Mạc Ngân chỉ cảm thấy thân thể trong suốt, nhẹ nhàng của mình bị một vệt sáng mạnh mẽ hút lấy. Đầu của cậu đã rất nhiều năm không cảm giác được xúc cảm gì, đột ngột đau đớn.
Đau đớn mãnh liệt truyền đến đại não, khiến Mạc Ngân nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể tàn nhẫn vỗ vào gáy của bản thân một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, Mạc Ngân mới từ trong mơ màng tỉnh dậy. Đập vào mắt cậu là trần nhà ... à không là chân giường. Thế nhưng Mạc Ngân phát hiện mình vậy mà nằm dưới sàn nhà.
Ây cũng không đúng. Cậu như thế nào cảm nhận được đâu. Đây này rõ ràng cả người nằm dài nè, đáng lẽ ra phải xuyên qua luôn chớ. Cậu chưa quên mình chỉ là một cô hồn đâu.
Chợt nghĩ đến đây một ký ức xa lạ hiện lên trong đầu. Như một bộ phim truyền hình, mà cậu Mạc Ngân, là người đứng xem toàn bộ. Đến khi xem xong hết tất cả Mạc Ngân nhẹ nở nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo.
Ha ! Hóa ra cậu lại xuyên không sống lại. Nguyên chủ tên giống cậu, Mạc Ngân thiếu gia nhà họ Mạc, đang nắm giữ kinh tế nhất nhì của nước, là một phú nhị đại năm nay tuổi. Không nghề, không học vấn suốt ngày quán bar sàn nhảy.
Mạc Ngân tiếp thu ký ức nguyên chủ nên cậu hiểu đươc rằng "Mạc Ngân" này không hề phế như vậy. Mạc mẹ mất sớm, Mạc ba lại bận rộn công việc làm ăn, nên tái hôn để có người chăm sóc "Mạc Ngân" nhưng bà mẹ kế này lại lòng dạ xảo trá. Không những không chăm sóc tốt cho nguyên chủ, mà còn đốc thúc cậu đi lên con đường sai trái. Mạc ba lại nghe bóng nghe gió, dù có yêu thương nguyên chủ cỡ nào cũng cảm thấy thất vọng nhưng cũng không bỏ mặc. Mẹ kế sinh một đứa con gái nhỏ hơn nguyên chủ đến tuổi tên Mạc Nhi, tính tình chanh chua đanh đá luôn giả vờ giả vịt trước mặt Mạc cha dành sự sủng ái. Sau đó vì mấy lí do linh tinh khác mà "Mạc Ngân" bỏ ra ngoài sống, không muốn chung đụng với mấy người dối trá kinh tởm đó. Cậu cũng tức giận ba mình tại sao lại lấy về một người như vậy, nên tâm lý phản loạn nổi lên. Quậy phá ăn chơi khắp nơi gây không ít phiền toái cho Mạc ba.
Nhưng Mạc Ngân biết nguyên chủ là ngươì rất thông minh, học thức lại cao hơn những bạn cùng lứa. Biết mình không thể cứng chội cứng cùng mấy người trong căn nhà kia, nên chọn cách dọn đi giả điên giả khùng làm một tên công tử sa đọa theo ý của bà kia nên được yên ổn đến nay.
Mạc Ngân thở dài, cứ tưởng lần xuyên không này sẽ được sống yên ổn ai ngờ lại sống lại trêи người một thiếu gia. Còn dính vào ân oán hào môn. Thật đau đầu mà.
Đừng hỏi vì sao Mạc Ngân không phản ứng quá lớn. Tại lần xuyên không đầu kia, cậu lúc đó chỉ là một học sinh trung học bình thường, không ngờ đi chơi biển lại bị đuối nước. Không chết lại được xuyên không qua đại lục tu tiên. Lúc đó cậu đã hoảng sợ, hoang mang và đau khổ đến như thế nào bây giờ cậu đã không còn nhớ rõ. Ở đó cậu gặp được kỳ ngộ trong thánh địa nên đột phá một thân huyền lực. Tư chất lại nhất đẳng, trở thành thiên tài ngàn năm có một, bước lên đỉnh cao đem lại vinh quang vạn trượng cho tông môn. Nhưng cuộc chiến tông môn sảy ra năm đó cậu bị đồng môn ám toán rớt xuống thiên nhai, xác hóa tro tàn. Cậu chết đi mà vẫn không biết lí do, vẫn cứ mơ mơ hồ hồ như vậy.
