Cây mây biến dị vẫn đang sinh trưởng, bộ rễ ngầm càng ngày càng thô, thô đến mức muốn chui ra khỏi
mặt đất, rễ của nó chia thêm nhánh thứ hai rồi nhánh thứ ba ..... chúng nó loanh quanh lòng vong
đan xen nhau, nghe theo
mệnh lệnh của An Nhiên, vây lại toàn bộ cửa hàng áo cưới, xô đẩy đồng loại của chúng nó, chiếm chỗ
của đồng loại, sử dụng tài nguyên dưới nền đất.
Tuy rằng cây mây biến dị không ăn đồng loại, nhưng muốn đồng loại nhường chỗ thì có
rất nhiều phương thức, ví dụ như dưới sự xúi giục của An Nhiên, chúng chiếm lấy địa bàn của mình,
làm những cây khác không có địa bàn để chiếm, đó chính là một biện pháp hữu hiệu để bức lui đám dây
mây hư hỏng.
Thế giới của thực vật biến dị không có người nào có thể hiểu rõ, An Nhiên bất quá cũng chỉ mở ra
một cái khe hở trước cánh cửa to lớn này, để nhìn thoáng qua trong đó một chút thôi.
Cây mây hư hỏng dưới nền đất rất nhiều, nhưng thực vật muốn sinh trưởng tốt thì yêu cầu đất
đai, ánh mặt trời cùng với nước, dây mây tốt của An Nhiên được Triệu Như tưới nước, cho
nên chúng phát triển nhanh hơn rất nhiều so với những dây mây hư hỏng kia, nếu lại có chút huyết
nhục vào, có phải chúng sẽ phát triển càng nhanh hay không?
An Nhiên quay đầu, nhìn về Trương Bác Huân cùng Phủ Tử, ánh lục quang trong mắt lóe lên, sau đó
quay đầu đi, Trương Bác Huân ăn không được, còn con người của Phủ Từ thoạt nhìn thì vẫn còn lương
tâm, cũng không đáng chết.
Bởi vì tâm tư của An Nhiên, cây mây biến dị nở vài đóa hoa huyết hồng, tuy rằng nó đã mọc đủ
chiều dài nhưng cũng không tiến hành công kϊƈɦ Trương Bác Huân cùng Phủ Tử, nó chỉ tìm kiếm
những sinh vật biến dị ẩn dấu sâu trong lòng đất để ăn, có chút còn hơn không.
Trong chốc lát, Chiến Luyện thấy trêи tường của cửa hàng áo cưới đều đã được cây mây biến dị của An
Nhiên xâm chiếm hết liền an tâm, hắn làm ba cái loan đao lớn, mỗi cái dài chừng mét, rộng
thước, ba cây loan đao ghép vào nhau, bắt đầu xoay tròn bay trêи không, giống như lưỡi đao của máy
xay sinh tố!
Trương Bác Huân thấy thế cũng học theo phương pháp của Chiến Luyện, cũng làm ra một cái lưỡi dao
của máy xay nhỏ hơn Chiến Luyện, xoay tròn đẩy về phía trước, đêm những cây mây nhào đến cắt thànhbg-ssp-{height:px}
từng đoạn từng đoạn, trêи mặt đất tràn đầy những chất lỏng màu xanh màu hồng.
Tiểu Bạc Hà lại chạy ra, trong tay cầm hai viên tinh hạch màu xanh lục bảo, giao cho An Nhiên.
Triệu Như còn đang không ngừng thả nước vừa thấy vậy, lại ai thán một tiếng, ánh mắt u oán
nhìn An Nhiên, một cây mây biến dị đã khiến cho nàng ăn không tiêu, giờ lại đến hai cái
nữa....
"Vất vả."
An Nhiên sờ sờ đầu Tiểu Bạc Hà, lôi kéo Lương Tử Ngộ làm hắn đạp vỡ hai khối gạch tìm thổ địa, đem
hai viên tinh hạch trong tay trồng xuống.
Đối với hoàn cảnh phụ cận nàng đã khôi phục một chút ít không chế, nàng biết loại tinh hạch màu
xanh này kỳ thật thập phần khó lấy được, một viên tinh hạch nằm trong một cái hoa cầu, mà một cái
hoa cầu thì sinh trưởng một cây mây, mà cây mây thì tỏa ra bốn phương tám hướng, cây kia có thể lớn
mãi lớn mãi.
Cho nên cây mây biến dị nhìn rất khổng lồ, số lượng rất nhiều nhưng kỳ thật dưới nền đất chúng nó
chỉ thuộc về một cái hoa cầu.
Như vậy, có phải bên trong toàn bộ thực vật biến dị đều sẽ có một viên tinh hạch màu xanh lục bảo
đúng hay không?
Không tự giác An Nhiên hướng ánh mắt xuống viên Cầu Gai Béo ở dưới chân.
Phảng phất như phát giác được ý đồ của An Nhiên, Cầu Gai Béo tức giận đến nỗi gai nhọn trêи người
đều run lên, nó vì An Nhiên mà rời đi thổ địa yêu quý của mình, An Nhiên thế nhưng muốn đánh chủ ý
lên tinh hạch của nó, cái tra nữ này! a a a a a!
An Nhiên cười cười, cảm nhận được sự phẫn nộ của Cầu Gai Béo, lại phát chút đường cho nó, giống như
đang trấn an một tiểu hài như, bình ổn lại tiểu tâm linh đang bị thương kia, đánh mất đi ý tưởng
muốn mổ Cầu Gai Béo.
Hiện tại viên Cầu Gai Béo dưới chân nàng này, cũng không phải viên lúc trước trồng ở ngoài thôn
Thiết Ti, mà là một cư dân trong đám thực vật đầy gai nhọn kia.