Điều An Nhiên nói chính là sự thật, nửa điểm giả bộ đều không có, nếu Trương Bác
Huân chưa trở về vậy bọn người Chiến Luyện khẳng định cũng chưa trở về được, Chiến Luyện
không trở lại thì đi về phía Bắc lại có ý nghĩa gì chứ?
An Nhiên ở giờ phút này đột nhiên có chút đau lòng, nếu Chiến Luyện không trở lại,
lúc đó chỉ còn một mình nàng mang đứa nhỏ, một người phấn đấu ở mạt thế này, nàng làm sao có thể
đấu thắng được đóa Nhục hoa khổng lồ ở siêu thị kia, làm thế nào có thể mang Oa Oa đi về phía Bắc?
Nghĩ đến điều này, An Nhiên không có tâm tình lý luận với bọn người Bàn Tử ở nơi này nữa, nàng xoay
người, ôm Oa Oa đi tới cửa lớn tiểu khu, sắc trời đã hoàn toàn đen.
Mây đen trêи bầu trời bay dày đặc, trừ bỏ một vòng loan nguyệt trắng bệch ra một ngôi sao cũng
không nhìn thấy, gió đêm ào ào thổi rất mạnh, thời tiết lạnh tới mức làm người không muốn đi ngoài
hoạt động.
An Nhiên ôm Oa Oa trở về xe chống đạn, mở đèn xe, cầm một quyển truyện tranh ngữ khí
mềm nhẹ đọc cho Oa Oa, thanh âm dị năng ở phía xa truyền đến không dứt, thực vật chung quanh
xe chống đạn, giống như những con rắn đang trườn bò nhẹ nhàng du tẩu, hội báo cho An Nhiên
tình hình chiến đấu phía trước.
Chốc lát sau, có người gõ gõ cửa sổ xe nàng, An Nhiên nghiêng đầu thấy là Bàn Tử, hắn đứng ở ngoài
cửa xe, phía sau hắn đứng vài tốp người, khoảng hơn người.
Mặt An Nhiên trầm xuống, đây là tới ép cung hay sao? Vật tư trêи xe của nàng đích xác không đủ phân
cho người, không nhìn thấy Tiểu Bạc Hà, Hằng Hằng và Triệu Như vẫn đang không ngừng
tìm kiếm vật tư trong những cửa hàng bị cây mây che kín kia hay sao?
Ở nơi xa, Tiểu Bạc Hà nắm tay Hằng Hằng mặt cũng trầm xuống, trong mắt lóe lên sát ý không hợp tuổi
của nàng, bước nhanh tới, Triệu Như cũng vội vàng đi theo sau, sợ những người kia tới gây bạo động
gì đó.
An Nhiên đem quyển truyện trong tay cho Oa Oa để nàng chính mình học giở xem, sau đó mở cửa xe,
giày cao cổ đạp lên dây mây thật dày, nàng nghiêng người, bàn tay đặt lên thân xe, dây mây bò đầybg-ssp-{height:px}
lên thân xe, kín mít bảo hộ Oa Oa bên trong.
Đang muốn ngả bài với Bàn Tử kia, nào biết rằng Bàn Tử lại lui ra sau một bước, chỉ chỉ một loạt
người phía sau nói:
"An nữ hiệp, chuyện đã tới giờ, chúng ta cũng không cất giấu nữa, vị này là dị năng giả hệ mộc
của chúng ta, vị này dị năng giả hệ thủy, còn hơn vị này là trước khi mạt thế là chuyên gia
nông nghiệp, học giả, kỹ sư cùng với chuyên gia các lĩnh vực.... Nếu Trương Bác Huân cùng với chồng
cũ của ngài chưa về, chúng ta đều là người cùng thuyền đi, cũng không cần ăn rễ cây biến dị, chúng
ta có thể trồng trọt."
Hắn giới thiệu với An Nhiên, An Nhiên nghe mà đôi mắt đều trợn tròn ra, đây là quỷ gì a? Đột nhiên
trêи thế giới này toát ra nhiều hệ mộc và hệ thủy như vậy làm An Nhiên cảm thấy phảng phất như mình
thấy được một tòa núi vàng, núi bạc, có loại cảm giác tìm được bảo tàng gì đó.
Đây là thù lao mà Đường Kiến Quân nói sao?
Nàng lại nhìn những dị năng giả hệ mộc và hệ thủy cùng với những chuyên gia kia, đều là đám người
với bộ dạng quần áo tơi tả, trong đó có người già có trẻ em, thậm chí có cả thai phụ.
Lại nghe được Bàn Tử tràn ngập vui sướиɠ khi người gặp họa nói:
"Lôi Giang kia, tự cho mình mang đi toàn bộ dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy của Đường thủ trưởng,
nào biết kho lúa cùng đập nước chân chính đều
giấu trong đám người trói buộc bọn ta a." "Nga ~~~~"
An Nhiên hơi hơi ngẩng đầu, trong miệng không tự giác mà nói: "Thì ra là thế a."
Triệu Như ở một bên nghe được cũng như bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng nhớ trước đây thôn Thiết Ti nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải hơn vạn người, có
trêи người hệ mộc cùng hệ thủy, tỉ lệ là :, cũng không khoa trương, lúc ấy mọi
người đều đồn đại trong tay Đường Kiến Quân vơ vét không ít dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy.