Mạt Thế Hai, Ba Sự

chương 84

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy nói cho bọn họ thời gian hai ngày để dọn sạch con đường, nhưng ngày hôm sau, trong đường phố ngoại trừ những thứ như kiểu gia cụ không dễ mang đi thì vẫn còn, những thứ khác có thể bê đi được đều bị người thu thập gần hết rồi, mọi người bắt đầu liên tục chiến đấu từ ngoài đường tới khu nhà ở.

Tại thời điểm đám Cảnh Lâm vội vàng thu thập vật tư, Chu Nhân cũng dẫn người đi loanh quanh trên con phố mà hoa ăn thịt từng cắm rễ kia.

Gã đang tìm nội đan của hoa ăn thịt.

Rèn luyện là một đằng, sở dĩ Chu Nhân đáp ứng tới cái huyện khỉ gió này, nguyên nhân lớn nhất cũng là do hầu hết động thực vật biến dị lợi hại đều có nội đan, hoa ăn thịt lại lợi hại như vậy, thì cấp bậc nội đan càng phải là thượng phẩm, bất kể lấy về giao cho luyện dược sư trong hiệp hội luyện thành đan dược cho mình ăn, hay là đem đi bán đấu giá, đều có thể được lợi lớn.

Lúc trước khi tới, tại vấn đề quyền sở hữu nội đan, Chu Nhân đã thương lượng qua với Ngụy Chân, mỗi người một nửa.

Thế nhưng sau khi gã tỉnh lại, Ngụy Chân lại nói cho gã biết, nội đan hoa ăn thịt đã bị vỡ nát.

Sau hai ngày tìm kiếm liên tục, Chu Nhân không thể không từ bỏ, đồng thời trong lòng hận cực kỳ. Đối với lời nói của Ngụy Chân, đương nhiên Chu Nhân không tin, nội đan nhất định phải dùng tới linh lực để cắt phá, cho dù cái lựu đạn cải tạo kia có chứa vật chất nhằm vào động thực vật biến dị, nhưng chỉ bằng lượng sức mạnh đó, muốn làm tan nát nội đan là chuyện không thể, do đó gã cho rằng viên nội đan đó thực ra đã bị Ngụy Chân nuốt riêng, tu vi của sư phụ Ngụy Chân đã đình trệ mấy thập niên rồi, mắt thấy tuổi thọ chỉ còn có hai năm nữa thôi, nếu không lên cấp thì chỉ có thể đi làm bạn với đất mẹ. Nhưng nếu dùng nội đan phẩm chất tốt luyện chế thành dược, thì lại có thể giúp ông ta thăng cấp, lần thứ hai kéo dài tuổi thọ. Trước tận thế, Ngụy Chân đã vì sư phụ của anh ta mà quanh năm hối hả ngược xuôi tìm linh thực linh thú, nhưng không thu hoạch được gì, cũng do lần này nghe nói có hoa ăn thịt lợi hại, ôm mục đích có nội đan thượng phẩm mới đến.

Có lý do này, Chu Nhân cho rằng Ngụy Chân đã trộm nuốt riêng, tuyệt đối là điều rất bình thường.

“Đại sư, hiện tại ngài tính làm thế nào bây giờ?” Một nam nhân mắt tí hí, tướng mạo vừa nhìn liền biết không phải người lương thiện, tiến đến bên người Chu Nhân, cẩn cẩn thận thận dò hỏi.

Thấy tiểu đệ mới thu nhận mấy ngày nay ân cần áp sát, Chu Nhân đang lúc tâm tình khó chịu, liền vung một cước đá người ngã chổng vó, âm trầm nói: “Đi hỏi thăm một chút ba mươi người đi đến cuối cùng kia, cái kẻ gì mà tên là Cảnh Lâm đó, không phải nó cũng biết trận pháp sao? Xem ra là cùng một giuộc với Ngụy Chân rồi, khó mà chắc được nó không trộm nuốt riêng.”

Nam nhân mắt ti hí kia đã bò dậy từ dưới đất, đang đứng cúi thấp đầu, vừa nghe Chu Nhân nói vậy, động tác phủi tro bụi trên tay chợt ngừng lại một chút, sau đó đáp: “Vậy tôi đây liền đi hỏi thăm một chút.”

