"Đứa nhỏ này khẳng định không phải của Vân Đào"
Triệu Như ngồi ở bên cạnh Đường Ti Lạc, cũng cười phát ngôn, nhìn Lôi Giang, nói:
"Chuyện này không cần phải kiểm chứng, rốt cuộc hài tử kia lớn lên rất giống Chiến Luyện, hơn nữa siêu đáng yêu."
"Phải không?"
Nếu Triệu Như đã nói như vậy, tức khắc Lôi Giang liền dừng tâm tư nhúng tay vào phương diện này, lại cười hỏi Đường Ti Lạc.
"Kỳ thật ngươi muốn An Nhiên đi khu , vì cái gì nhất định phải thông qua Chiến Luyện? Ngươi có thể trực tiếp tìm An Nhiên, thuyết phục nàng đi khu , rốt cuộc hiện tại thể xác và tinh thần của An Nhiên đều phải chịu tổn thương rất lớn, ngươi trợ giúp An Nhiên, cũng tương đương với giúp Chiến Luyện, đến lúc đó nhất định Lạc đội trưởng sẽ cao hứng."
Lôi Giang dừng một chút, nhìn biểu tình Đường Ti Lạc kia đang suy tư gì đó.
"Hơn nữa...!An Nhiên nếu không cho ngươi bắt Vân Đào, chứng mình nàng ta và Vân Đào có tình cảm rất sâu, ngươi có thể nói cho nàng Vân Đào ở khu , hoặc chỉ cần An Nhiên đi khu là ngươi có thể cho nàng gặp lại Vân Đào!"
Muốn để Lôi Giang an tâm gì thì chính là nghĩ cách đem An Nhiên đi ra khỏi sự bảo vệ của Chiến Luyện, tốt nhất là để hai người nháo đến nông nỗi xung khắc như nước và lửa, làm Chiến Luyện không bao giờ muốn quản An Nhiên, lúc đó, là thời cơ tốt để Lôi Giang tiếp nhận An Nhiên.
Hắn đương nhiên biết Chiến Luyện chính là người ở Tương thành xâm nhập địa bàn của hắn, còn giết mấy đồng đội của hắn, lúc ấy, Chiến Luyện vẫn luôn tìm mẹ con An Nhiên, sau khi đi vào thôn Thiết Ti lần đầu nhìn đến Chiến Luyện, Chu Tường thuộc hạ của Lôi Giang đã nhận ra tới.
Cho nên hôm nay Lôi Giang đi dự họp không mang theo Chu Tường tới.
Lúc ấy ở Tương thành, Lôi Giang cũng không chạm mặt Chiến Luyện, Chiến Luyện không quen biết Lôi Giang, hơn nữa lúc Chiến Luyện xâm nhập công viên, Lôi Giang cũng không có ở đó.
Mạt thế người chết rất nhanh, thuộc hạ của Lôi Giang cũng đổi mới khá nhanh, đến được thôn Thiết Ti này, những người bị Chiến Luyện trói qua chỉ còn lại Chu Tưởng, cho nên Chiến Luyện muốn từ một ít khuôn mặt quen thuộc cân nhắc ra ý đồ của Lôi Giang cũng không có khả năng.
Điểm này, đối với Lôi Giang mà nói đó là chuyện tốt, hắn chỉ cần đem An Nhiên dụ đến khu , mà An Nhiên chẳng những náo loạn với Chiến Luyện, còn không ở cùng Vân Đào một chỗ, như vậy hắn hoàn toàn có thể nắm chắc việc bắt lấy An Nhiên.
Ở cảm nhận của Lôi Giang, An Nhiên này thuộc dị năng giả hệ mộc, so với dị năng giả hệ thủy ở trong thôn này còn muốn yếu hơn, nhược kê a chỉ cần không có nam nhân ở bên người chính là mặc người xâu xé mà thôi.
Đương nhiên, không chỉ Lôi Giang cho rằng An Nhiên yếu nhược đến vô dụng, ngay cả Đường Ti Lạc hay Triệu Như, mà ngay cả mọi người trong thôn Thiết Ti này đều cho rằng như vậy.
Vô luận Chiến Luyện giải thích với Lạc Phi Phàm như thế nào, giải thích giữa An Nhiên và Vân Đào là trong sạch, nhưng dưới cảm nhận của Đường Ti Lạc và mọi người, thì An Nhiên chỉ là một nữ nhân trói gà không chặt, sở dĩ có thể sống sót ở mạt thế, là bởi vì nàng ngủ cùng Vân Đào, dưới sự bảo vệ của Vân Đào mới có thể một đường đi từ Tường thành đến thôn Thiết Ti này.
Bằng không chuyện này không có đạo lý, không có logic!
Cho nên, An Nhiên và Vân Đào xác định vững chắc có một chân với nhau, không chạy được.
Lại nhìn Đường Ti Lạc và Triệu Như, biểu tình trong mắt của Lôi Giang có một ít ẩn ẩn coi khinh, này cũng không trách được Lôi Giang, rốt cuộc sau khi mạt thế đến, toàn bộ nữ nhân hắn nhận thức đều ngu xuẩn đều là trói buộc, chỉ cần dùng sơ qua chút thủ đoạn, là có thể đùa bỡn vào trong lòng bàn tay, ai đều không ngoại lệ.
Mà giữa cảm nhận của thế nhân, Chiến Luyện là người cỡ nào vĩ đại, cỡ nào thâm tình, còn có thể lực trác tuyệt, xứng với An Nhiên một mặt hàng secondhand như vậy, thậm chí còn có tay ba tay bốn thì quả thực quá chịu thiệt rồi.
