An Nhiên càn quét đồ dùng trẻ con, bởi vì nàng cảm thấy hiện tại chỉ cần hấp thu no tinh hạch thì tựa hồ không cần phải ăn cái gì, cho nên về phương diện đồ ăn An Nhiên không chú ý nhiều.
Chủ yếu là tã giấy mà Oa Oa cần dùng, hay khăn ướt cho trẻ gì đó, mấy đồ đó trở thành đồ vật mà An Nhiên càn quét, nàng còn lấy hết chỗ dầu cá, canxi, sắt, kém còn có nước khoáng trong cửa hàng mẹ và bé.
Còn những đồ dùng sau này cần đến như đồ ăn phụ hay đồ chơi gì gì đi, An Nhiên không lấy, cuộc sống này qua được một ngày thì tính một ngày, sau này cần thì để sau lại tìm đi, dù sao tang thi cũng không cần mấy thứ đó.
Càn quét hết đồ cần dùng cho vào túi vải, An Nhiên lại tìm thấy một chiếc ghế buộc eo cho trẻ con, nhưng thấy bản giới thiệu ghi loại ghế này không thích hợp cho trẻ tháng tuổi, rốt cuộc đứa nhỏ bé như vậy, không thích hợp cho việc dựng ngồi trong thời gian dài.
Vẫn là địu thích hợp với Oa Oa.
Vì thế An Nhiên tìm tất cả các loại kiểu dáng của cái địu trong cửa hàng, ước chừng khoảng mười mấy cái, để trong một cái túi lớn, lưu trữ khi nào bẩn lại đổi.
Mặt khác, nàng còn cố ý phá cửa một hiệu sách ở tầng , tìm mấy cuốn sách nói về giáo dục trẻ nhỏ, bỏ vào trong túi, chuẩn bị có điều kiện lại xem.
Thu thập được mấy cái túi to, An Nhiên ôm Oa Oa đi đến cửa số ở tầng .
Lúc này sắc trời đã gần tối, Vân Đào đang cùng Hằng Hằng quan sát đến địa hình bên ngoài, thang cuốn tự động cũng chỉ có cái, nhưng đối diện với tụ điểm ăn chơi kia thì có một cầu thang bộ.
Thang cuốn đi xuống cửa chính của trung tâm thương mại, đối diện đó là một cái quảng trường lớn, trên quảng trường tất cả đều là tang thi đang tru lên, mà nơi cầu thang bộ đi xuống là phía trái của trung tâm thương mại, phía đó trừ bỏ mấy cửa hàng, thì là một con phố không quá rộng, trên mặt đường cũng toàn là tang thi, nhưng hai bên dãy phố có hai hàng xe đang đậu.
bg-ssp-{height:px}
Vân Đào ngồi xổm bên người Hằng Hằng, hai mắt Hằng Hằng đỏ bừng nhón mũi chân, bám ở vòng kính bảo hộ, nhìn về phía trái của khu trung tâm thương mại, Vân Đào quay đầu nhìn An Nhiên ôm Oa Oa đi ra, liền vẫy tay với An Nhiên, ý bảo nàng đi đến gần, ngồi xổm xuống.
An Nhiên làm theo, ngồi xổm xuống bên người Vân Đào, Vân Đào chỉ vào con đường ở mặt trái khu trung tâm này, trong đó có một chiếc SUV nhìn không tồi khá đại chúng, nói với An Nhiên:
"Chiếc xe kia khá lớn, mấy người chúng ta ngồi vừa văn, ngươi có thể mở ra một con đường, ta có thể khởi động chiếc xe."
"Không thành vấn đề!"
An Nhiên gật gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc xe, thân xe màu trắng, rất lớn, nhưng không uy mãnh bằng chiếc xe của chồng cũ nàng, nó thiếu một loại bá vương chi khí,
An Nhiên ngồi xổm trên mặt đất nói:
"Sau khi lên xe, ta sợ truy binh đuổi theo có nhiều quá hay không? Nếu chiếc xe có thể rời khỏi nơi này, trên đường đi cũng không thoát được đám tang thi này."
"Rất có khả năng như vậy."
"Ta có cái chủ ý này."
Tròng mắt An Nhiên chuyển động, chỉ chỉ về phía thang cuốn, một con tang thi đang ngửi ngửi sờ soạng đi lên, đó là một con tang thi khứu giác.
"Bắt nhiều mấy con tang thi như vậy, đem bỉm của Oa Oa cột vào đầu chúng, chúng nó có thể thay chúng ta dẫn đi một đại bộ phận tang thi."
"Có thể, không thành vấn đề, chúng ta cũng có thể dùng nhiều tã giấy ngâm nước tiểu dẫn dụ chúng."
Linh cảm sẽ nảy sinh ra trong sinh hoạt, rất nhiều phát minh vĩ đại, đều là do những bà mẹ nuôi đứa nhỏ nghĩ ra được, Vân Đào cảm thấy không có gì là không đúng, hắn nhún người một cái, lao xuống thang cuốn, chặn ngang khiêng lên con tang thi khứu giác đang sờ soạng ở thang cuốn kia.
Thuận tiện cũng giải quyết sạch sẽ mấy con tang thi đang sờ soạng đi lên cầu thang.