Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Cảnh Lâm bê chậu sắt cùng xách cá về đến nhà, Nghiêm Phi đã ở.
Từ khi chuyển đến sống cùng Cảnh Lâm, Cảnh Lâm liền đưa cho y một cái chìa khóa nhà mình. Nghiêm Phi về sau mang sang hơn nửa túi gạo, nếu như Cảnh Lâm không ăn cơm bên nhà họ Triệu, bình thường y ở nhà Cảnh Lâm đều sẽ ăn cơm cùng hai người bọn cậu, tắm rửa cũng thế, tương đương với việc Nghiêm Phi đã hoàn toàn ở bên nhà Cảnh Lâm, sinh hoạt tựa như người một nhà vậy.
Nghiêm Phi vừa mới tắm xong, tóc ướp nhẹp. Nhìn thấy Cảnh Lâm vào nhà, đi qua giúp cậu cầm bớt đồ, nói: “Mau đi tắm rửa đi, thêm chút nữa nước nguội mất.”
Về chuyện đun nước nóng tắm, thì hai người ai có thời gian liền đun. Cơm là người nào nấu người còn lại sẽ rửa bát đũa, dọn dẹp nhà cửa cũng là thay phiên làm.
“Được.” Cảnh Lâm đáp một tiếng, sau đó cầm một cái chậu tương đối lớn trong nhà, cho cá cho nước vào, nói với Nghiêm Phi: “Trước tiên nuôi, ngày mai anh đem năm con về nhà.”
“Ở đâu ra?” Lúc đó Nghiêm Phi đang ở nhà y, nên cũng không biết Cảnh Lâm và Triệu Chí Văn đi tới ao sen một chuyến.
“Cá quả cho.” Cảnh Lâm đơn giản nói, sau đó cầm quần áo sạch đi pha nước rửa ráy.
Còn về phần Nhạc Nhạc, sợ bé bị cảm lạnh sinh bệnh, nên bình thường hai ngày tắm cho bé một lần, thời điểm trước cậu bận rộn Nhạc Nhạc đều tắm rửa ở nhà họ Triệu, mỗi ngày chọn lúc ấm áp nhất, Chu Ngọc sẽ nấu nước cho bé tắm.
Tắm rửa sạch sẽ, Cảnh Lâm đi vào nhà bếp nhìn một chút những nguyên liệu đã có mà ngày mai cần dùng đến, sau đó lại đi vào phòng tích trữ hàng hóa mua về lúc trước lật qua lật lại, đối với thực đơn tối mai cũng có ý tưởng đại khái.
Cậu lấy ra mấy nắm rong biển, dùng kéo cắt thành khúc nhỏ ngâm trong nước, còn lấy non nửa cân gạo nếp ra ngâm, chuẩn bị ngày mai dùng tới.
Trở lại phòng khách, Nghiêm Phi vẫn ngồi trên ghế sô pha kể chuyện cổ tích cho Nhạc Nhạc nghe. Sau khi xem những quyển truyện tranh hình ảnh không sống động mà chỉ được in thành hình nhỏ, Nhạc Nhạc đặc biệt thích nghe người khác kể chuyện cổ tích, mỗi đêm Cảnh Lâm sẽ tu luyện, nhưng việc này đều bắt đầu sau khi Nhạc Nhạc đã ngủ, trước lúc Nhạc Nhạc ngủ, ba người bọn cậu bình thường sẽ cùng ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó Nghiêm Phi liền yêu thích kể chuyện cổ tích cho Nhạc Nhạc nghe, từ ngày chuyển vào đây cùng sống không một ngày bỏ dở, mỗi ngày đều có một chuyện cổ tích, thậm chí nội dung còn không lặp lại. Cảnh Lâm kỳ quái hỏi những câu chuyện này cậu chưa bao giờ nghe qua, Nghiêm Phi cười nói chúng là do y chế ra.
Cảnh Lâm trước đi sang đó ngồi bên cạnh nghe một lúc, chờ Nhạc Nhạc ngáp, mới cùng với Nghiêm Phi nói ngủ ngon, mang theo Nhạc Nhạc trở về phòng ngủ.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau Cảnh Lâm dậy sớm hơn bình thường một chút, Nghiêm Phi tỉnh lại gần giống cậu, cầm theo cá từ rất sớm trở về nhà.
Tuy hiện tại thế đạo không xong, thế nhưng tập tục ăn Tết bái tế người thân mọi người chưa muốn bỏ quên. Trong nhà không có nến thơm tiền giấy, Cảnh Lâm liền lấy ra mấy cân gạo đi tới sạp nhỏ trong thôn.
Sạp nhỏ là gia đình chú Phát Tài người trong thôn mở ra, bình thường bán chút đồ dùng hằng ngày, đồ ăn vặt trẻ nhỏ thích ăn, rượu và thuốc lá người lớn thích, những thứ dùng lúc bái tế cũng đều có. Thời điểm Cảnh Lâm đến đã có mấy người cũng đang đứng trong sạp cầm túi ni lông đựng đồ, đựng toàn những thứ như nến thơm, tiền âm phủ, vàng mã. Những thứ đồ này không thể ăn, đặt trong nhà còn chiếm diện tích nữa, cũng chỉ đến tết Thanh Minh cùng tết xuân mới sử dụng tới, hai cân gạo là có thể đổi được một túi lớn, đôi bên đều cảm thấy có lời.
Trừ đó ra, Cảnh Lâm còn đổi mấy câu đối tết. Lúc về thì nhìn thấy mấy que pháo bông, nhớ tới Nhạc Nhạc, tiện thể cũng đổi một ít về.
Về đến nhà, Cảnh Lâm một bên nấu bữa sáng, một bên bắc lên một cái nồi khác, cắt khối thịt ba chỉ làm thịt cúng, cùng luộc trong nồi với con gà trống to. Vứt thêm mấy tấm củi gỗ đốt, sẽ không cần người phải trông.
Lúc này Nhạc Nhạc cũng đã thức dậy, nhóc con cũng biết hôm nay muốn ăn Tết, còn díp mắt nhưng không ngủ nữa, vừa híp mắt vừa đi vào phòng tắm.
Cảnh Lâm sờ sờ đầu bé: “Đợi tẹo nữa giúp cậu giữ thang nhé.”
“Vâng ạ.”
Cái thang tre nhà Cảnh Lâm bị hỏng rồi, phải đi mượn nhà Triệu Chí Văn, lúc đến, người một nhà hắn đang dán câu đối, trên đất còn bày một đôi đèn lồng đỏ thẫm.
Triệu Chí Văn đứng trên thang, hai bên đã dán xong rồi, giờ đang dán hoành phi.
Năm ngoái, sau khi trong nhà Cảnh Lâm chỉ còn lại cậu và Nhạc Nhạc, Chu Ngọc cũng để Cảnh Lâm dẫn theo Nhạc Nhạc sang đây cùng ăn Tết với bọn họ, năm nay cũng thế, bất quá vẫn bị Cảnh Lâm từ chối.
Chu Ngọc thấy Cảnh Lâm đến rồi, để Triệu Thừa Hoài giúp giữ thang, “A Lâm tới đấy a. Vừa vặn đổi chút đậu phụ cho con, con tới cô cũng không cần phải sang một chuyến.”
