Bởi vì nàng tin tưởng, người lái chiếc xe này nhất định là nhóm người kia, cho nên dọc đường đi An
Nhiên nhìn thấy chiếc xe này liền trốn, nếu không trốn thì !.
An Nhiên mang theo tâm tình không rõ, trong lòng đại khái biết được người lái xe này là ai, thấy
Chiến Luyện lái xe lên sườn núi, dừng ở trước mặt nàng.
Hạ cửa sổ xe xuống, Chiến Luyện ngồi ở trên ghế lái, trên mặt đeo cặp kính râm, quay đầu lại nói:
"Ngẩn người làm gì?"
"Ta.
cái kia, ngươi như thế nào tìm được chiếc xe này về?"
An Nhiên nhìn Chiến Luyện, hắn cười, đôi mắt mang kính râm không thấy rõ mặt hắn, nhưng biểu tình
khóe miệng khá hài hước làm An Nhiên mơ hồ có thể khẳng định, nhất định Chiến Luyện đã đi qua trạm
xăng dầu.
Vì thế An Nhiên lại hỏi:
"Trên xe này có một túi tinh hạch cùng một túi tiền lớn của ta đâu?"
Nàng chú ý có điểm không đúng, hiện giờ An Nhiên là cái ăn tinh hạch làm giàu á, một túi tinh hạch
lớn như vậy, nàng thu thập từ lúc còn ở bệnh viện, từ lần đầu giết con tang thi đầu tiên thu thập
lên, không hỏi đến cả đời này An Nhiên sợ sẽ nhớ thương nó mất.
"Tinh hạch ta dùng rồi.
"
Chiến Luyện lại cười, vươn bàn tay ra nhéo lên cánh tay trắng nõn tinh tế của An Nhiên, lực nhéo có
chút lớn, niết An Nhiên có chút đau, nàng khó có lúc không trốn, Chiến Luyện lại nói:
"Tiền a? dùng hết lúc nhóm lửa nấu cơm dã ngoại rồi, mấy chục vạn lận.
" Lại nhìn bộ dạng An Nhiên
như thịt đau, Chiến Luyện lại cười nói: "Nhìn bộ dạng keo kiệt này của ngươi kìa, ngày khác trả
lại ngươi.
"
Sẽ trả lại sao? Thật sự trả lại hay không không phải vấn đề.
Trong đầu óc An Nhiên có chút hỗn độn,
nàng nghĩ là, cho nên!.
Chiến Luyện đã đi qua trạm xăng dầu?! Tìm chiếc xe về, tìm được hành lý của nàng?! Lúc ấy ở trạm
xăng, nàng ở phía sau chạy trốn, vì phía trước có đánh nhau, có người kêu lên có người thật lợi hại
ở phía trước, người này chính là Chiến Luyện phải không?
Cho nên, nàng thấy chiếc xe này, vừa nhìn thấy thì trốn, kỳ thật không phải trốn tránh nhóm ngườibg-ssp-{height:px}
kia mà là trốn Chiến Luyện???
Nàng hậu tri hậu giác, ném ra bàn tay Chiến Luyện, cảm thấy nói thì nói đi, Chiến Luyện này còn
động thủ, từ đầu niết niết cánh tay nàng, cuối cùng niết nghiện rồi, trước tiếp sờ lên.
Nàng trừng mắt nhìn Chiến Luyện, vẻ mặt hắn lại vô cùng đứng đắn, bộ dạng nửa phần ngả ngớn đều
không có, đề tài lại chuyển qua.
"Ngươi đi mang nữ hài nhi kia lên xe.
"
"A? Đi làm gì?" An Nhiên sửng sốt một chút, không kịp phản ứng lại.
"Đi bệnh viện, đã liên hệ tốt với bác sĩ, là bác sĩ trước đây nổi danh cả nước về sản khoa.
"
"Nga, tốt.
"
An Nhiên vội vàng xoay người, đi gọi Tiểu Bạc Hà.
Tiểu Bạc Hà đang ngủ, bị An Nhiên lay tỉnh, đôi mắt còn mê mang không biết muốn làm gì, An Nhiên đã
xoay người ôm em bé lên, nàng nhìn thấy An Nhiên ôm Oa Oa lên, thì nhanh chóng đi giày vào, lấy tốc
độ muốn trốn chạy nhanh chóng thu thập đồ vật trong phòng.
"Không thu thập, Bạc Hà, chúng ta không phải đi chạy trốn.
"
Nhìn bộ dạng Tiểu Bạc Hà hiểu chuyện lại nghe lời như vậy, trong lòng An Nhiên thật chua xót, một
tay bế Oa Oa lên, một tay khác kéo Tiểu Bạc Hà ra cửa.
Tiểu Bạc Hà không hỏi đi nơi nào, chỉ một lòng một dạ đi theo An Nhiên và Oa Oa lên xe Chiến Luyện.
Xe rất lớn, cái nôi an toàn cho trẻ con ở ghế sau vẫn còn, hành lý của An Nhiên cùng hành lý của
Lưu Viện, Hằng Hằng vẫn còn đặt trên xe không động chạm qua.
An Nhiên nhìn Chiến Luyện giống như thích loại xe màu đen này, trong bãi đỗ xe có mấy chiếc xe siêu
lớn như vậy, từ các loại nhãn hiệu, xe hoàn toàn mới còn chưa có biển, đã bị Chiến Luyện không biết
mân mê từ đâu tới, giống như xe tăng vậy, toàn bộ đều nhét đầy vật, đỗ ở bãi đậu xe.
.