. Tinh thần A Q
An Nhiên cắn môi suy nghĩ hồi lâu, nàng không có bất luận kinh nghiệm gì về sinh tồn ở mạt thế, chỉ có thể ngây ngốc đem tiền giấy trong ví cẩn thận vuốt phẳng bỏ vào túi quần mình.
Rốt cuộc bộ dạng thế giới bên ngoài tột cùng như thế nào, ai cũng không biết, có khi ở nơi rất xa rất xa xã hội nhân loại vẫn tồn tại bình thường, vậy An Nhiên từ giờ thu thập tiền giấy, về sau đến địa phương bình thường, nàng không phải là phú bà sao?
Tưởng tượng như vậy, An Nhiên cảm thấy sinh hoạt của mình về sau rất có hy vọng, hành vi này cũng tư tưởng lạc quan cũng coi như là tự tiêu khiển đi.
Với tinh thần A Q như vậy, An Nhiên nhét một túi toàn tiền giấy về phòng cách ly, nhìn những tang thi nhỏ nằm trong lồng kính tâm tình vừa tốt một chút nháy mắt lại trở về đáy cốc, nàng thở dài, trong lòng có chút không đành nhưng vẫn nhắm mắt lại, giải quyết từng con một.
Thật tạo nghiệt!
Những con tang thi trẻ con nho nhỏ làm trong lòng An Nhiên khó chịu đến tột đỉnh, nhưng nếu nàng không giải quyết chúng vạn nhất chúng tiến hóa có thể bò ra khỏi lồng, mà An Nhiên lại chạy ra ngoài giết tang thi điều đó sẽ tạo cho Oa Oa và nhi tử của Trần Kiều có nguy hiểm về sinh mệnh.
Có đôi khi mềm lòng sẽ gây thành đại họa, việc đánh cuộc như vậy, An Nhiên không dám.
Tiêu tốn khoảng một giờ mới rửa sạch toàn bộ đám tang thi nhỏ trong phòng, sau khi lấy kim cương trong đầu nhỏ của chúng, An Nhiên đói quá mức, trong lúc này nhi tử của Trần Kiều có tỉnh lại một lần, An Nhiên cho hắn uống chút sữa ấm trong bình, Oa Oa cũng tỉnh lại một lần, gào hai tiếng An Nhiên cho nàng bυ" sữa mẹ, hai bầu ngực của nàng bị Oa Oa hút không, nếu An Nhiên lại không ăn gì chỉ sợ sẽ không có sữa.bg-ssp-{height:px}
Trong lòng nàng có chút nôn nóng, lại cho Oa Oa uống tạm ml sữa bò, tiểu gia hỏa này ăn có chút no căng bẹp bẹp miệng lại ngủ mất.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, mí mắt An Nhiên cũng chưa kịp chớp, thừa dịp bọn nhỏ ngủ rồi tính toán ra ngoài phòng cách ly tìm chút đồ ăn bên ngoài.
Thời điểm nàng đứng gần cửa kim loại của phòng cách ly nhìn về hành lang bên ngoài, An Nhiên thấy trước cửa văn phòng bác sĩ có một rổ hoa quả ở dưới chân một con tang thi, hẳn là quà biếu bác sĩ.
Nàng đang tính mở cửa kim loại này đi ra ngoài lấy rổ hoa quả kia, đương nhiên cần phải làm một kế hoạch chu toàn, vô luận là ở trong quá trình lấy rổ hoa quả lẫn khi lui về sau, đều phải yêu cầu một phương án vạn toàn.
Đầu tiên, An Nhiên xoay người góp nhặt lại một chút tiền xu trong ví của tang thi, cầm trong lòng bàn tay, tiếp theo để thời điểm quay về không bị hấp tấp như vậy, An Nhiên dọn dẹp xác mấy con tang thi ở kẹp cửa một chút.
Nàng đẩy xác hai con trêи cùng xuống, còn lại hai cái xác tiếp tục bảo trì tư thái bị kẹp, để ngăn cửa hoàn toàn khép kín, thuận tiện cho nàng lui về phòng cách ly.
Khi nàng lặng lẽ đi về cửa văn phòng bác sĩ, nhìn nhìn con tang thi kia, nàng nhắc rổ hoa quả lên nhanh chân chạy trở về, quanh rổ hoa quả có bọc nilon, nó liên tục phát ra tiếng vang sàn sạt không ngừng hấp dẫn mấy con tang thi quanh đó.
An Nhiên nhìn thấy có tang thi ở phía trước chắn đường nàng quyết đoán ném tiền xu trong tay lên vách tường phía xa, trêи vách tường có treo một ít bệ đỡ bằng kim loại để treo tranh tuyên truyền, ném ít tiền xu lên đó tiếng vang phát ra như mưa, đinh leng keng so với tiếng sàn sạt của nilon thì vang hơn nhiều.