Chu Nhân thiếu kiên nhẫn đáp một tiếng, sau đó không hề phản ứng nam nhân mắt ti hí nữa, trong lòng đang suy nghĩ như thế nào tính toán món nợ này với Ngụy Chân. Giống với người tham dự hành động diệt hoa, bọn gã cũng được thù lao, có điều không phải những thứ vật tư sinh hoạt vớ vẩn kia, những thứ đồ đó cho dù là tận thế, bọn gã cũng sẽ không thiếu, nguồn cung cấp nhiều nhất chính là cống phẩm người lấy lòng dâng lên, tất cả thù lao của bọn gã đều là những thứ đồ vật có thể trợ giúp bọn gã tu luyện, những thứ này cũng được phân phối theo công sức, lần này gã suýt chết, không nói đến chuyện có khả năng không lấy được thù lao, lại còn bị Ngụy Chân cứu trở về, không thể không nói, điều này khiến Chu Nhân vô cùng khó chịu.

Lại nói gã nam nhân mắt ti hí sau khi đi xa Chu Nhân, liền đi tới con phố tập trung các thôn dân sống quanh đây, dọc đường gã gặp một nam nhân mặt mũi dữ tợn, kẻ đó vừa nhìn thấy nam nhân mắt ti hí, lập tức chạy về phía gã: “Dương Nhị, định đi đâu đấy?”

Dương Nhị híp mắt: “Lưu Nhị Khuê, sao mày lại ở đây? Anh Nhậm đâu?”

Lưu Nhị Khuê nói: “Anh Nhậm lại phát sốt rồi, tao đi tìm chút thuốc hạ sốt cho anh ý.”

Dương Nhị nghe vậy liền nói: “Chỗ tao có, tối mày tới cửa căn cứ chờ tao, tao đưa cho. Còn có, mày vẫn nên tiếp tục khuyên nhủ anh Nhậm, tuy anh ấy có một thứ khổng lồ, nhưng thứ khổng lồ đó lúc điên cuồng lên đến ngay anh ấy cũng cắn, anh ấy không thuần phục được nó, chẳng bằng giao cho đại sư, chắc chắn đại sư sẽ không bạc đãi anh ấy.”

Lưu Nhị Khuê nói: “Tao vẫn luôn khuyên anh ấy, ngày hôm nay con súc sinh kia lại thương tổn anh ấy, anh ấy đã bị dao động rồi, tao phỏng chừng mấy ngày nữa anh ấy có thể đưa ra quyết định.”

“Tốt, đến lúc đó nói với tao, tao giúp bọn mày đề cử.” Dương Nhị nói, “Tao còn có chuyện muốn làm giúp đại sư, đi trước.”

Sau khi nói lời từ biệt với Lưu Nhị Khuê, Dương Nhị trực tiếp tiến vào một khu nhà ở nhỏ, đúng lúc thấy một nam một nữ đang cãi nhau.

Cô gái đang rống lên với nam: “Mày lợi hại như thế, sao không đi tìm mấy người Cảnh Lâm đánh một trận đi? Bị người khác so không bằng liền khóc lóc om sòm, chỉ biết chui rúc trong nhà, ngoại trừ ỷ lại vào ba mẹ mà bắt nạt tao, thì mày còn có thể làm gì!”

Gã đàn ông kia nghe xong lời này, thẹn quá thành giận đẩy ngã cô gái xuống mặt đất: “Một con đàn bà bị thằng đàn ông khác vứt bỏ còn có mặt mũi nói tôi? Chính chồng mình đều không giữ được, phải chạy về nhà mẹ đẻ ăn uống chùa mỗi ngày!”

Người phụ nữ bò dậy từ dưới đất, tiến lên liền túm lấy đám tóc lộn xộn của gã đàn ông kia, điên cuồng nói: “Tao ăn uống chùa? Lương thực tao mang về đều cho chó ăn hết sao?”

Lý do hai người cãi nhau, Dương Nhị không biết, nhưng không gây trở ngại cho gã biết được vài thứ trong đôi ba câu của bọn họ, hai kẻ này quen biết Cảnh Lâm.

Tìm tới người mình muốn bắt, Dương Nhị hung ác mà kéo kéo khóe miệng, nhanh chân đi về phía hai người kia.

Ngô Mỹ Lệ cùng Ngô Kiến Hùng đang lăn lộn trên mặt đất đánh thành một đoàn, bỗng nhiên thấy một đôi giày da dừng trước mặt hai người, nhất thời đều ngừng động tác lại, không tự chủ được di động tầm mắt từ đôi giày da kia lên trên.

“Xin hỏi hai vị đây, quen biết Cảnh Lâm sao?”

Ngô Mỹ Lên và Ngô Kiến Hùng liếc mắt nhìn nhau, Ngô Mỹ Lệ sửa sang một chút lại mái tóc bị túm loạn thành một đoàn của mình, đáp: “Quen biết, chúng tôi cùng thôn, sao vậy?”

Trong mắt Dương Nhị ánh lên ý cười, ý cười này không mang theo một tia nhiệt độ nào: quen biết là tốt, thù của anh trai gã, gã vẫn luôn chưa quên đâu.