“Đậu phụ từ đâu mà có?” Cảnh Lâm hỏi, bình thường người trong thôn ăn đậu hủ đậu nén đều là đi mua về, người buôn đậu hay xuống vùng nông thôn này đã sớm không thấy đến nữa.
Chu Ngọc nói: “Thím Hoa làm, hai cân đậu nành đổi một cân đậu phụ, so với bên ngoài bán còn rẻ hơn.”
Cảnh Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Khi còn bé hình như con từng một lần uống đậu hoa thím ấy làm.” Thím Hoa trong miệng Chu Ngọc, chính là người có nhà gần với trạm gia công, ấn tượng của Cảnh Lâm đối với bà ta chính là hai cái bím tóc buộc giống như hai cái bánh quai chèo, hiện tại đã hơn tuổi rồi.
Chu Ngọc xoay người vào phòng, một lát sau bưng ra một cái khay tre đan vuông vức giản dị, được lót lên tấm vải xô trắng, trên tấm vải xô đặt một khối đậu phụ non trắng trẻo. Cảnh Lâm cầm trong tay nhìn một chút, nước trên mặt vải xô không nhiều, có thể thấy được khối đậu phụ này rất có phân lượng.
Cái thang không nặng lắm, Triệu Chí Văn dùng xong rồi, Cảnh Lâm không cần giúp đỡ, một tay bê đậu phụ, một tay bếch thang trở về.
Thời điểm dựng thang lên, Quạc Quạc thấy Nhạc Nhạc dùng chân ghì chặt chân thang, nó cũng học theo duỗi một bàn chân ra chặn, kết quả móng vuốt của nó sắc quá, hơi dùng sức
liền nghe thấy “Rắc” một tiếng, móng vuốt đâm vào bên trong chân thang, bởi vậy một đoạn dưới cùng của thang nứt ra một vết rõ dài, dọa Nhạc Nhạc sợ nhảy dựng một cái: “Quạc Quạc, cậu giẫm hỏng thang rồi!”
Quạc Quạc nhổ móng vuốt ra, đập đập cánh, lúng túng đi sang bên cạnh hai bước.
“Móng của cậu quá dài, có muốn cắt bớt đi không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc rất nghiêm túc, bởi vì bé phát hiện, mỗi ngày sau lúc cậu bé ngồi đả tọa sáng sớm hoặc tối muộn, Quạc Quạc đều sẽ nhảy lên giường ngồi xổm bên cạnh bé ngủ, cứ việc nó rất cẩn thận, nhưng có lần Nhạc Nhạc vẫn phát hiện ra khi Quạc Quạc nhảy xuống giường, nó sẽ móc rách cả ga giường ra. Như trước đây cậu hay nói với bé, nếu Nhạc Nhạc không thường xuyên cắt móng chân, thì phần đầu đôi tất sẽ bị chọc thủng.
“Cạc!” Cắt móng chân? Quạc Quạc tỏ vẻ không cần phải làm thế, đi tới bên người Nhạc Nhạc nghiêng cổ cọ cọ mặt bé lấy lòng.
“Quạc Quạc lại cao lên!” Đối với người bạn nhỏ tỏ ra thân cận, Nhạc Nhạc vẫn rất cao hứng, có điều trong lòng cũng có chút buồn phiền nho nhỏ, người bạn nhỏ trưởng thành quá nhanh, đều sắp cao bằng bé rồi, còn tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua cả bé, làm sao mình lại lớn chậm như vậy a?
Quạc Quạc vươn cánh ra so so cái đầu trên cổ dài của mình và Nhạc Nhạc, sau đó đắc ý kêu hai tiếng.
Cảnh Lâm từ trên thang leo xuống nhìn hết toàn bộ quá trình hỗ động giữa hai đứa, trong mắt cậu mang theo ý cười, an ủi Nhạc Nhạc: “Cháu về sau cũng sẽ cao như cậu vậy, đừng nản lòng, đến lúc đó Quạc Quạc liền không bằng cháu rồi.”
Lần này đổi thành Nhạc Nhạc đắc ý hướng về phía Quạc Quạc: “Cậu tớ nói về sau tớ có thể cao hơn cậu nha!”
Quạc Quạc phẫn nộ kêu hai tiếng, được rồi, nó có linh cảm mình dù có thể phát triển lớn hơn nữa cũng không thể cao bằng chủ nhân lớn được.
Cảnh Lâm lắc đầu cười cười, Tết năm nay so với năm ngoái quạnh quẽ, có hai thằng nhóc líu ra líu ríu bên cạnh, tựa hồ cũng náo nhiệt hẳn lên.
Trả lại cái thang, Cảnh Lâm về đến nhà để Nhạc Nhạc cùng Quạc Quạc chơi ở sân sau, mình thì bắt đầu thu thập những con cá cần dùng đến.
Qua một buổi tối không đổi nước, cá vớt ra vẫn nhảy nhót tưng bừng, Cảnh Lâm nhìn một chút, đều là cá mè trắng. Bọn cậu nơi này ăn Tết, mọi người không chỉ muốn ăn cá, còn cực kỳ chú trọng nếu như có cá diếc hay cá chép, tức thông cát, thông lợi, tương đương với đại cát đại lợi. Có điều năm nay cá diếc cá chép đều không có, dùng cá mè tới thay thế một chút, có còn hơn không.
Cảnh Lâm vớt hai con có kích thước nhỏ nhất, đánh vẩy cá moi ruột cá moi mang cá, đun dầu hơi nóng một chút rồi cho vào rán một hồi, sau đó xếp ra đĩa, hai con này đợi lát nữa lúc đi tế bái muốn dùng cùng con gà trống lớn và miếng thịt ba chỉ đồng thời làm đồ cúng.
Trên bếp lò củi lửa sung túc, sau khi nước sôi, luộc gần nửa tiếng đồng hồ thì con gà trống liền được rồi. Vớt thịt ra đặt lên đĩa, con gà thì dùng bát tô to miễn cưỡng để vào, cùng hai con cá đồng thời cho vào trong giỏ tre, trong nhà không có hoa quả tươi, Cảnh Lâm liền bóc ra một túi mứt hoa quả cho ra đĩa làm thay thế, lấy thêm một bình rượu cùng chén rượu, vậy là đồ cúng đã được chuẩn bị xong.
Khóa kỹ cửa, Cảnh Lâm dẫn theo Nhạc Nhạc đi về phía mộ phần trên sườn núi. Nến thơm tiền giấy Nhạc Nhạc xung phong nhận việc xách theo, vừa mới đầu còn đỡ, kết quả bé đi được một đoạn thì có chút xách không nổi, nói với cậu thì lại không hay, Quạc Quạc thấy vậy, cái cổ uốn cong, liền đoạt túi đồ từ trong tay bé câu lên, sau đó đắc ý đi bên cạnh hai người Cảnh Lâm, cái mông nhìn qua vừa mập vừa trắng hết thì lắc bên này rồi lại lắc bên kia.
Dọc đường chạm mặt những người đi tế bái trở về, họ nhìn Quạc Quạc đều cảm thấy thú vị.
Bởi vì các ngôi mộ của người trong thôn đều tập trung tại Nghĩa Địa Sườn Núi, nên mọi người đều chọn đi tế bái vào buổi sáng, do đó người đi tế bái có rất nhiều. Người một nhà Nghiêm Phi cũng đã ở đó.
