Trong đầu Chiến An Tâm chợt xuất hiện một chút hình ảnh, đó là một cô bé còn nhỏ đang quấn lấy một
người đàn ông anh tuấn vĩ ngạn, muốn hắn điêu khắc cho nàng một con hổ trước mạt thế!
Chiến An Tâm hơi hơi nhíu mày, thả con hổ trong tay xuống, nàng ngồi xuống chiếc
giường nhỏ, đôi tay chống cằm, lẳng lặng suy nghĩ vài vấn đề. Nàng không nhớ rõ mình khi còn nhỏ
như thế nào, có phải từng có một vệ sĩ hay không, thời gian quá xa xăm rồi, mỗi ngày nàng đều vội
vàng dẫn dắt đám nhỏ trong Bách Hoa thành, làm xằng làm bậy cả ở trong lẫn ngoài
thành.
Mỗi ngày đều có đủ loại thanh âm cùng đủ loại ý nghĩ và đủ loại ký ức tiến vào trong đầu nàng, nếu
nàng không cố gắng quên đi thì ký ức của nàng sẽ sinh ra sự hỗn loạn.
Thậm chí có đôi khi nàng không chú ý một cái sẽ tiếp nhận một ký ức hoàn chỉnh, rồi sinh ra một
loại ảo giác, đến tột cùng nàng là Chiến An Tâm hay là người trong trí nhớ kia.
Cho nên theo định kỳ nàng nhất định phải dọn dẹp lại ký ức của mình, tổng kết ra cái gì hữu dụng,
cắt bỏ những cái vô dụng.
Nàng còn quá nhỏ, năng lực tăng quá nhanh, còn không biết được làm thế nào để khống chế mình, cự
tuyệt nhìn vào ký ức của người khác.
Một ít việc rất nhỏ nàng không cố tình nhớ rõ thì sẽ hoàn toàn bị cắt bỏ. Cho nên hình ảnh trong
đầu nàng lúc này, cũng không biết là của mình hay là của người khác.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, Chiến An Tâm nằm trêи chiếc giường nhỏ, tà váy
rơi trêи mặt đất, nàng có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ rồi, lúc mở to mắt ra thì trong phòng đã
có ánh lửa, trêи người nàng còn thêm một cái chăn.
Thật là một căn nhà gỗ thần kỳ.
Đầu xuân vẫn còn chút lạnh lẽo, căn nhà gỗ nhỏ này còn có thể tự động nhóm lửa a, còn có thể tự
động đắp chăn cho nàng sao?!
Nàng nhanh chóng ngồi dậy, vòng qua đống lửa, dạo một vòng, phát hiện bên trong đống lửa có
vùi vài củ khoai tây, nàng đào ra, nhìn bốn phía chung quanh, hỏi:bg-ssp-{height:px}
"Ta có thể ăn được hay không?" "Còn chưa có chín!"
Một giọng nam vang lên làm Chiến An Tâm cả kinh, làm rớt củ khoai tây xuống mặt đất.
Nàng xoay người nhìn bốn phía nhà gỗ, dưới ánh sáng vựng ám của đống lửa bập bùng, trừ bỏ bóng dáng
hắt trêи tường ra thì không có người nào. "Ngươi là ai?"
Chiến An Tâm tìm khắp nơi, chẳng lẽ ở gầm giường sao? Không có, hay bên ngoài? Cũng không có ai.
Giọng nam kia không trả lời nàng, cũng không lại vang lên, phảng phất như hắn đã quen với sự trầm
mặc, chỉ dõi theo, cho nên nàng không biết hắn là ai, hắn cũng không muốn giải thích.
"Này, có phải dị năng của ngươi là ẩn hình hay không?"
Lá gan của Chiến An Tâm vốn rất lớn, nàng trở lại ngồi bên đống lửa, nhặt lên củ khoai tay mà
mình vừa đánh rơi, rồi ném lại vào trong đống lửa, nàng ngồi xuống, nhắm mắt, bắt đầu đầu
phóng thích ra dị năng tiếp thu ký ức của đối phương.
Nàng muốn từ trong đầu đối phương tìm ra vị trí của hắn, là ai, ở đây làm gì.
Nhưng rất kỳ quái, nàng không "nhìn" được, không thể "nhìn" được gì. "Là ảo giác hay sao? Vừa rồi
có người nói chuyện sao?"
Chiến An Tâm ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn đống lửa lẩm bẩm lầu bầu. "Vừa rồi không phải có người
nói chuyện với ta hay sao? Khẳng định là ký ức của ta lại xuất hiện sự hỗn loạn, nên phải dọn dẹp
lại."
Ánh lửa bập bùng hắt lên bóng dáng ở trêи tường, hắc ảnh kia chậm rãi chuyển động,
rõ ràng Chiến An Tâm là nữ, nhưng chiếc bóng kia lại mang hình dạng của một người đàn ông.
Bất quá khẳng định là Chiến An Tâm không chú ý nhiều như vậy, chiếc bóng kia quá mức
an tĩnh, ký ức trong đầu nàng có quá nhiều lại quá hỗn
độn, rất dễ dàng sai xót xóa đi một vài ký ức không nên xóa, không có ai nhắc nhở nàng, vì vậy nàng
cứ như vậy mà quên đi.