Trong lòng An Nhiên cả kinh, còi xe vang như vậy, không phải đến tìm chết hay sao? Vì thế vội vàng quay đầu lại, nói với Vân Đào ở phía sau:
"Đào ca, ngươi nhìn xem chiếc xe ở phía sau chúng ta, người nọ có phải bị ngốc hay không?"
Vân Đào ở phía sau bao lớn bao nhỏ quay đầu nhìn lại một chút, cũng thấy chiếc xe mà An Nhiên nói, khoảng cách rất xa, dưới ánh hoàng hôn, chiếc xe cao hơn toàn bộ tang thi một chút, trên thân xe tang thi đang bò khắp nơi.
Nhưng bởi vì người lái chiếc xe này quá kiêu ngạo, trong tang thi triều còn không ngừng ấn còi, quá thu hút hỏa lực, trong chốc lát, bị biển tang thi vây công, chặn tại chỗ không thể động đậy.
Điều này tự nhiên tạo ra cơ hội tuyệt hảo cho bọn người An Nhiên thoát thân, không cần xuất động đám tang thi khứu giác, trọng tâm của thi triều đều hướng về chiếc xe kia, Vân Đào nói:
"Không sao, vừa hay thay chúng ta chặn chủ lực của đám tang thi, đi mau!"
Vào lúc này, trong đầu An Nhiên lại truyền đến vô số tiếng nói to nhỏ còn hoảng sợ kêu to của nhóm hoa.
"Gần...!gần..."
"Đến rồi."
"Cắn không được...!Cắn không được..."
Con tang thi mình đồng da sắt kia đã đến gần!
An Nhiên cuống lên nói với Vân Đào:
"Nó tới rồi, cách chúng ta không xa, đi nhanh a."
Vân Đào bước nhanh về phía trước, Tiểu Bạc Hà cũng kéo Hằng Hằng nhanh chóng theo sát bên người An Nhiên, cả đoàn người rất gian nan đi về phía chiếc xe SUV kia.
bg-ssp-{height:px}
Chiến Luyện ở nơi xa, nhìn xe của mình bị một biển tang thi vây quanh, bám lên thân xe một tầng lại một tầng, hắn lại một lần nữa chìm vào một biển tang thi, tức giận đến đập mạnh lên còi xe, trong miệng mắng một câu: "Thảo".
Hắn mở cửa xe nhảy xuống, lái chiếc xe này đi về phía trước còn không bằng hắn đi bộ.!
Mắt thấy vợ và con hắn dần biến mất trên tầng của khu trung tâm thương mại, Chiến Luyện chỉ hận hiện tại mình không thức tỉnh cái dị năng sư tử hống, hoặc là mọc cánh bay qua cũng được!
Con mồi đã xuống xe, chúng tang thi lập tức hưng phấn hô to, chân hắn đá vào một con tang thi nhào đến, quanh thân hắn nhanh chóng bay ra viên tròn rất lớn, mỗi viên tròn lớn đều sắc bén vô cùng, làm chúng tang thi vô pháp gần người, Chiến Luyện sải bước chạy về hướng An Nhiên, một đường khổ chiến với rừng tang thi.
Vợ hắn thích lăn lộn như vậy, thôi đành thuận tiện thay thế vợ hắn hấp dẫn một bộ phận chủ lực tang thi công kích cũng tốt.
Những khóm hoa ở ven đường, lùm cây xanh rờn lay động, tựa hồ muốn lớn lên một chút, ngăn trở ngăn trở cái nhân loại khủng bố này, nhưng rốt cuộc chúng nó không có dị năng của An Nhiên truyền vào, chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
Mà đầu bên này của quảng trường, Vân Đào đã sờ đến bên cạnh chiếc xe SUV, dỡ xuống bao lớn bao nhỏ trên người, móc từ túi áo ra một sợi dây thép tinh tế, vặn mở cửa xe, rồi ngồi vào trong xe, dùng một đấm, đấm nát bảng điều khiển, móc ra hai sợi dây đánh lửa.
An Nhiên đem hành lý trên mặt đất nhặt lên, mở ra cốp xe, nhét tất cả vào trong cốp, Tiểu Bạc Hà bế Hằng Hằng lên ghế phụ, hai thùng tinh hạch cũng đặt ở trên ghế sau, sau đó mang theo hành lý còn lại, cũng bỏ vào cốp xe.
Chờ đánh lửa xong, xe khởi động, Vân Đào chui ra từ ghế điều khiển, nhặt lên cái nôi an toàn, nhanh tay nhanh chân mở ra cửa sau, bắt đầu lắp cái nôi cho Oa Oa ở ghế sau.
Rất nhanh, chiếc nôi được lắp tốt, An Nhiên đem Oa Oa trong địu bỏ vào chiếc nôi kia, nàng ngồi bên người Oa Oa, Vân Đào còn cầm chuỗi dây thừng xuyên đám tang thi khứu giác, thả một con ra hấp dẫn chúng tang thi ở bên cạnh xe, sau đó hắn mới lên xe, nhìn liếc mắt về phía Hằng Hằng ngồi ở ghế phụ, giẫm chân ga một cái, nắm một chuỗi tang thi khứu giác xông ra ngoài.