Nhà bọn y lập bài vị người thân đem ra bên ngoài, bình thường tới Thanh Minh đều không trở về quê. Thời điểm Cảnh Lâm đến, từ rất xa liền thấy hai anh em Nghiêm Phi đang đốt tiền giấy trước mộ phần.
Cảnh Lâm đem khay để xuống trước phần mộ của người nhà, sau đó cầm một tập tiền âm phủ vàng mã ra đưa cho Nhạc Nhạc, “Giúp cậu tách giấy ra để đốt.”
Nhạc Nhạc ngồi xổm tại chỗ từ phần gáy tách từng tờ từng tờ ra, Quạc Quạc cũng dùng mỏ hỗ trợ, thế nhưng chất lượng giấy mã rất kém, mùi vị lại không tốt, nó tách chưa đến hai cái thì ghét bỏ nhả ra, sau đó đi loanh quanh bên cạnh, một lúc nhìn Nhạc Nhạc, một lúc lại nhìn người khác, rất là bận rộn.
Cảnh Lâm tâm sự một chút với ông nội, nói những chuyện phát sinh trong non nửa năm qua, tình hình của mình và Nhạc Nhạc. Sau đó bản thân cúi lạy, Nhạc Nhạc cũng ngoan ngoãn quỳ xuống lạy theo.
Cuối cùng tới thời điểm tế bái chị và anh rể, Nhạc Nhạc biết trong này là ba mẹ của bé, nhịn không được mắt đỏ hoe khóc lên, đem mặt chôn ở thắt lưng Cảnh Lâm. Tâm tình Cảnh Lâm cũng giảm sút, ôm Nhạc Nhạc đứng tại chỗ một lúc mới rời khỏi.
Năm nay mùa xuân quá lạnh quá yên ắng, bởi vì sợ kinh động tới động thực vật trong núi rừng, nên người trong thôn nhiều nhất chỉ giống như Cảnh Lâm đổi chút pháo bông cầm tay thôi, còn bánh pháo thì không ai đổi, pháo thăng thiên cũng không ai đổi, chung quanh rất yên tĩnh, phụ cận ngay cả tiếng pháo cũng không nghe thấy được một thanh âm.
Về đến nhà, Cảnh Lâm ở bên cạnh giếng nhà mình bái lạy Long Vương, trong phòng bếp thì kính mời ông Táo đáng ra phải được cúng từ tháng chạp.
Buổi trưa sau khi ăn uống đơn giản chút, Cảnh Lâm bắt đầu chuẩn bị cơm tối tất niên.
Mùa đông tuy rằng tới đột nhiên, thế nhưng rét lạnh cùng năm rồi kỳ thực cũng không khác nhiều lắm, sáng sớm kết băng, thế nhưng đến trưa sẽ tan mất, không có tủ lạnh, thịt mà chưa xử lý, vẫn có thể để được mấy ngày liền.
Cảnh Lâm đem con gà trống lớn chia làm ba phần, một phần hầm canh, một phần làm rau trộn, một phần dùng để làm thịt gà viên.
Nhìn đậu phụ cũng nhiều, Cảnh Lâm lại phân ra một nửa đậu phụ, băm chút thịt lợn nạc nặn thành viên đồng thời cho vào chảo rán.
Một buổi trưa, Cảnh Lâm bận việc trong nhà bếp, Nhạc Nhạc ở bên cạnh cậu xoay quanh, thời điểm Cảnh Lâm rán thịt viên bé ở ngay bên cạnh nhón chân nhìn vào trong chảo xem, Cảnh Lâm dùng bát nhỏ gắp nửa bát thịt cho bé, không dám cho bé ăn nhiều, sợ hiện tại bé no rồi buổi tối tới bữa chính lại không ăn được nữa.
“Cám ơn cậu!” Nhạc Nhạc bưng bát cười đến mức lúm đồng tiền đều hiện ra, sau đó đi ra ngoài ngồi xổm bên cạnh đất trồng rau, bé ăn một viên, cho Quạc Quạc ăn một viên, trong chốc lát liền ăn hết rồi. Bé cũng thật biết điều không tiếp tục làm phiền đòi ăn nữa, thả bát xuống rồi đi chơi cùng Quạc Quạc.
Đến xế chiều, cái gì cần rán đều đã rán tốt, tất cả nguyên liệu làm cơm cũng đã chuẩn bị xong, Cảnh Lâm đun nồi cơm tẻ, động thủ chuẩn bị cơm tối.
Buổi tối Cảnh Lâm định làm tám món ăn một bát canh, tôm khô hấp, cá kho, thịt gà trống rang, thịt lợn hấp bột gạo, thịt lợn rang cháy cạnh, cơm nắm hấp, đậu phụ Ma Bà, thịt gà xé trộn rau, canh là gà hầm, bên trong thêm mấy thịt hạt của quả bí đỏ biến dị được Chu Ngọc phơi khô trước đó, Chu Ngọc phân cho cậu không ít, mỗi lần hầm canh Cảnh Lâm đều sẽ bóc mấy hạt bỏ vào, còn có một đĩa lớn thịt viên chiên nữa.
Nhiều món ăn như vậy, chỉ dựa vào hai người Cảnh Lâm và Nhạc Nhạc, thì ba ngày cũng không ăn hết, nhưng cậu cũng không lo lắng, trong nhà có Quạc Quạc đại vị vương đây thây, không bao giờ tồn tại vấn đề lãng phí ăn không hết.
Tới gần lúc trời tối, Cảnh Lâm đem cái bàn lớn có thể gập lại chuyển tới phòng khách, bày tất cả các món ăn lên bàn, Ộp Ộp không hay ở nhà cũng quay về rồi, Cảnh Lâm ở trong phòng thắp hai ngọn đèn dầu, hai người một ngỗng, đều ngồi bên bàn, nâng đũa khởi động.
Đương nhiên Quạc Quạc không có tay để mà nâng được đũa, nó đứng trên ghế, bởi vì lượng ăn của nó lớn, nên vốn là bát đã đổi thành tô canh, bên trong chứa hơn nửa cơm tẻ, một bên khác chất đống không ít thức ăn, đến lúc nó nếm được món ăn nào cực kỳ ngon, sẽ hướng Nhạc Nhạc kêu một tiếng, sau đó Nhạc Nhạc sẽ dùng cái thìa xúc cho nó.
Trong thôn không ít người từng thấy qua sức chiến đấu của Quạc Quạc, tuy rằng ao ước nhà Cảnh Lâm, thế nhưng nếu để bọn họ biết Quạc Quạc lượng cơm lớn, chỉ sợ cũng sẽ không còn ước ao như thế nữa, cho dù là trước đây, người nông thôn thường hay nuôi chó mèo, cũng đều chỉ cho chúng ăn cơm canh thừa, như Quạc Quạc loại thú cưng ăn cơm còn nhiều hơn một người trưởng thành này, kể cả đưa Quạc Quạc cho bọn họ, khéo khi bọn họ cũng sẽ không đồng ý lấy.