Cùng ngày, sau khi đường phố bị chặn lại, đám Cảnh Lâm như cũ đứng tại lối vào huyện chờ các thôn dân khác, để cùng trở về với mọi người. Dọc đường, Cảnh Lâm bị tầm mắt nhìn lén lén lút lút của hai chị em họ Ngô làm cho khó chịu trong lòng.

Cũng không biết hai người đó làm sao, vẫn luôn nhìn chòng chọc cậu, chờ tới khi cậu nhìn sang hai người lại nhanh chóng dời tầm mắt, trong mắt còn có chút ý nghĩ mà cậu nhìn không hiểu.

Bởi vì Cảnh Lâm liên tục liếc mắt nhìn, nên rất nhiều người cùng đồng hành đều phát hiện ra, mọi người đều biết nhà họ Ngô cùng nhà Cảnh Lâm có ân oán, không ít người liền chen hai chị em họ tách ra, dùng xe cùng thân thể mình thay Cảnh Lâm ngăn trở tầm mắt bọn họ.

Sắc mặt Ngô Mỹ Lệ cùng Ngô Kiến Hùng khó coi hơn.

Nghiêm Phi mặt không thay đổi nhìn hai người, “Mấy người nhìn gì?”

Ngô Kiến Hùng có chút sợ Nghiêm Phi, thế nhưng trước nhiều người như vậy gan gã cũng lớn hơn, gã không sợ Nghiêm Phi dám làm gì gã, liền quái gở nói: “Không phải nhìn anh, tôi nhìn đường không được à?”

Triệu Chí Văn trừng gã một cái, quay đầu về phía Cảnh Lâm nói: “Đừng để ý tới bọn họ, hai kẻ thần kinh, phỏng chừng đang đố kỵ cậu đấy.” Năm đó Cảnh Lâm thi đỗ đại học, đoạn thời gian đó người nhà họ Ngô này mỗi lần nhìn thấy Cảnh Lâm, đều có ánh mắt âm trầm như vậy.

Cảnh Lâm gật đầu, có điều trong lòng vẫn không thoải mái, hai chị em nhà này tồn ác ý quá rõ ràng.

Sau khi vận chuyển đồ vật trở về, ăn cơm xong, thừa dịp lúc Nghiêm Phi đun nước nóng, Cảnh Lâm đi ra ngoài một chuyến. Cậu tới nhà họ Mã, hỏi thăm bọn họ ngày hôm nay hai chị em họ Ngô đã từng tiếp xúc với người nào.

“Điều này đúng là không có chú ý.” Mã Thuần Chính nói, “Tất cả mọi người vội vàng thu thập vật tư, hơn nữa hai ngày này chị em bọn họ làm nhiều chuyện yêu thiêu thân lắm, Ngô Kiến Hùng cái tên sâu lười kia, nhấc cái thùng rỗng cũng ghét bỏ nó nặng, rất quấy rầy đến chuyện thu thập đồ vật, Ngô Mỹ Lệ lại hay ầm ĩ với gã, mọi người nhìn nhiều cũng phiền, không muốn đi chung chỗ với bọn họ.”

Mới đầu đám Mã Thuần Chính đi cách không xa hai chị em họ Ngô, nghe thấy hai người vẫn cãi nhau đau đầu vô cùng, liền đi tới chỗ khác, ngày hôm qua cũng là sáng sớm với buổi tối lúc trở về mới gặp mặt.

Mã Thuần Chính hỏi: “Hai người bọn họ có vấn đề gì sao?” Trên đường trở về, hai chị em bọn họ mờ ám mọi người đều thấy trong mắt.

Cảnh Lâm nhíu nhíu mày: “Cũng không có gì. Như này đi, mấy ngày sắp tới, làm phiền anh Mã vất vả một chút, giúp tôi chú ý hai người này.”

“Chuyện này không thành vấn đề.” Mã Thuần Chính đáp ứng một tiếng, mặc dù có trở ngại tới chuyện hắn chuyên tâm thu thập vật tư, nhưng đã được Cảnh Lâm trợ giúp nhiều lần như vậy, thì cái việc nho nhỏ này nhất định phải giúp.

Cảnh Lâm liền cảm ơn, sau đó lại đi tới nhà Lý Phi Vũ, Triệu Thiểu Kiền, nhờ bọn họ cũng giúp một chút, cậu tìm tới mấy nhà này, miệng mồm đều khá kín, quan hệ cũng gần với cậu. Sau khi cậu đưa ra lời thỉnh cầu, đối phương đều đáp ứng.

