. Ta không đánh nàng
Một lát sau, Hồ Trinh đi xuống tầng một vòng, quả nhiên cầm hai con dao gọt hoa quả lên, đưa cho An Nhiên, cười nói:
"Hiện tại bà bầu đều thích ăn trái cây, ta tùy tiện đi kiếm, tìm được hai con dao, còn tìm được một ít dao nạo vỏ nhưng không dùng được, dao kéo phẫu thuật thì phải vào phòng giải phẫu, nhưng phỏng chừng không dùng tốt như dao gọt hoa quả này, hai con dao này ngươi dùng trước đi, chút nữa ta lại đi tìm."
An Nhiên nhận lấy hai con dao từ Hồ Trinh, cầm trong tay ước lượng trọng lượng một chút, mắt sáng ngời nghĩ thầm may là Hồ Trinh cẩn thận tìm kiếm, An Nhiên ở tầng ánh mắt chỉ hướng về mấy đồ ăn, nàng cười nói với Hồ Trinh:
"Hai con này có thể đắt hơn con dao của ngươi kia!"
"Đó là đương nhiên, con dao của ta chỉ có đồng." Hồ Trinh cười lên nhìn An Nhiên thuần thục rút ra dao ra khỏi vỏ, thở dài: "Kỳ thật tiền của nhà ta mấy năm nay đều tiêu vào việc thụ tinh ống nghiệm, vì để có con, ta và chồng đều rất tiết kiệm."
Không khí giữa hai người đột nhiên trầm xuống, An Nhiên nghe Hồ Trinh nói xong, không biết nên nói gì mới tốt, giống như nàng mơ hồ đi Đại Tây Bắc, lăn qua lăn lại với chồng trước một đêm thì có mang, nhưng mà trêи đời này lại có rất nhiều người muốn sinh đứa nhỏ đều thiên nan vạn nan, thật vất vả mới có, sinh nó ra, lại không có.
Đây là một loại tuyệt vọng không nói lên lời, rốt cuộc An Nhiên có thể hơi chút lý giải Hồ Trinh, nàng ấy thực sự đã rất nỗ lực nỗ lực buông xuống tuyệt vọng.
"Đừng nghĩ nữa, ta cũng không nghĩ nữa." Người đầu tiên tỉnh lại trong bi thương là Hồ Trinh, nàng mỉm cười nhìn An Nhiên hít hít mũi:
"Vật tư ở tầng , đã bị Trần Kiều tìm kiếm sạch sẽ, chúng ta phải cố lên!"
"Nàng ta đem vật tư tìm kiếm sạch sẽ sao?"
Ngay từ đầu An Nhiên nghe không hiểu lặp lại hỏi Hồ Trinh, sau lại nói:bg-ssp-{height:px}
"Vậy nàng có cho chúng ta ăn không?"
"Nàng ta...." Hồ Trinh nghĩ nghĩ, có chút khó xử nhìn An Nhiên.
"Con người của Trần Kiều ngươi chắc cũng biết, đại khái dựa theo ý tứ của nàng ta thì ai tìm được vật tư thì là của người đó, cho nên nàng tìm được là của nàng, chúng ta tìm được là của chúng ta."
An Nhiên vừa nghe xong chỉ kém chút nữa thì cầm dao đi xuống muốn thọc cho Trần Kiều kia mấy dao, toàn bộ tang thi là do nàng giết, nàng cũng dọn dẹp sạch tầng vậy thì vì gì Trần Kiều này chưa làm cái gì, mà bá chiếm toàn bộ vật tư? Bây giờ một chút đồ ăn cũng là mệnh a.
Có ý nghĩ như vậy An Nhiên cầm hai con dao gọt hoa quả xoay người đi đến cầu thang an toàn, Hồ Trinh ở phía sau vội vàng bám trụ lại cánh tay của nàng hỏi:
"Đừng, ngươi đừng cãi nhau với nàng, nàng ta là người nói không có đạo lý, chúng ta không cần thiết chấp nhặt với nàng ta, hơn nữa nàng ta cũng không nói rõ là muốn độc chiếm những đồ ăn đó, chúng ta muốn ăn, vẫn có thể lấy ở chỗ nàng ta, nếu ngươi không hài lòng việc phân phối vật tư như vậy, thì hảo hảo giảng đạo lý là được a."
"Ta không đánh nàng ta, yên tâm đi."
An Nhiên kéo tay Hồ Trinh ra, bước chân nhấc lên đẩy ra cầu thang vào lối thoát hiểm, khuôn mặt lạnh băng đi xuống tầng , lời nói của Hồ Trinh cũng thực nực cười, vì cái gì Trần Kiều chưa làm gì, dựa vào đâu mà đem toàn bộ đồ ăn thu thập lại, rồi muốn An Nhiên lấy ở đó?
Nghĩ lại bản mặt của Trần Kiều kia An Nhiên muốn lấy vật tư ở chỗ nàng, xác định vững chắc sẽ bị nàng ta làm khó dễ.
Tang thi ở cả tầng này đều là do An Nhiên giết, muốn lấy vật tư cũng nên là Trần Kiều lấy từ chỗ An Nhiên chứ không phải ngược lại.
An Nhiên dẫm lên thi thể tang thi trêи mặt đất, nàng đá văng cửa phòng bệnh, Hồ Trinh ở phía sau sợ nàng và Trần Kiều nháo lên, cũng vội vàng đi theo xuống dưới.