Cảnh Lâm không hề có ý nghĩ đó, cậu mỗi ngày đều không thể luôn chơi với Nhạc Nhạc, Quạc Quạc xuất hiện vừa lúc giúp cậu lo vấn đề này, có Quạc Quạc làm bạn với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc tương đương có thêm bằng hữu, tính tình trở nên càng ngày càng hoạt bát hơn, hơn nữa nó còn có thể bảo vệ Nhạc Nhạc, căn cứ vào hai mặt này, Cảnh Lâm cũng sẽ không bởi vì đau lòng lương thực mà không cho Quạc Quạc ăn no. Lúc trước ăn cơm Quạc Quạc còn chưa được ngồi cùng bàn, từ đêm đó Quạc Quạc giúp cậu đánh kẻ xấu, cậu cảm thấy không thể đơn thuần xem Quạc Quạc là một con ngỗng biến dị được, cậu lựa chọn coi nó như người nhà, thêm nữa Quạc Quạc vẫn rất thích sạch sẽ, cho dù ngồi cùng bàn, sau khi ăn xong tô cơm hết sạch sành sanh, xung quanh bàn cũng rất sạch sẽ.
Còn Ộp Ộp, nó có vẻ như không cảm thấy hứng thú đối với thức ăn của con người, sau khi ở trong phòng khách nhảy nhót một lúc lại đi ra ngoài rồi.
Bữa cơm này Cảnh Lâm ăn đại khái hơn hai giờ, ăn đến mức về sau cơm canh nguội hết rồi, cậu và Nhạc Nhạc đều dừng đũa nhìn Quạc Quạc ăn.
Đợi đến lúc cái bụng phẳng no căng, Cảnh Lâm thu dọn bát đũa mang vào nhà bếp, lại tẩy đi một thân khói dầu nhiễm trên người lúc xế chiều, sau đó liền chuẩn bị cầm que pháo bông đổi được lúc ban ngày sang tìm nhà họ Triệu.
Còn chưa ra ngoài, Nghiêm Phi đã mở cửa tiến vào.
Bởi vì ở đây có phong tục nhà người ta đang ăn mừng giao thừa thì người ngoài không thể tới quấy rầy, nên Nghiêm Phi tuy đã sớm ăn cơm xong, nhưng vẫn ở nhà chờ mấy giờ sau mới sang đây.
Thấy trên tay Cảnh Lâm cầm que pháo bông, liền biết Cảnh Lâm chuẩn bị đi ra ngoài.
“Em chờ anh một chút.” Nghiêm Phi nói, nhanh chóng xoay người vào gian phòng của mình, sau đó cầm một cái khăn quàng cổ màu đen đi ra, đúng là cái y đan kia.
Nghiêm Phi đưa khăn quàng cổ tới trước mặt Cảnh Lâm, bởi vì lần đầu đan khăn quàng cổ, nên tay nghề không tốt lắm, khăn quàng cổ có vẻ xấu hơn so với những cái bán trên đường trước đây, do đó y có chút ngượng ngùng mà nói: “Vốn định đến lúc mùng đầu năm coi như quà Tết dương tặng cho em, nhưng khi đó nếu tặng thì quá đột ngột nên vẫn giữ lại, hiện tại em đã biết rồi, anh cũng có thể quang minh chính đại tặng cho em.”
Cảnh Lâm vẫn cho rằng khăn quàng cổ này Nghiêm Phi đan cho chính y, không nghĩ tới hóa ra cho cậu, có thể thấy được từ trước Nghiêm Phi đã có loại tâm tư kia đối với cậu rồi. Cậu đột nhiên tò mò không biết Nghiêm Phi bắt đầu từ lúc nào lại thích mình.
Cậu cũng hỏi ra luôn, “Anh là từ lúc nào đối với tôi……?” Bởi vì Nhạc Nhạc bên cạnh, nên Cảnh Lâm nói một nửa thì phản ứng kịp, do đó chỉ nói đại khái như vậy.
Thế nhưng Nghiêm Phi hiểu rất rõ ràng.
“Nhất kiến chung tình.” Y nói.
Mặt Cảnh Lâm nóng rần lên, cậu chỉ nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên bản thân nhìn thấy Nghiêm Phi, ngoài chuyện bởi vì dáng người quá tuyệt của y mà cậu cảm thấy y khá giống người mẫu ra, thì khi đó Nghiêm Phi nhìn thấy cậu có dạng phản ứng gì cậu căn bản không chú ý tới.
Tay Nghiêm Phi vẫn giơ ra trước, Cảnh Lâm sau khi do dự một chút, liền nhận. Sau đó cậu đem ngọn đèn trong tay và que pháo bông đưa cho Nghiêm Phi: “Anh giúp tôi cầm một chút.”
Chờ tới khi Nghiêm Phi nhận lấy, Cảnh Lâm liền quàng khăn lên cổ mình. Ngày hôm nay cậu không đeo khăn quàng cổ, mặc áo len cao cổ, sau khi đeo lên khăn quàng cổ, càng thêm ấm áp.
“Chúng ta đi thôi.” Cảnh Lâm không nhìn Nghiêm Phi, nắm tay Nhạc Nhạc xoay người rời đi.
Nghiêm Phi cầm đèn dầu và pháo bông yên lặng theo sau, trong lòng lại vô cùng cao hứng.
Năm ngoái vào lúc này mọi người ăn cơm tối, đều thích ở trước cửa nhà mình đốt pháo thăng thiên, chờ bắn xong pháo, liền vào nhà xem tiết mục cuối năm, ai thích đánh mấy ván bài cũng sẽ tụ tập tại bàn nhỏ mà kết nhóm. Bởi vì đêm phải thức đón giao thừa, nên đèn đóm trong nhà thắp sáng thông đêm, vì thế nên trong thôn đâu đâu cũng sáng trưng. Vào lúc này đèn lồng đỏ thẫm không có điện để sáng được, người trong thôn đầu óc linh hoạt, từng nhà đều thắp ngọn đèn dầu treo dưới mái hiên, cũng có một phen cảnh đẹp khác.
Dưới mái hiên nhà Triệu Chí Văn cũng treo một chiếc, thời điểm mấy người Cảnh Lâm đến, đôi vợ chồng Nghiêm Nhuệ Phong và Nghiêm Lộ đã tới, gia đình họ Triệu kê cái bàn nhỏ đặt dưới ngọn đèn, trên bàn để hạt dưa bánh kẹo, còn có một đĩa hạt bí đỏ Chu Ngọc rang chín. Mọi người liền ngồi vây quanh bàn nói chuyện phiếm, chính giữa đặt chậu than, sát vách Mã Tiểu Viễn và chị của thằng bé đang chơi pháo bông trong sân, kêu nha nha, rất hưng phấn.
Nhạc Nhạc nhìn sang mà thèm, Cảnh Lâm cũng đốt cho Nhạc Nhạc một que, dặn dò bé cẩn thận một chút, sau đó để bé sang chơi cùng hai chị em Mã Tiểu Viễn, bởi vì là trong giữa thôn, nên những người yêu náo nhiệt đều thích hướng về bên này, trẻ con gây ra động tĩnh khá lớn, nên chỉ chốc lát sau những người khác cũng mang theo con cháu nhà mình tới, toàn gia đình Mã Nhân Thiện cũng xuất hiện, Mã Thuần Kiện đỡ Tôn Lỵ Lỵ bụng lớn đi tới.
Bụng Tôn Lỵ Lỵ đã hơn bảy tháng rồi, gia đình họ Mã chăm sóc nàng rất tốt, thêm Tụ Linh trận Cảnh Lâm bố trí nữa, khí sắc Tôn Lỵ Lỵ xem qua tốt vô cùng.
Cảnh Lâm giúp đỡ bê ghế ra cho mấy người này ngồi, một đống người tụ lại cùng nhau, nói chuyện phiếm. Bởi vì gần đây người trong thôn đồng tâm hiệp lực rất nhiều chuyện, nên sau khi hàn huyên một lúc, so với ngày trước càng thân thiết hơn.
Nói qua nói lại, đã có người nhắc tới chuyện đầu năm đi chúc Tết người thân. Trong thôn ngoại trừ Cảnh Lâm cùng những gia đình như nhà họ Triệu, thì còn lại hầu như đều có thân thích ở thôn khác, năm ngoái thật nhiều người đều về từ mùng tới mới trở lại. Nếu là thân thích còn chưa tính, thế nhưng nhà mẹ đẻ ở bên đó, cha mẹ ruột mình mà không quay về thăm hỏi chút thì quá không hợp tình hợp lý. Nhưng hiện tại tình huống đặc thù, đi đến chỗ nào cũng không an toàn, nhân số ít căn bản không dám đi ra ngoài. Hơn nữa, trước liền quyết định xong, tới mùng sáu trong thôn liền bắt đầu xây tường vây, thời gian rất gấp.
Cuối cùng mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, năm nay tạm thời không quay về nữa, chờ tình hình xung quanh an toàn hơn chút, lại tìm cơ hội về thăm cũng được.
Vẫn ngồi tới khuya, mọi người đều buồn ngủ cả rồi, tuy nói đêm trừ tịch đều phải canh đêm, thế nhưng phần lớn người mấy ngày trước không được nghỉ ngơi tốt, lúc trước đoạn bận rộn lại toàn là ăn cơm tối xong đi ngủ, nên có thể thức đến giờ này đã rất tốt rồi. Hơn nữa tuy rằng mặc quần áo dầy, nhưng chậu than đã sớm tắt, ngồi thêm nữa khẳng định sẽ lạnh đến ngã bệnh.
Nhạc Nhạc đã ngủ thiếp đi, được Nghiêm Phi ôm. Cảnh Lâm xách theo mấy cân bột gạo nếp Chu Ngọc cho đi bên cạnh, cậu phát hiện chỉ cần cậu ở cùng Nghiêm Phi, thì Nhạc Nhạc đều được y ôm hoặc dắt, so với người cậu thân ruột thịt này càng giống hơn.
Cảnh Lâm về đến nhà, nhìn trong phòng sạch bóng, nhưng vẫn cứ dựa theo ông nội luôn làm hồi trước, đem cây chổi giấu đi, ngày mùng một không thể bị thấy được. Nghiêm Phi đem Nhạc Nhạc để vào phòng ngủ, lúc đi ra vừa vặn trông thấy Cảnh Lâm cầm chổi đi ra ngoài, cũng ra theo, nhìn cậu xoay một vòng trong sân sau, cuối cùng vẫn là giấu cây chổi vào trong phòng tạp vật.
Giới trẻ bây giờ, có rất ít tuân theo phong tục thời xưa, ví dụ như nhà Nghiêm Phi, chổi chiếc cái gì, trong lúc ăn Tết từ xưa đến nay chưa từng thấy mẹ y đem đi giấu, rất nhiều người lớn cũng không còn để ý nữa. Vì thế nhìn Cảnh Lâm trưng lên một bộ mặt nghiêm túc khắp nơi tìm chỗ giấu chổi, Nghiêm Phi không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng y và Cảnh Lâm sống chung sau này, hằng năm Cảnh Lâm cũng sẽ một bộ nghiêm túc như vậy mà giấu đi chổi, trong lòng liền vui vẻ.
Trước trong phòng tạp vật nuôi bầy gà nên có mùi không tốt. Sau đó bầy gà lớn hơn một chút, trong phòng tạp vật không đủ không gian, Cảnh Lâm đáp luôn cái lều gà ở ngay bên trong tường vây cạnh nơi để củi, đều cho gà vào trong nuôi dưỡng. Không cần phải cho gà ăn trong phòng tạp vật, nên bình thường không có chuyện gì Cảnh Lâm không vào phòng tạp vật, vì vật giấu chổi vào trong đó xác thực thích hợp nhất.
Cảnh Lâm từ trong phòng tạp vật đi ra, nhìn thấy Nghiêm Phi dựa trên khung cửa thông vào sân sau, ôn nhu sủng nịch trong mắt cơ hồ muốn tràn cả ra ngoài, cậu hậu tri hậu giác phát hiện hóa ra thị lực của mình đã thay đổi lớn như vậy, tốt hơn trước rất nhiều, hoàn cảnh tối như này còn có thể thấy rõ ràng cảm xúc của Nghiêm Phi giấu dưới màn đêm.
Nghiêm Phi cũng không phát hiện ra cảm tình trong đôi mắt của mình đã bị Cảnh Lâm nhìn rõ, y thấy Cảnh Lâm vẫn đứng tại chỗ không sang bên này, liền đứng thẳng người lên muốn đi về phía cậu: “Đứng bên đấy làm gì vậy?”
“Không có gì.” Cảnh Lâm đi qua, ở nơi sáng hơn chút lại nhìn y một cái, “Sao anh còn chưa ngủ?”
Nghiêm Phi nói: “Anh còn chưa rửa ráy đâu.”
“Trong hai phích nước nóng đều đầy nước, anh lưu lại một nửa để uống là được.” Đều đã thói quen mỗi ngày mùa đông vẫn rửa ráy, không toát mồ hôi không dính bẩn, thoáng tắm qua một phát là được, một nửa phích nước nóng pha với nước lạnh là đủ.
“Vậy em đi ngủ trước đi, anh đi giội qua, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Năm nay cũng không có bánh pháo đốt đúng giờ đón năm mới, đêm nay Cảnh Lâm một mực ngồi trên giường đả tọa tới sau nửa đêm mới mở mắt ra. Nhưng sau khi cậu nằm xuống giường, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện đôi mắt thâm tình của Nghiêm Phi dưới màn đêm.
Cậu xoay người, nhìn Nhạc Nhạc ngủ say bên cạnh. Cậu từ trước bởi vì mấy lần Triệu Chí Văn xem mặt, cũng nghĩ tới về sau mình muốn tìm một cô vợ như thế nào. Nhưng mặc kệ cậu có giả thuyết ra bao nhiêu người, cuối cùng vẫn bị cậu từ trong đầu quẳng ra ngoài. Sau khi Nhạc Nhạc sống với cậu, thời điểm cậu đi làm cũng có người lớn tuổi hơn cậu giới thiệu bạn gái cho, nhưng tất cả không ngoại lệ đều nói cậu còn nuôi cháu trai ngoại, điều kiện không tốt lắm. Rất nhiều nữ sinh mới đầu sẽ không chú ý, nhưng đợi đến khi bản thân có con của mình, thì chuyện không ngại gần như không có. Loại nữ sinh hoàn toàn không e dè kia, trong những người Cảnh Lâm tiếp xúc, tạm thời còn chưa gặp được.