Lão thiên thương xót, linh hồn cậu không đi vào luân hồi mà vẫn vất vưởng trêи trần thế. Nhìn hết thẩy những người cậu đã từng coi là anh em, là người thân của mình, chỉ vì lòng ganh tị, lòng hư vinh nhỏ nhoi mà lên kế hoạch giết chết câụ. Lúc đó Mạc Ngân thật hận, muốn xông lên giết chết hết tất cả. Cậu muốn hỏi vì cái gì lại hại cậu, vì cái gì. Cậu đã làm gì có lỗi với bọn họ nhưng cậu không làm được vì cậu lúc đó chỉ là một linh hồn.
Rồi thời gian cứ trôi qua cậu vẫn bám theo những người đó chứng kiến họ vì tu luyện mà bạo thể, vì hại người mà bị phản phệ, từng người từng người chết thảm, lòng Mạc Ngân cũng được giải thoát. Cậu cứ bay lang thang khắp ngõ ngách, khắp thời đại, khắp đại lục rồi chứng kiến hết thẩy ân oán phân tranh, thủ đoạn ghê tởm và kinh khủng của những con người ngoài đó. Tâm Mạc Ngân lúc đầu còn đau sau đó nhói, kế tiếp thì bình lặng không gợn sóng. Thời gian phêu đãng học hỏi suốt năm, dài không dài, ngắn lại không ngắn. Nuôi dưỡng một thanh niên ngây thơ thuần lương như Mạc Ngân trở nên sắc bén lạnh lùng cùng hiểu thấu hết thẩy lòng người.
Mạc Ngân cứ nghĩ mình sẽ như vậy đến lúc tiêu tan hồn phách, nhưng không ngờ lần nữa lại được trọng sinh xuyên vào người của thiếu gia họ Mạc này. Lần nữa chân chính làm người.
Aiz ! Lần nữa thở dài. Mạc Ngân nhận mệnh. Chóng tay ngồi dậy lần theo ký ức bước vào nhà vệ sinh.
Mạc Ngân vóc một ngụm nước tát lên mặt để thanh tỉnh, nhìn vào gương, điều đầu tiên đập vào mắt là một đầu vàng khè chói chang kia. Mạc Ngân đen mặt, ghét bỏ sờ đầu tóc của mình, thầm nghĩ chút phải nhuộm lại, cái màu vàng này quá là kinh khủng. Lại nhìn đến khuôn mặt thon dài góc cạnh, da trắng nõn, mắt phượng khẽ cong, lông mi dài chớp chớp a, mũi thẳng cao, môi gợi lên hồng hào. Mạc Ngân chớp mắt, dung mạo này thật con mẹ nó xinh đẹp. Phi phi ! là đẹp trai được không. Mặt Mạc Ngân triệt để đen thui rồi. Lại nhìn đến nữa thân trần, lồng ngực trắng nõn, cơ bụng mũi ẩn hiện. Không ốm không mập thuộc dạng tiêu chuẩn. Đường cong ngay eo này, rồi đến cái ʍôиɠ cong được quần đùi ôm sát này. Gân xanh trêи trán Mạc Ngân nhảy thịch thịch liên tục, đến mắt cũng đỏ lên. Thân hình và khuôn mặt này kết hợp lại ra hai chữ rõ rành rạnh "quyến rũ". Thật cmn chứ. Mạc Ngân nôn tháo không ngừng.
Cậu là nam nhân chân chính đó có được không. Sao lại biến thành thế này, dung mạo này thân hình này nhìn thế nào cũng giống như ... ách ... dụ thụ trong truyền thuyết a~
Mạc Ngân bóp trán lắc đầu, cho mấy thứ suy nghĩ loạn vừa nãy bay đi, lại nhận mệnh vậy. Cậu xoay người đến tủ quần áo chọn một bộ đơn giản mặc vào, lại đội thêm cái nón che đi ổ rơm trêи đầu, lúc này mới hài lòng. Nhìn đồng hồ đã hơn giờ sáng, tính mở cửa ra ngoài, trong đầu lại vang lên âm thanh máy móc.
_ Ting ! Chúc mừng kí chủ đến với hệ thống số . Hệ thống vừa sắp xếp xong tư liệu về thời không hiện tại. Mời ký chủ xác nhận.