"Mục tiêu của đội trưởng không phải người tên Vân Đào kia."
Chu Tường hạ ánh mắt, trong mắt có một tia thanh minh:
"Người hắn muốn chính là nữ nhân ôm hài tử kia."
"Nữ nhân? Có quốc sắc thiên hương hay sao mà phải tiêu phí nhiều đồ ăn như vậy để có được?"
Người đàn ông bên cạnh Chu Tường có chút không rõ ràng, vẫn luôn lẩm nhẩm lầm nhầm oán hận.
Còn Chu Tường cũng không giải thích, nghĩ đến lời nói của Tằng Phàm, về chuyện kho lúa di động, còn có việc Lôi Giang mang theo hơn người dị năng đi tìm kho lúa di động, Chu Tường đại khái có thể đoán được một ít về người phụ nữ ôm hài tử kia, đến tột cùng nàng có đặc biệt gì.
Bất quá, hắn không có khả năng sẽ nói ra khắp nơi, kho lúa di động a, đây là tồn tại quý giá biết bao, ít người biết đối với mình lại nhiều thêm một phần chỗ tốt, giống như vị trí một mỏ vàng, ít người biết tự nhiên sẽ càng tốt, là đồ ngốc mới có thể đi nói khắp nơi a.
Cứ như vậy, Chu Tường một bên làm người đi mật báo với Lôi Giang, một bên thì mang theo vài người, lái xe đuổi kịp xe Vân Đào và An Nhiên.
Đêm đã về khuya, ánh trăng và ánh sao trên bầu trời đã hòa lẫn với nhau.
Vân Đào lái xe đâm vào mấy con tang thi, nhìn qua kính chiếu hậu, xa xa có hai ánh đèn xe, hắn liền nói với An Nhiên đang giục cây lục la nẩy mầm trưởng thành trong xe:
"Đừng vội dùng dị năng, tang thi ở con đường này không nhiều lắm, phía sau có người đi theo chúng ta."
An Nhiên quay đầu lại, nhìn ánh đèn xe phía sau, nhành lục la trên đầu gối đã mọc khá dài, nàng nghĩ nghĩ, đem nó vòng mấy vòng quanh nôi an toàn của Oa Oa, lúc này mới nói với Vân Đào đang điều khiển xe chạy như điên:
"Chúng ta trực tiếp đi lên cao tốc chạy về Ngạc Bắc hay sao?"
"Không, lên cao tốc phải đi ngang qua cái công viên kia của bọn họ, chúng ta vòng qua hai con phố này, đi quốc lộ."
Vân Đào vòng xe lại, trực tiếp chạy về hướng ngược lại với trạm thu phí cao tốc, vùng ngoại thành này ít người, đại đa số tang thi bị đoàn đội người sống sót của Lôi Giang hấp dẫn về hướng đó, cho nên chạy về hướng ngược lại, đường đi rất thuận lợi, rất nhanh Vân Đào đã ném ra chiếc xe theo đuổi của Chu Tường.bg-ssp-{height:px}
Tới rạng sáng - giờ, đã gần đến ngã rẽ của quốc lộ, Vân Đào dừng xe lại, lấy ra từ cốp xe một cái ống hút và một bình đựng xăng, hắn phá bình xăng của xe ven đường, bắt đầu hút xăng đổ cho xe mình.
Oa Oa ăn sữa xong có chút khóc nháo, An Nhiên ôm nàng ra, vừa đi vừa dỗ nàng dưới bầu trời đêm vùng ngoại ô, còn chưa được mười phút, có thanh âm ô tô từ xa truyền lại, còn có hai chiếc đèn đường, lúc mờ lúc tỏ trong đêm.
"Lập tức đi!"
Vân Đào mắng một tiếng, mang theo bình xăng lên xe, An Nhiên ninh mày, cảm thấy đám người Lôi Giang này tựa hồ có chút muốn liều mạng với bọn họ, nên chỉ đứng tại chỗ, nói với Vân Đào:
"Không đi nữa, vẫn chạy thì bọn họ vẫn sẽ luôn đuổi theo."
Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt của An Nhiên bỗng nhiên nổi lên sát ý.
Vân Đào quay đầu nhìn An Nhiên, cau mày lại nói:
"Không muốn bị bọn họ truy đuổi, chỉ có cách giết bọn họ."
"Vậy thì giết!"
Mấy ngày qua, đừng nhìn An Nhiên ngồi không không phát biểu ý kiến gì, thực ra cũng đang cân nhắc chút sự tình.
Đôi khi trên đời này, tàn khốc như vậy, không phải ngươi chết thì ta mất mạng, bọn họ vẫn luôn chạy vẫn chạy như vậy cho đến khi nào?
Ngay cả khi chạy đến Ngạc Bắc, chỉ cần đám người Lôi Giang luôn truy đuổi bọn họ, thì bọn họ sẽ luôn gặp phải nguy hiểm, vậy thì vì cái gì mà trong lộ trình bị truy đuổi không giải quyết đám truy binh kia? Sau đó lại đi về phía Ngạc Bắc?