Cảnh Lâm cũng đã hỏi qua Nhạc Nhạc, nếu như cậu tìm cho Nhạc Nhạc một người mợ thì như thế nào. Lúc đó Nhạc Nhạc rất giật mình, sau đó hỏi cậu có mợ còn yêu Nhạc Nhạc không, Cảnh Lâm nói vẫn sẽ, thế nhưng Nhạc Nhạc còn chưa an tâm, chừng mấy ngày liền đều rầu rĩ không vui, nói so với trước ít hơn hẳn. Cảnh Lâm thấy vậy liền nói với bé, cậu quyết định không tìm mợ nữa, từ đó Nhạc Nhạc mới cười nhiều hơn chút.
Đối với Nghiêm Phi, Cảnh Lâm không chán ghét. Phải nói thật là có chút yêu thích, nhưng cậu không hiểu nổi loại yêu thích này là giữa bạn bè hay giữa người yêu kia, bởi vì cậu phát hiện mình đều không đành lòng từ chối Nghiêm Phi, chỉ cần Nghiêm Phi bởi vì sự từ chối của cậu mà sa sút tinh thần, cậu cũng sẽ không vui theo.
Cậu càng ngày càng trở nên chú ý tới cảm xúc của Nghiêm Phi.
Cậu muốn cho y một chút thời gian nữa, nếu sau đó Nghiêm Phi không thích người nào khác, chính mình lại mang theo Nhạc Nhạc, thì cũng có thể cùng y sinh hoạt cả đời.
Cảnh Lâm cứ miên man suy nghĩ như vậy, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Theo phong tục xưa thì ngày mùng một không ra khỏi cửa, sáng sớm ăn bánh trôi. Trời vừa sáng Cảnh Lâm liền đem cối đá rửa ráy sạch sẽ, đem đậu phộng ngày hôm qua đã rang chín cho vào, bóc một túi hạt vừng nhỏ đồng thời giã nát, dùng nước sôi hòa với bột gạo nếp.
Thời điểm chuẩn bị gói bánh trôi, Nghiêm Phi cũng tỉnh dậy, sau khi rửa mặt cũng tới giúp bao bánh trôi.
Mới hai cái đầu, Nghiêm Phi không ước lượng tốt nhân bánh, không phải bao quá ít thì chính là nhân nhiều lắm bị toạc cả vỏ ra, bất quá y học thứ gì đều luôn luôn rất nhanh, đến cái thứ ba liền bao tốt, hai tay khum lại xoa a xoa, một cái bánh trôi béo trắng liền gói tốt.
“Anh ăn mấy cái?” Cảnh Lâm hỏi, bánh trôi bọn cậu nặn có kích cỡ như quả bóng bàn.
“Tầm mười mấy cái. Còn em?”
“Tôi cũng tương đương.”
“Nhạc Nhạc cái miệng nho nhỏ kia, phỏng chừng chỉ ăn được ba, bốn.”
Cảnh Lâm nở nụ cười: “Vậy thì Quạc Quạc khẩu vị lớn, đem toàn bộ chỗ này cho nó ăn cũng không đủ.”
Nghĩ đến Quạc Quạc đại vị vương, Nghiêm Phi cũng cười theo, nhưng nguyên nhân y cười, nhiều hơn là do y phát hiện ngày hôm nay thái độ của Cảnh Lâm đối với y không giống với mấy ngày trước nữa, tựa hồ đã không còn cảm giác khó chịu, mà trở nên thân cận như hồi trước.
Nghiêm Phi nói: “Trước đây ngày mùng một đều ăn bánh trôi nhỏ bán trong siêu thị, loại kia anh có thể ăn được chừng hai mươi cái.”
“Nhà chúng tôi hàng năm đều tự mình nặn bánh.”
Cuối cùng hai người đồng thời bao cái bánh trôi, nhân bánh cùng bột gạo nếp tính toán đến vừa vặn, đương nhiên đây là do không tính tới phần bữa sáng của Quạc Quạc.
Trong nồi vẫn đun nước, bánh trôi gói xong có thể trực tiếp thả vào nồi rồi, một bên luộc một bên cầm cái muôi nhẹ nhàng khuấy, đợi bánh trôi đều nổi lên, là có thể ăn.
Sáng sớm, ba người bọn cậu ngồi bên bàn trà ăn bánh trôi, Nhạc Nhạc cho Quạc Quạc nếm thử một cái, nó ăn xong tỏ vẻ ăn không ngon, liền chuyên chú đi gặm cải thảo của mình rồi.
Cơm nước xong, Cảnh Lâm theo thường lệ đi xem một chút cà chua.
Hai gốc cà chua đều lục tục bắt đầu kết quả, mới đầu trái cà chua nho nhỏ giờ đã to bằng nắm tay cậu, tốc độ sinh trưởng nhanh như vậy, tựa hồ ngày đông giá lạnh mới là điều kiện chúng nó thích, màu sắc cũng từ màu đỏ phổ thông biến thành đỏ sẫm.
Sau khi quan sát xong, Cảnh Lâm đứng dậy đi về trước hai bước, phía sau truyền đến một tiếng lộp bộp, quả cà chua to bằng nắm tay kia rơi xuống mặt đất.
Cảnh Lâm nhặt lên, bóp bóp, phát hiện vẫn cứng, kỳ quái nói: “Đây là đã chín sao?”
Cậu đi vào nhà bếp, cầm một cái đĩa sứ bỏ vào, sau đó dùng dao ước lượng hai phát, từ chính giữa cắt xuống. Tuy rằng vỏ cứng ngắc, thế nhưng chỉ cần lưỡi dao bổ ra một lỗ hổng, vỏ quả tự động liền nứt ra, sau đó một tia hơi lạnh bằng mắt thường có thể nhìn thấy xông ra ngoài, Cảnh Lâm nhận biết bên trong hơi lạnh này còn kèm theo chút linh khí yếu ớt.
Cảnh Lâm nhìn đám hơi lạnh kia, tay cậu chạm vào không có nửa điểm cảm giác lạnh lẽo.
Cảnh Lâm dừng một chút, sau đó dao tiếp tục cắt xuống, xúc cảm liền chuyển thành mềm mại, cơ hồ không cần dùng sức, liền một dao cắt đến cùng.
Cảnh Lâm nhìn quả cà chua trên đĩa bị cắt thành hai nửa còn bốc lên hơi lạnh kia, cau mày. Cậu bưng đĩa tới phòng khách, gọi Nghiêm Phi đang chơi với Nhạc Nhạc tới xem.
Quạc Quạc ngồi trên ghế sô pha vội vàng nhảy xuống đi tới bên người Cảnh Lâm cọ cọ bắp đùi cậu.
Cảnh Lâm nhìn nó một chút, thấy động tác này của Quạc Quạc, liền biết vật này hẳn có thể ăn.
“Đây là cái gì?” Nghiêm Phi hỏi.
“Quả cà chua trong đất trồng rau kia hẳn đã chín, tự rơi xuống đất.”
“Đây là cà chua?” Nghiêm Phi kinh ngạc, y cầm lên một nửa quả nhìn kỹ, “Anh cảm thấy đây càng giống như kem mới lấy ra từ trong tủ lạnh thì đúng hơn.”