Chương
.bg-ssp-{height:px}
So đo của chính mình
Xúi giục Đường Ti Lạc phương châm hành động tiếp theo xong, Lôi Giang nhìn Triệu Như một cái, xoay người rời đi, Triệu Như lĩnh hội ý tứ của Lôi Giang, chờ nói vài câu với Đường Ti Lạc bao cỏ này, liền tìm cớ mở cửa xe đi xuống đuổi theo Lôi Giang.
Hôm nay Triệu Như mặc một thân quần áo thập phần bảo thủ, cả người có vẻ rất sạch sẽ, trừ bỏ sạch sẽ ra thì cùng với toàn bộ nữ nhân ở mạt thế này không có nửa phần bất động, nàng đi xuyên qua mấy chiếc xe, đuổi theo Lôi Giang, đứng tại chỗ nhấp môi cười, chờ Lôi Giang mở miệng trước.
Lôi Giang xoay người, đứng trên một mảnh đá hỏi:
"Nghe nói ngươi nhận thức Đường Ti Lạc từ nhỏ?"
Nghe được từ chỗ nào, Lôi Giang chưa nói, hắn luôn có con đường của hắn.
Triệu Như này là nữ nhân mấy ngày trước hắn mượn sức lại đây, không phải loại bồi ngủ, mà Lôi Giang cảm thấy quan hệ của Triệu Như cùng Đường Ti Lạc rất tốt, có giá trị lợi dụng, liền cho Triệu Như một ít vật tư cùng một chút chỗ tốt, để nàng đi làm một ít việc mà Lôi Giang không có thuận tiện ra mặt.
Tỷ như thổi gió bên tai Đường Ti Lạc, tỷ như quản chuyện An Nhiên muốn đứa nhỏ....!
Triệu Như gật gật đầu, thừa nhận đích xác mình và Đường Ti Lạc nhận thức từ nhỏ:
"Nhận thức thì nhận thức, bất quá bởi vì mọi người đều cùng quê ở thôn Thiết Ti, ngẫu nhiên đi cùng người lớn trong nhà về quê ăn tết có gặp qua mặt thôi."
"Vậy là được, có tình đồng hương, có thể làm được rất nhiều việc."
Lôi Giang cười, trong tay cầm một túi tinh hạch, đưa cho Triệu Như:
" Gần đây có chuyện a, muốn ngươi giúp ta hỏi thăm một chút, nghe nói trong tay Đường Kiến Quân có dị năng giả hệ thủy, thay ta tra tra xem ở chỗ nào."
Lúm đồng tiền vẫn còn hiện ở má Triệu Như, nàng tiếp nhận túi tinh hạch trong tay Lôi Giang, hỏi:
"Lôi đoàn trưởng có hứng thú với dị năng giả hệ thủy kia?"
"Người trong cả thôn này không có người nào không có hứng thú với dị năng giả hệ thủy cả!"
Hắn hao hết bao nhiêu tâm tư muốn có được An Nhiên thì có bấy nhiêu muốn dị năng giả hệ thủy.
Nhân tính vốn tham lam, không nắm giữ trong tay của mình mặc dù tiêu phí tinh hạch là có thể mua được nước, nhưng như vậy cũng không được!
Tươi cười trên mặt Triệu Như có một tia đọng lại, đáy mắt hàm chứa suy tư nào đó, cúi đầu nhìn thoáng qua túi tinh hạch của Lôi Giang, khách khí nói:
"Lôi đoàn trưởng có thể sử dụng ta, ta đây tự nhiên khuynh tẫn toàn lực thay thế Lôi đoàn trưởng làm thỏa đáng việc này, chỉ là Đường Ti Lạc tựa hồ cũng không quá quan tâm đến tên dị năng giả hệ thủy kia như thế nào, toàn bộ tâm tư của nàng ta hiện giờ đều ở trên "tái thiết sau thiên tai."
"Tái thiết sau thiên tai?" Trong giọng nói của Lôi Giang có ý vị châm chọc, thật sự không muốn biểu hiện sự coi khinh trước mặt phụ nữ:
"Ta nhìn cái thôn này có thể bảo vệ được hay không đều là vấn đề, chờ cho có thể bảo vệ được mới nhắc đến việc tái thiết sau thiên tai đi."
Trên đời này người giống như Đường Ti Lạc, coi tái thiết sau thiên tai là vấn đề lớn, nhân loại sớm hay muộn thì cũng phải một lần nữa đoạt lại gia viên từ trong tay tang thi, nhưng Đường Ti Lạc này là cái bao cỏ, đem vấn đề này nghĩ trước tiên a, hiện tại vấn đề lớn nhất mà nhân loại phải đối mặt chính là làm thế nào vượt qua được nguy cơ sinh tồn,
Không phải là thời điểm để nói đến vấn đề "tái thiết sau thiên tai" gì đó!
Bởi vậy, Triệu Như cũng nhìn ra cách Lôi Giang làm người, hắn ngoài mặt là duy trì Đường Ti Lạc, nhưng trên thực tế, hắn cũng không chấp nhận hành động của Đường Ti Lạc, càng tiếp xúc nhiều với Lôi Giang, Triệu Như càng cảm thấy Lôi Giang không phải người đáng giá để có thể phó thác, ngang nhau, thế lực của Lôi Giang, cũng khẳng định không thích hợp cho già trẻ bệnh tàn dựng gia nhập.
Ánh mắt Triệu Như lập lòe, lúm đồng tiền ẩn hiện, đều có chút so đo của chính mình.