Bãi đỗ xe tầng ngầm siêu thị bị một hoa cầu khổng lồ chen đầy, lớn đến nỗi cơ hồ chiếm một nửa
không gian của bãi đỗ xe tầng hầm này, mà trong hầm gara này trống vắng không có bộ rễ, bởi vì hoàn
cảnh đặc thù của bãi đỗ xe chạm rỗng này, là cho bộ rễ của đóa Nhục hoa tất cả đều chui xuống dưới
nền đất của tầng ngầm gara.
Khi mà bọn người An Nhiên dùng hết sức tiến vào Tương thành, hoa cầu của đóa nhục hoa cũng đã tách
ra mấy đời con cháu rồi, bản thể bộ rễ của nó cũng trải rộng toàn bộ Tinh khu của Tương thành.
Đám người An Nhiên một đường thẳng tiến đến Tinh khu, vừa đi vừa gieo trồng tinh hạch hệ mộc, dưới
con đường chủ yếu đi vào Tinh khu kia, tất cả đã là địa bàn của hoa cầu tốt của An Nhiên, sau An
Nhiên tới tinh khu, nàng cũng trồng không ít hoa cầu, ban đầu đóa Nhục hoa kia độc bá thiên hạ, giờ
tựa hồ đã mất đi một nửa giang sơn.
Chiến Luyện bọn họ lại tiến đến, làm Nhục Hoa nổi cơn điên muốn ăn luôn mấy con sâu nhỏ này, cảm
xúc phẫn nộ bạo ngược kia làm An Nhiên cảm nhận được rành mạch.
Mấu chốt chính là, tuy rằng đóa Nhục Hoa đã mất đi nửa giang sơn, nhưng bộ rễ của nó vẫn đang tràn
ra phía nam của Tinh khu, bởi tang thi ở phía nam rất nhiều, động vật biến dị cũng nhiều, chỉ cần
bộ rễ chôn dưới đất của nó có đồ ăn, nó có thể luôn không ngừng sinh trưởng.
Bọn Chiến Luyện có thế xóa sạch dọn dẹp nhiều hay ít bộ rễ của nó thì nó vẫn có thể sinh trưởng ra
bấy nhiêu bộ rễ, sinh vật dưới nền đất rất phong phú, căn bản không thiếu đồ ăn.
Cho nên An Nhiên muốn đi lên tiền tuyến phía trước một chút, nói cho bọn họ, chỉ đánh rút bộ rễ và
cây mây dưới nền đất cũng là vô dụng, phải đi đến gara ngầm đem tinh hạch hệ mộc bên trong hoa cầu
móc ra mới tiêu diệt được nó.
Dặn dò xong Bàn Tử, An Nhiên lên xe, cây mây trêи thân xe dần dần chảy xuống, An Nhiên ngồi ở
ghế điều khiển, quay đầu lại, nhìn Oa Oa đang ngồi trong nôi an toàn xé sách, nói:
"Bảo bối nhi a, ngồi xong chưa, chúng ta đi về phía trước một chút nha." "Roẹt...!" Một tiếngbg-ssp-{height:px}
Oa Oa xé sách xé thật sự vui vẻ, không có nửa điểm ý kiến, đột nhiên cửa ghế phụ lại bị kéo ra,
Tiểu Bạc Hà ngồi vào, kéo dây an toàn, không nói
một lời nhưng hành động đã chứng minh quyết tâm nàng nhất định phải đi theo An Nhiên.
An Nhiên nhìn nàng một cái, không nói gì, chân dẫm lên chân ga, bánh xe nghiền qua dây mây biến dị
trêи mặt đất, chạy như bay hướng đến siêu thị Gia Hòa.
Càng đi về phía trước, tình hình chiến đấu càng kịch liệt, tiếng đánh nhau cùng với tiếng gào
rống càng thêm mãnh liệt, qua một đoạn đường, cây mây của An Nhiên đã bị đẩy đến cực hạn,
ven đường nhóm quân nhân nằm trêи mặt đất nghỉ ngơi cũng càng nhiều.
Những người đó lúc trước đã cướp sạch mấy đội phòng cháy chữa cháy, mỗi người đều mặc
đồng phục phòng hộ của lính cứu hỏa trêи người.
Nàng thấy được Lương Tử Ngộ, ngừng xe bên cạnh hắn, kéo cửa xe xuống hỏi:
"Phía trước như thế nào rồi?"
Trêи người hắn đeo chéo một hòm thuốc, cũng mặc đồ phòng hộ cứu hỏa, mặt nạ bảo hộ trêи đầu đã bị
xuống , trêи mặt dơ bẩn, toàn thân thật chật vật, hắn đang giúp những người bị thương băng bó, bên
tai nghe thấy những thanh âm đánh nhau truyền tới, hắn đứng dậy, quay đầu lại, nhìn An Nhiên lớn
tiếng nói:
"Đánh quá kịch liệt, chồng ngươi cùng Trương Bác Huân, còn có Lạc Phi Phàm giống như điên rồi, vọt
lên phía trước ba người bọn họ phỏng chừng đã sờ đến bên cạnh cánh hoa của đóa nhục hoa a."
Phía trước Lương Tử Ngộ cùng An Nhiên đang đứng là một mảnh cháy đen nhão dính, đó chính là do biển
lửa quá lớn của Lạc Phi Phàm tạo nên, Nhục hoa kia đang ở chỗ cao nhất, mấy cái nhụy hoa
đang vươn cao, loạng choạng trong trời đêm, làm An Nhiên có thể nhìn thập phần rõ ràng.
An Nhiên biết mình không thể lại đi về phía trước, nếu không sẽ mang đến nguy hiểm đối với Oa Oa.