Vốn cà chua chỉ có một tầng vỏ rất mỏng, dưới lớp vỏ chính là thịt quả dày dặn, lại vào bên trong chính là hạt giống cùng dịch chua. Thế nhưng quả cà chua biến dị này, vỏ bề ngoài của nó nhìn qua vẫn là vỏ, nhưng chỉ có chính tay cắt mới có thể phát hiện tầng vỏ kia tuy vẫn còn, thế nhưng phần đã từng là thịt quả lại không thấy đâu, nó cùng phần vỏ đồng thời đã biến thành xác ngoài, bên trong quả nên là những hạt và chất lỏng kia, tất cả đã biến thành một loại vật chất khác, màu hồng nhạt bốc hơi lạnh, nhìn qua như kem dâu tây được cho vào bên trong vậy.
“Bên trong thế mà còn có linh khí.” Nghiêm Phi nói, há miệng cắn một nhát.
Cảnh Lâm sốt sắng nhìn y, “Thế nào?”
Nghiêm Phi táp lưỡi hai cái, “Rất lạnh, hương vị chua chua ngọt ngọt, khá giống sữa chua, còn có một mùi thơm ngát đặc hữu của nó.” Y lại ăn liên tiếp hai miếng nữa, nói: “Hơn nữa, thời điểm nuốt vào, có một cỗ linh khí hơi yếu tiến vào trong thân thể anh, chảy về các vị trí kinh mạch.”
Cuối cùng tổng kết được, có thể ăn, ăn ngon là đằng khác, có linh khí, rất thần kỳ.
Nghiêm Phi một hơi đem nửa quả này ăn xong, thứ này khá giống thịt quả thanh long, thịt quả hoàn toàn không dính vào vỏ, tách ra rất dễ. Trong quá trình ăn, tuy trong miệng cảm giác rất lạnh, nhưng sau khi ăn xong không chỉ không cảm thấy lạnh, trái lại bởi vì thời điểm ăn có những linh khí tiến vào thân thể y, nên cảm thấy càng thêm ấm áp một chút. Ăn đến cuối cùng, tại trung gian còn có mấy viên hạt giống. Cảnh Lâm bảo Nghiêm Phi đều nhổ ra, dùng giấy bọc lại, xem có thể dùng hạt tiếp tục trồng hay không.
Cảnh Lâm cũng cầm ăn một nửa còn thừa lại, Nhạc Nhạc và Quạc Quạc ở bên cạnh chảy nước miếng, Cảnh Lâm sờ sờ đầu hai nhóc: “Về sau chín liền cho hai đứa ăn.”
Cảnh Lâm nói: “Nếu như ngày mùa hè cũng có quả này, thì đúng là thứ giải nhiệt rất tốt.”
Nghiêm Phi nghĩ một hồi, nói: “Cảm giác cà chua biến dị này, có yêu cầu rất hà khắc với linh khí.” Cùng ở trong Tụ Linh trận, Cảnh Lâm lại từ rất sớm đã trồng nó về đây, nhưng kể cả vậy cũng phải mất một quãng thời gian rất dài mới bắt đầu kết quả. Mấy gốc cà chua trồng trong khối đất trước của nhà y, bởi vì Cảnh Lâm bày trận tương đối chậm hơn, nên vẫn giống như trước.
Cảnh Lâm đang suy đoán, đêm hôm cỏ cây sinh trưởng ấy, hẳn là linh khí bùng nổ diện rộng, dẫn đến cà chua biến dị, thay đổi tập tính sinh trưởng của nó. Nhưng kể cả vậy, cũng chỉ khiến chúng nó kết ra nụ hoa trong một đêm mà thôi, cho tới lúc kết được ra quả, cũng cần rất nhiều linh khí nữa chống đỡ. Linh khí trong Tụ Linh trận so với bên ngoài tinh khiết hơn, vì thế nó tại dưới sự chống đỡ của linh khí như vậy, cuối cùng cũng kết được quả. Hiện tại muốn xem chính là những gốc cà chua nhà Nghiêm Phi kia có phải cũng sẽ kết quả, lúc quả chín có phải cũng sẽ như hiện tại hay không.
Cảnh Lâm nói: “Cà chua biến dị này ăn rất ngon, đối thân thể cũng có rất nhiều chỗ tốt, tôi có thể thử trồng một ít.”
Cậu và Nghiêm Phi đồng thời nhổ đi rau xà lách biến dị trong đất, xới tơi đất ra, đem mười mấy viên hạt giống cà chua mới có đều gieo xuống. Tụ Linh trận lớn trong thôn hơn một nửa linh khí đều bị cá đen lớn đoạt đi, còn dư lại gần một nửa phần bị tách ra dẫn tới vườn rau nhỏ trong nhà ba gia đình Triệu Nghiêm Cảnh rồi, cuối cùng một phần nhỏ mới bị đồng ruộng người trong thôn hấp thu.
Nghĩ những gốc cà chua biến dị này tựa hồ thích lạnh, Cảnh Lâm cầm sách dạy trận pháp lật qua lật lại, cuối cùng tìm được mấy cái trận pháp có thể chế tạo ra hiện tượng tự nhiên, một trong đó là Hàn Băng trận, bố trí xuống trận pháp này, bên trong trận sẽ vô cùng lạnh giá, thậm chí đóng băng.
Nếu tìm thấy, Cảnh Lâm cũng không trì hoãn, lúc này liền vẽ vài tờ trận phù Hàn Băng trận, chôn xuống xung quanh chỗ cà chua biến dị mới gieo. Về phần hai gốc cà chua biến dị đang kết quả này, cậu sẽ không động tới.
Đảo mắt nhìn vài gốc cây ớt chỉ thiên vẫn không chịu lớn đằng kia, thần sắc Cảnh Lâm hơi động, ở trang sau Hàn Băng trận tìm được Xích Viêm trận, lấy một dạng ngựa chết đương ngựa sống, bố trí Xích Viêm trận xung quanh chúng nó, hai loại trận pháp này là hoàn toàn trái ngược nhau, một cực lạnh, một cực nóng.
Làm xong những việc này, Cảnh Lâm đếm đếm mấy trận pháp khác có thể tạo ra hiện tượng tự nhiên, còn có cái gì mà Gió lốc trận, Sấm Vang Chớp Giật trận, Mưa To Như Trút trận vân vân, ặc…… Tên trận pháp rất thông dụng dễ hiểu.
Sau đó, Cảnh Lâm còn nói muốn đi bố trí Hàn Băng trận cho vài gốc cà chua nhà Nghiêm Phi. Hai người liền mặc quần áo ấm, đeo khăn quàng cổ, khóa cửa đi ra ngoài.
Nhạc Nhạc đeo găng tay, đi giữa hai người, bên trái nắm tay Cảnh Lâm, bên phải nắm tay Nghiêm Phi, chính bé thì ngâm nga giai điệu ca khúc nào đó nhảy chân sáo theo hai người, thỉnh thoảng còn kêu hai cậu nhấc bé lên không trung chơi trò xích đu.
Quạc Quạc ở phía sau nhìn mà hâm mộ không chịu được, cái trò chơi xích đu kia có vẻ rất hay a, nó cũng muốn chơi.
Thời điểm đến nhà Nghiêm Phi, Nghiêm Lộ không ở, chắc đi tìm Triệu Chí Văn chơi đùa rồi, đôi vợ chồng Nghiêm Nhuệ Phong đang dùng vải rách làm dụng cụ lau sàn.
Chu Phỉ Phỉ điều đầu tiên khi nhìn thấy Cảnh Lâm, chính là cái khăn quàng cổ trên cổ cậu, đó là một cái khăn đan xiêu xiêu vẹo vẹo, không phải do con trai bà đan thì là của ai.
Tối hôm qua Cảnh Lâm cũng quàng, nhưng bởi vì trời quá tối, mọi người cũng không ngồi cùng một chỗ, nên bà không chú ý. Vào lúc này bà hướng về phía Nghiêm Phi ném cho y một cái ánh mắt chỉ có ngươi ta biết, Nghiêm Phi khụ một tiếng, sau đó sắc mặt Chu Phỉ Phỉ lại như thường mà bắt chuyện với Cảnh Lâm.
Từ khi được Nghiêm Phi thổ lộ, Cảnh Lam nhìn thấy đôi vợ chồng họ Nghiêm còn có chút cảm giác không tự nhiên, nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ tựa hồ cũng không biết tâm tư của Nghiêm Phi đối với cậu, thái độ từ đầu tới cuối cũng không có biến hóa gì, thời gian trôi qua lâu như vậy, loại cảm giác không tự nhiên đó thật ra ít đi rất nhiều.
Cảnh Lâm sau khi bố trí xong Hàn Băng trận cho một khối cà chua này, thì cùng Nghiêm Phi bồi hai người Nghiêm Nhuệ Phong nói chuyện phiếm một hồi, đến buổi trưa Chu Phỉ Phỉ lưu Cảnh Lâm lại ăn cơm, có điều bởi vì nhà mình cũng có không thiếu đồ ăn thừa, nên Cảnh Lâm từ chối, mang Nhạc Nhạc trở về, Nghiêm Phi thì lưu lại, nói sau khi ăn cơm trưa xong tới thời gian huấn luyện đánh đối kháng sang sau.
Sáng sớm mùng hai, Nghiêm Phi dẫn theo Nhạc Nhạc ra cửa đi một vòng trong thôn. Còn Cảnh Lâm thì ở nhà luyện tập trận pháp.
Tuy rằng trong thôn sẽ xây dựng tường vây, nhưng an toàn cũng chỉ hơi có đảm bảo một chút, gặp phải kẻ biết leo tường thì vẫn có thể dễ dàng đi vào. Vì thế Cảnh Lâm muốn bố trí dán vào trong tường vây ở vị trí cửa thôn một Huyễn trận, làm lẫn lộn phương hướng lối vào thôn, để những kẻ kia kể cả vượt qua tường vây cũng vẫn như cũ không vào được.
Còn mấy mặt khác hướng về núi rừng kia, Cảnh Lâm đúng là không nghĩ đi bố trí, cậu tin rằng không kẻ nào có gan lớn như vậy dám xuyên qua núi rừng mà đến cả.
Hai người Nghiêm Phi đi ra ngoài trong chốc lát cũng trở lại rồi, thời điểm tới nhà họ Triệu, Nghiêm Lộ đang so mánh khóe bài bạc với Triệu Chí Văn, giữa hai người kia toàn thân đều tản ra vị luyến ái ghê tởm, chung quanh tràn ngập bong bóng phấn hồng, chói lọi phản quang, ai cũng không chen vào được, y sợ ở lâu thêm chút nữa con mắt mình đều sẽ bị chọc mù, mau chóng trở về tìm Cảnh Lâm nhà mình rửa mắt một cái.
Nghiêm Phi đối với khả năng nắm giữ phương pháp vẽ trận phù rất chậm, thế nhưng hiện tại y cũng hiểu biết các loại hình trận phù, nhìn mấy tấm bùa thành phẩm Cảnh Lâm rải trên bàn trà, liền biết cậu đang vẽ lá bùa có liên quan tới Huyễn trận, y hỏi: “Dự định bày trận ở nơi nào?”
“Cửa thôn.” Cảnh Lâm nói, thuận tiện đem lo nghĩ của bản thân nói cho y.
Nghiêm Phi cũng đồng ý, nói: “Có điều, Huyễn trận này đối với chính người trong thôn sẽ không có ảnh hưởng gì chứ?”
“Không biết. Tôi chuẩn bị bố trí chính là một Huyễn trận cấp trung, trận pháp sẽ phụ thuộc ý thức của người bày trận, đối với người trong thôn có lẽ sẽ tự nhận biết.”
Cảnh Lâm sau khi ăn cơm trưa xong liền muốn trước đi cửa thôn kiểm tra địa hình, đem trận điểm cùng mắt trận tính toán xong. Liền đưa Nhạc Nhạc tới nhà họ Triệu, Nghiêm Phi cùng đi với cậu. Triệu Chí Văn nghe nói xong cũng muốn tham gia góp vui, bị Nghiêm Lộ đang chơi ở nhà họ Triệu túm lại.
Cảnh Lâm có chút lúng túng, xem bộ dáng Nghiêm Lộ kia, tựa hồ đã biết chút gì rồi, vậy cha mẹ nhà họ Nghiêm đã biết rõ xu hướng tình dục con trai nhà mình có phải cũng đã biết rồi hay không? Cẩn thận hồi tưởng một chút, khó trách thái độ hai vị trưởng bối kia đặc biệt là Chu Phỉ Phỉ đối với cậu vẫn luôn rất thân thiết a, lại nghĩ dáng dấp sốt sắng của Chu Phỉ Phỉ lúc trước khi hỏi cậu có cái nhìn gì về chuyện hai người đàn ông ở cùng nhau, rõ ràng là đang thăm dò đánh chủ ý cậu a……
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Cảnh Lâm có chút khó chịu, làm thiệt cậu còn tự cho rằng cha mẹ Nghiêm Phi cái gì cũng không biết đây.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
: Tôm khô hấp
Thịt gà trống rang này mình không chắc lắm, trong QT ghi thiêu công kê (烧公鸡), nhưng cop cả cụm tiếng Trung đi search gg lại ra món này, trông giống món gà rang mà còn nước của mình ý, như kiểu phương pháp đun thịt lợn làm thịt lợn đông
Thịt lợn hấp bột gạo (Fen Zheng Rou/Steamed Pork with Rice Powder), vào linh này để tìm hiểu kỹ hơn về món ăn ( ) và ( )
Thịt lợn rang cháy cạnh, thực ra tên này không đúng cho lắm, nhưng chẳng biết dùng tên nào phù hợp hơn, nên để vậy. Nó thực ra là Huí Guō Ròu/Twice Cooked Pork – Szechuan Pork Stir Fry. Thịt lợn được chế biến hai lần – thịt lợn hấp xào cháy cạnh. Tìm hiểu thêm ( ) và ( )
Cơm nắm hấp: cơm nắm với nhân bên trong có thể là tôm, rau, thịt,… có kích thước khá nhỏ, chắc tầm hơn quả bóng bàn chút
Đậu phụ Ma Bà, món này thì nổi tiếng rồi
Thịt gà xé trộn rau, rau ở đây có thể là dưa chuột cà rốt thái sợi, hoặc bắp cải tím, hoặc rau như cải thảo, cải bó xôi,…
Đại vị vương: vua khẩu vị