phải rõ ràng nhưng Lâm Tử Kiên vẫn có thể nhận ra.
Người đi phía sau Lâm Tử Kiên là ba người Du Lỗi.
Họ mặc cùng một loại đồng phục có kiểu dáng tương tự như y phục dạ hành của các sát thủ thời xưa.
Tuy thần tình thoải mái nhưng ánh mắt luôn bộc lộ ra quang mang sắc lạnh như một lưỡi dao bén giấu trong tay áo.
Bốn người này, còn có Lâm Linh Chi, từ ba năm trước được Tiêu Lạc đưa vào chung một bộ dưới trướng của mình - chấp pháp bộ.
Bọn họ ngoài vượt qua bài kiểm tra thực lực còn vượt qua được tiêu chuẩn đánh giá cuối cùng và cần thiết nhất mà Tiêu Lạc đặt ra, đó chính là sự tàn nhẫn.
Chấp pháp bộ đảm nhận vai trò như tòa án hay viện kiểm sát, thậm chí là cảnh vệ như trong thời bình trước mạt thế, có nhiệm vụ bắt giữ kẻ phạm luật, xét xử hay điều tra tội phạm, nhằm đảm bảo an ninh trật tự trong căn cứ.
Chấp pháp bộ, là nơi tập hợp những kẻ bên ngoài trông vô hại nhưng giấu tàn nhẫn ở trong.
Chẳng những thực lực mạnh mà tác phong còn vừa điên vừa bạo lực, những lúc cần thiết so với ác nhân còn ác hơn.
Đặc biệt chấp pháp bộ có quyền tùy ý bắt giữ người được nghi là phạm luật mà không cần bất kì chứng cứ cụ thể nào.
Hình tượng của bộ này trong Kình Thiên chính là một mặt đáng sợ nhất, hắc ám nhất, tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất trong tiềm thức của mỗi người.
Và cũng chỉ có như vậy mới có thể chấn nhiếp được những kẻ dị năng giả tự cho mình là siêu việt mà tự ý làm loạn, hoặc những kẻ bị mạt thế làm cho tha hóa nhân tính.
So với những bộ khác, Bộ chấp pháp nhìn chung nhân lực ít hơn rất nhiều.
Sau ba năm căn cứ phát triển, các bộ khác thành viên có thể lên đến trăm người, còn chấp pháp đội cũng chỉ vẻn vẹn người.
Nhưng nhân lực nhiều đôi khi chẳng chứng tỏ điều gì.
Ít mà làm bà nội thiên hạ như chấp pháp đội mới là đẳng cấp.
Sự xuất hiện của chấp pháp bộ lúc này khiến cho đại bộ phận người trong sảnh bắt đầu thấy rén dữ dội.
Đồng phục kia màu đen với phong cách cổ giữa một rừng fashion độc đáo trái lại càng thêm nổi bậc, càng thêm kinh hãi nhân tâm.
(Fashion: thời trang)
Ngay cả những kẻ mặt heo cũng không khỏi co đầu rụt cổ, muốn đem bản thân mình dán luôn vào tường, chẳng còn muốn cho ai thấy sự hiện diện cả.
Bọn gã chính là bị hành xác bởi những người chấp pháp này, lại còn bị hành đến thê thảm, thậm chí khi nhìn thấy họ, cảm xúc đã vượt qua cả sự tức giận và ghen ghét, thẳng tiến tới sợ hãi một đường leo thang.
Riêng Gia Tuấn thì dè chừng.
Mặc dù gã chẳng biết những người này là ai nhưng dựa vào phản ứng của những người xung quanh đã ẩn ẩn ý thức được chức vị của họ ở đây không hề thấp và thực lực không tầm thường, cùng với cả sự nguy hiểm trong khí tức của họ cũng khiến cho gã cảm thấy có nguy cơ và nhận định rằng những người này thật đáng sợ.
Quả nhiên là căn cứ Kình Thiên, cái đầu rồng của nhân loại, nơi hội tụ tinh anh.
Du Lỗi: "theo như lời vị tiên sinh này vừa nãy đã nói, các anh là người cùng một căn cứ và đến Kình Thiên làm nhiệm vụ?"
Gia Tuấn đáp: "chúng tôi đến từ căn cứ Rạng Đông, quả thật đến đây vì một nhiệm vụ."
"Không biết ở Kình Thiên chúng tôi có gì hay ho mà vinh hạnh trở thành một nhiệm vụ của quý căn cứ đây?" Du Lỗi hai mắt híp lại nguy hiểm.
Gia Tuấn nhoẻn miệng cười, nụ cười không biết mang theo bao nhiêu thật lòng.
"Xin đừng đặt nặng vấn đề như thế, nhiệm vụ của chúng tôi sẽ chẳng hề tổn hại đến quý vị."
Bạch Hằng cười nhạt, xua tay nói: "chúng tôi chỉ tò mò một chút thôi, chứ hoàn toàn không nghĩ đến chỉ với mấy người các anh có đủ năng lực gây tổn hại cho căn cứ chúng tôi."
Thâm tâm Gia Tuấn gào thét_ing: Kình Thiên toàn những tên thâm như thế này sao? Bên ngoài thì bình thản nói: "thật ra nhiệm vụ của chúng tôi là hướng tới căn cứ Kình Thiên các vị.
Chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó để trao đổi chứ?"
Du Lỗi chỉ ra vẻ kinh ngạc một thoáng rồi trở lại bình thường ngay.
Bởi hắn đã biết được một ít ẩn tình trong đó từ phía cao tầng, biết được nguyên nhân cho việc mấy người này xuất hiện ở đây.
Song những kẻ bên ngoài dám náo loạn ở đây chỉ cho ăn đập không thôi thì chưa có đã lắm.
Muốn làm cho xong nhiệm vụ rồi về? Không có dễ ăn.
Du Lỗi: "chúng tôi trên người còn có nhiệm vụ, e là không có thời gian để tiếp đãi các vị."
Gia Tuấn có hơi bối rối: "căn cứ chúng tôi có vài lời muốn chuyển đến Kình Thiên, tôi nghĩ là nó sẽ không tốn quá nhiều thời gian."bg-ssp-{height:px}
"Nếu muốn chuyển đến căn cứ Kình Thiên hẳn quý căn cứ muốn đề cập đến cấp trên của chúng tôi đi.
Nhưng chúng tôi đây chỉ là thuộc hạ, chẳng có bao nhiêu phận sự, nói với chúng tôi cũng vô dụng thôi."
Gia Tuấn đương nhiên không tin lời này của họ, nhưng vẫn cố bám víu: "thật ra các anh có thể chuyển lời đến cấp trên...." hắn chính là e ngại, cấp dưới đã đáng sợ vậy rồi thì cao tầng chân chính lại là cái dạng gì? Sao hắn dám đi gặp.
Du Lỗi ra vẻ sầu muộn: "ca này khó, chúng tôi chẳng có mấy khi có cơ hội gặp được các vị ấy cả.
Trong khi đó vị tiên sinh đây đại diện cho một căn cứ, đến đây có công sự nên hẳn sẽ dễ gặp hơn chúng tôi a."
Gia Tuấn: "......" tự nhiên nghe được mùi vị xảo trá đâu đây.
Quần chúng vây xem: sống kế bên nhà người ta mà nói khó có cơ hội gặp? Ai tin?đây là tiết tấu muốn chỉnh người? Hẳn rồi.
Và hiển nhiên, các vị chấp pháp đội mà tà ác, chắc chắn có người bị ăn hành.
Các vị chấp pháp đội tình thương mến thương, có người ăn hành là cái chắc.:))
Du Lỗi tỏ vẻ áy náy vì không giúp đỡ được, đồng thời đưa ra một chủ ý: "vị tiên sinh này có thể đến Lạc Phong công hội thử vận may xem sao, ở đó có nhiều người có chức vị cao hơn chúng tôi."
....
Sở Nam Phong: "Vậy là căn cứ Rạng Đông cho người đến mời chúng ta tham gia đại hội căn cứ của họ?"
Lục Cao: "đúng vậy.
Nghe nói lần này bọn họ mời rất nhiều căn cứ đến.
Mục đích bên ngoài là giao lưu hợp tác, cùng nhau bàn chiến lược chống lại sự tấn công của tang thi.
Nhưng tôi nghĩ thực chất là đang muốn kéo bè kết phái đồng thời thăm dò thực lực của các căn cứ khác.
Thiết nghĩ Kình Thiên chính là đối tượng thăm dò hàng đầu."
Du Hoa ngồi bên cạnh thoải mái gác đầu lên bả vai Lục Cao: "Tôi cũng nghĩ thế.
Nhưng tôi tin chắc bọn họ sẽ một phen tốn công mà thôi, chẳng moi được gì được từ chúng ta.
"
Lục Cao diện vô biểu tình nhưng tay thì ôn nhu xoa đầu người ta: "ai cho em tự tin đó."
"Đó là sức mạnh của nội tại, anh không thể ngăn em tự tin về những điều mà em tin tưởng." Du Hoa nhếch mép, đánh rớt cái tay đang làm toạn đầu tóc mình.
"Nếu cái sức mạnh nội tại này phát huy đúng lúc đúng chỗ thì tôi vô cùng cảm kích."
Du Hoa nhăn mày, có sự cảm chẳng lành: "Có ý gì?"
Lục Cao thản nhiên nói: "lúc tôi cần em tự tin em lại rụt rè.
Hay là nói em vẫn không tin tưởng tôi nên mới thế?"
Du Hoa khóe miệng co giật dữ dội.
Mặt lúc này như bị nhún trong dầu sôi lửa bỏng, vừa tức mà vừa quê nữa.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Mọi người đều đang ở đây, anh giữ lại chút liêm sỉ đi được không, cái gì nên nói thì nói còn tào lao thì giữ lại cho mình đi."
Hàn Vân Đào xua tay, cười đến là vô tư nói: "không sao, cứ tự nhiên cứ tự nhiên.
Muốn nói gì thì nói, tào lao cũng được.
Tôi còn muốn học hỏi kinh nghiệm đây."
Du Hoa: "Cái gì học hỏi kinh nghiệm?"
Hàn Vân Đào nở nụ cười ba phần vô lại bảy phần âm mưu: "Thì mở rộng vốn từ thôi mà."
"......"
Sở Nam Phong thì không có tâm trạng hùa theo nói giỡn với bọn họ.
Mặt khác nhìn bọn họ phát cẩu lương, tình tình cảm cảm, trong khi hắn đang neo đơn thì sự chướng mắt phải nói phóng đại lên vô số lần.
"Tiêu Lạc đâu nhỉ? Hiếm khi nào có Sở lão đại mà không có cậu ấy nha." Hàn Vân Đào miệng tiện nói.
Ngay lập tức có một ánh mắt bất thiện hàm ẩn dao găm từ một chỗ nảy giờ vẫn áp suất thấp bắn qua làm cho Hàn Vân Đào còn tính muốn nói gì đó tức thì câm miệng.
Du Hoa ỷ có tình yêu ở đây nên được buff thêm cái gan, bén nhọn hùa theo đâm chọt: "Nghe bảo cậu ấy chê Sở lão đại phiền nên đi theo Lâm Hằng tiên sinh chơi đùa Gia Tuấn cẩu tử rồi."
Lục Cao thản nhiên vòng tay qua đem cả người Du Hoa nhốt vào lòng, đề phòng hết thảy nguy hiểm có thể nổ tới vì cái miệng của hắn.
Trong phòng càng ngày càng lạnh, áp suất càng ngày càng cao, có cảm giác như đang đi đêm trong nghĩa địa, phi thường kích thích.
Bỗng nhiên cửa cạch một tiếng mở ra, mọi người nhìn về phía đó cảm thấy cả xuân về hoa nở lùa vào, thế giới vẫn tươi đẹp làm sao.
Tiêu Lạc chẳng thể lý giải nỗi thần tình kì quặc của Hàn Vân Đào và Du Hoa, không hiểu nỗi vì sao họ nhìn cậu như nhìn thấy mẹ đi chợ về.
Nhưng khi nhìn sang Sở Nam Phong thì lập tức rõ rành rành.
Có chút khó nói thành lời.
Có một người yêu dính như keo dán con chó đúng là không biết nên bực hay nên khoái a.
Cậu đi tới ngồi xuống vị trí bên cạnh Sở Nam Phong nhưng hơi xa.
Vì gần đây hắn quá dính người, đến nỗi đi vệ sinh cũng không tha cho cậu nên Tiêu Lạc tạm thời có chút cách ứng.
Sở Nam Phong bi phẫn đưa móng vuốt qua muốn quắp Tiêu Lạc về trên đùi mình nhưng không may bị cậu thẳng tay đánh rớt giữa chừng.
"Anh tạm thời cách xa em một chút.".