Sau khi về đến nhà, Nghiêm Phi đang rửa ráy cho Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm liền đứng bên cửa phòng tắm nhìn, thuận tiện nói tình hình cho y.

Có điều, Cảnh Lâm vẫn như cũ không yên lòng, bảo: “Đợi lát nữa em muốn thử trận phù cấp cao xem sao.”

Nghiêm Phi đáp: “Được, anh sẽ coi giữ cho em.” Thuận tiện luyện tập một chút làm sao để phân ra thần thức làm lá chắn phòng hộ.

Lần trước Cảnh Lâm luyện tập bùa hư không trận phù cấp cao, đến lúc tới trận điểm thứ nhất, linh khí sẽ bị tán loạn, hiện tại cậu đã vào tầng thứ tư, nhận biết đối với linh khí nhạy bén hơn so với trước đây, phạm vi thần thức không tăng trưởng, nhưng mạnh hơn không ít. Điều đó giúp cậu đặc biệt thoải mái khi xung kích trận phù cấp cao lần này, chỉ thử một lần, một tấm trận phù cấp cao liền hoàn thành.

Sau đó Cảnh Lâm liền phát hiện ra một vấn đề, trận phù hư không cấp cao, bây giờ cậu có thể hoàn thành rồi. Nhưng chờ tới lúc cậu cầm một lá bùa trước đó tích trữ được không nhiều lắm ra ngoài, thì lại bởi vì phẩm chất lá bùa quá thấp, mà tới khi Cảnh Lâm vẽ được một nửa, không chịu nổi lượng linh lực tích trữ bên trong bị tổn hại rồi. (chắc ý tác giả là Cảnh Lâm đã vẽ được phù trận hư không, nhưng vẫn sẽ vẽ bằng giấy vàng nữa, khi dùng giấy vàng thì do phẩm chất quá thấp không chứa nổi linh lực mà bị hủy)

“Chuyện gì thế?” Nghiêm Phi bất cứ lúc nào cũng chú ý tới Cảnh Lâm bên này, thấy lá bùa kia đang yên đang lành tự nhiên tan nát, rất kỳ quái.

“Chất lượng không đủ.” Cảnh Lâm đáp, sau đó cậu nhớ tới viên ngọc lúc trước của Ngụy Chân, sờ sờ cằm, nói: “Không biết cửa hàng bán ngọc trên huyện ở nơi nào nhỉ? Em muốn thu thập một chút mang về, dùng ngọc làm môi giới thử vẽ bùa xem sao.”

Nghiêm Phi nghĩ một hồi, nói: “Bên chúng ta không có, hẳn là khu vực bên các căn cứ thu được đi. Nếu không ngày mai đi hỏi Thi Lỗi một chút, có thể lấy đồ vật trao đổi với hắn.”

Cảnh Lâm cũng gật đầu: “Ừm, cũng được, trước đổi thử một viên trở về đã.”

Sau khi xung kích trận phù cấp cao, Cảnh Lâm vẽ một bộ bùa Phòng Ngự trận cấp cao, lại vẽ một bộ trận phù Sát trận thường xuyên luyện tập, chuẩn bị tại xung quanh nhà mình, bố trí một đại trận trong trận, khi Phòng Ngự trận bị phá, kẻ phá trận sẽ lập tức bị Sát trận vây quanh. (đoạn này thì không thấy tác giả ghi rõ vẽ bùa bình thường hay bùa hư không)

Cảnh Lâm vẫn có luyện tập một vài Sát trận cấp thấp, kỳ thực nguyên lý của Sát trận cũng gần như ảo cảnh mà hoa ăn thịt chế tạo ra trong đầu mọi người, có điều bởi vì trận pháp có chứa tính sát thương, nên bình thường Cảnh Lâm không muốn bố trí lắm.

Thế giới này có linh khí, tự nhiên sẽ có ác khí. Như quá trình chiếm lấy linh khí trong lúc đám Cảnh Lâm tu luyện, kỳ thực cũng là một quá trình chọn lọc khí. Khí trong thân thể mỗi người, đều là linh, và ác trộn lẫn vào nhau, thân thể tốt xấu, chẳng qua là xem loại nào chiếm nhiều hơn mà thôi. Kẻ mang theo ác khí, sau khi tiến vào sát trận, những ác khí đó cũng sẽ bị quỹ tích đặc thù của trận pháp kích phát ra, dẫn dắt, rồi chế tạo ra ảo giác trong đầu, ảnh hưởng tới thần trí của cả một con người.

Ánh mắt của chị em họ Ngô lúc chạng vạng kia, luôn khiến cậu có cảm giác không an lòng, vì sự an toàn của người thân, cậu vẫn không nhịn được mà vẽ ra trận phù này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio