Mạc Ngân lái xe với tốc độ rất nhanh, trong màn đêm đen kịn không thấy năm ngón tay vậy mà cậu chạy như chốn không người. Vật nào tránh cứ tránh, cái nào tông cứ tông, chưa đến một giờ sau xe dừng trước một căn nhà lầu hai tầng, cậu xuống xe bước thẳng vào. Trong nhà ngay tại phòng khách có khoảng năm người, ba gái hai trai. Mà Lưu Kim Nguyệt đang ngồi hôn mê một gốc riêng biệt trêи chiếc ghế dài. Nhìn qua trước đó họ đang cùng chơi máy tính và ăn uống. Mạc Ngân khom người ôm lấy Lưu Kim Nguyệt vào lồng, ẫm theo kiểu công chúa tiêu sái ra khỏi nhà. Còn về bốn đứa nhỏ đáng thương đó, tùy theo phúc đức ăn ở của họ đi. Mạc Ngân xấu xa nghĩ.
Để cô nàng nằm trêи băng ghế sau, còn bản thân thì lấy điện thoại nhắn tin về nhà. Tình trạng hôn mê biến đổi này có thể còn kéo dài đến hai ba ngày mơí chấm dứt. Nhưng thiết bị liên lạc và mạng chắc còn chống được vài ngày nữa.
Đại khái cậu nhắn đã tìm được Kim Nguyệt và mọi chuyện điều bình an. Kêu mọi người cứ theo kế hoạch đã bàn mà đi, cậu sẽ mau chống gặp mặt. Mạc Ngân nhân cơ hội vạn vật chìm vào giấc ngủ say mà lái xe đến các cửa hàng, bách hóa và siêu thị, trạm xăng dầu. Mục tiêu của cậu là kho hàng, mỗi một nơi cậu chỉ thu một phần ba số lượng. Cửa cũng để lại một khe hở để những người sau có thể lấy được vật tư bên trong dễ dàng hơn. Tuy không gian của cậu đã chứa rất nhiều đồ nhưng ở thời mạt thế này, vật tư mãi không bao giờ đủ.
Mạc Ngân bận rộn cả buổi, nhìn đồng hồ thì đã hơn : sáng ngày tháng . Cậu móc trong balô ngụy trang của mình ra một cái bánh bao thịt cùng chai sữa chua. Ăn lót dạ xong Mạc Ngân dựa vào ghế bắt đầu nghỉ ngơi. Nhưng mà cậu không ngờ chỉ ngủ một chút lại ngủ đến trưa ngày hôm sau. Trong vô tình Mạc Ngân cũng lâm vào quá trình biến đổi một ngày.
Linh khí trong thiên địa đang trạng thái dồi dào nhưng những người xung quanh lại chỉ lo hấp thu âm khí hôi hám đó, nó đang vô cùng buồn bực. Mạc Ngân theo thói quen hấp thu linh khí xung quanh khi ngủ mà linh khí như tìm được nhà của mình, vui vẻ dũng mãnh lao vào. Kϊƈɦ phát thêm một năng lượng mới trong cơ thể của Mạc Ngân.
Khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã là : trưa ngày tháng , thì Mạc Ngân cũng giật mình. Kiểm tra thấy trong cơ thể có thêm một năng lượng xa lạ, cậu vung tay giải phóng nó ra ngoài, cách xe cậu chừng năm mét trực tiếp biến thành một con đường băng, xanh biếc và lạnh lẽo. Hóa ra là dị năng hệ Băng. Trong lòng Mạc Ngân vừa ý mỉm cười. Lại nhìn đến Lưu Kim Nguyệt vẫn trong trạng thái biến đổi kia, cậu có thể cảm nhận được một luồng dị dạng đang chuyển động trong cơ thể cô. Mạc Ngân chăm chú nhìn một hồi, vươn tay muốn thăm dò tình trạng của cô thì hình dáng của Lưu Kim Nguyệt biến mất. Mạc Ngân kinh ngạc rút tay về, dùng tinh thần lực dò xét xung quanh, phát hiện hơi thở mong manh của Lưu Kim Nguyệt vẫn còn chỗ cũ, không có biến mất. Nhưng hình dáng lại không thấy, Mạc Ngân sờ cằm suy nghĩ. Chốc lát sau hình dáng của cô lại xuất hiện, sau đó lúc hiện lúc mất. Mạc Ngân liền hiểu đây là dị năng... tàn hình.
-" Ngân ca ca." Lưu Kim Nguyệt đột nhiên mở mắt, thấy Mạc Ngân đang nhìn mình. Ngượng ngùng kêu, sao Ngân ca lại ở đây. Cô nhớ là đang đi chung với đám bạn học mà.
-" Tỉnh rồi. Sớm hơn người khác nha." Mạc Ngân mỉm cười
-" Ngân ca ca, anh nói gì vậy? Sao anh lại ở đây, em bị làm sao? Còn mọi người đâu cả rồi. Bên ngoài thật tối." Lưu Kim Nguyệt nhìn từ kính xe, xung quanh một màu đen quỷ dị, giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều.
Mạc Ngân chậm rãi nói về hết thẩy tình hình đã xảy ra và hiện tại cho Lưu Kim Nguyệt biết.
-" Ngân ca ca, em xin lỗi. Điều tại em không nghe lời." Lưu Kim Nguyệt hốc mắt đỏ ửng, nước mắt đảo quanh, hai tay lại xoắn vào nhau, khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành một đoàn.
Thấy cô còn đang run sợ và đáng thương hề hề nhìn cậu như vậy, Mạc Ngân mềm lòng, nhẹ vỗ đầu an ủi.
-" Anh không trách em, mọi người trong nhà sẽ an toàn. Chắc họ cũng đã tỉnh lại rồi. Em đó, không phải anh đã dặn không được ra khỏi nhà sao?"
Lưu Kim Nguyệt nghe vậy liền cúi đầu nắm chặt góc áo. Thật ra cô rất nghe lời Mạc Ngân dặn, nhưng sáng sớm cô nhận được điện thoại của nhóm bạn cùng lớp, nói đã lên đến thành phố H ôn tập sẵn tiện thăm cô. Rũ cô ra ngoài dạo phố, cô cũng đã từ chối những bọn họ cứ một khóc hai nháo ba treo cổ, nên cô không đành lòng, đồng ý ra ngoài. Nhưng không ngờ họ chở cô ra tận nhà người thân ở ngoại ô phía Nam này. Muốn về bọn họ lại không cho, điện thoại lại không có tín hiệu, cô lại không quen thuộc nơi này nên đành ở lại ôn bài với mọi người. Chờ trễ chút kêu họ chở về, ai ngờ lại nghe được tiếng nổ và động đất, tiếp đó là ngất xỉu cả đám.
-" Em đó, thời buổi thay đổi rồi. Sau này không được mềm lòng như vậy nữa, có biết chưa?" Mạc Ngân bất đắc dĩ, thản nhiên dạy dỗ.
-" Em biết, Ngân ca ca." Lưu Kim Nguyệt lau nước mắt, gật đầu đáp.
Mạc Ngân hài lòng mỉm cười, cậu nổ máy xe chạy thẳng một đường. Hiện tại cậu cần tìm một nơi để nghỉ chân. Đợi đến ngày mai chắc chắn bên ngoài rất náo nhiệt, không an toàn. Một mình cậu còn dễ nói, hiện tại dẫn theo một con thỏ con, cậu phải cẩn thận.
-" Ngân ca ca, đám bạn của em sẽ không sao...sao chứ?" Lưu Kim Nguyệt ngập ngừng hỏi
-" Xem bản lĩnh và vận khí của bọn họ thôi." Mạc Ngân chuyên tâm lái xe, hờ hững trả lời. Mấy người đó có đủ bản lĩnh thì sẽ sống sót được còn xui xẻo thì biến thành tang thi.
Lưu Kim Nguyệt nghe vậy thì không hỏi nữa, cô nhìn ra ngoài cửa kính xe, một bầu trời đen như mực, không sao không trăng lại không gió. Rất thích hợp làm chuyện cướp bóc. Không phải cô vô tâm, mà là bất lực. Đám bạn đó tuy không phải nói là thân nhưng dù sao cũng cùng nhau hơn một năm nay. Nói không lo là giả, nhưng cô biết chỉ ở đây lo suông, hiện tại không thể làm gì khác được. Mong như Ngân ca nói, vận khí của bọn họ tốt một chút.
Mạc Ngân chạy trêи quốc lộ khoảng hơn ba mươi phút thì dừng lại. Nơi này là một vùng nông thôn thuộc Hợp thành của T thị, đã ra khỏi thành phố H. Một căn nhà bốn gian, đã lâu không có người ở, hơi cũ kỹ nhưng quan trọng là tường cao ba mét với cửa lớn bằng sắt và hàng rào dây chì gai kia. Mạc Ngân cho xe dừng trước cửa, móc trong balô ra một thanh chủy thủ mỏng manh sáng lạnh, bước xuống đâm nhẹ vào ổ khóa lớn ở cửa.
"Rắc" Ổ khóa đứt lìa làm hai, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lên xe chạy thẳng vào trong. Cậu khóa cửa kĩ rồi kêu cô nàng đang ngẩn người nhìn cây chủy thủ trong tay đi dọn dẹp một gian phòng. Hôm nay Mạc Ngân cùng Lưu Kim Nguyệt nghỉ tại phòng đó.
Còn về ngày mai, bên ngoài trở thành khung cảnh gì. Mạc Ngân chỉ nhìn trần nhà cũ nát đầy mạng nhện mà đăm chiêu. Được sống lại ở thế giới này, nếu có thể lựa chọn cậu thà sống vì gia đình và người thân hiện tại. Con người của cậu trãi qua sống chết, phản bội, linh hồn phêu bạc hết năm đã không còn trong sáng, thuần lương nữa rồi. Lạnh lùng, vô tâm, tàn nhẫn mới là Mạc Ngân cậu hiện tại. Kêu cậu cứu những người ngoài kia, cậu thật sự không muốn. Làm thánh nhân hay bạch liên hoa cứu thế, cậu không có hứng thú. Nhưng vì hệ thống, cậu nhẫn nhịn liền xong.
-" Mạc Ngân." Tiếng hệ thống Mạc Tinh vang lên. Nó như đang hiểu được suy nghĩ và cảm xúc trong lòng cậu.
-" Chuyện gì?" Mạc Ngân không để ý, tùy tiện hỏi.
-" Thật ra cứu vớt thế giới này không như cậu nghĩ. Hệ thống không cần cậu cứu hết tất cả nhân loại. Chỉ cần cậu diệt trừ được cái thứ đã giết chết hành tinh xanh này là được. Như vậy nó sẽ không biến thành hành tinh đen được nữa. Tất nhiên nhân loại sẽ không biến mất và rời đi nữa." Mạc Tinh do dự nhưng vẫn nói rõ. Nó lo cho Mạc Ngân ôm tâm lí quá trói buộc mà không vui. Ở thời điểm quan trọng sẽ rất nguy hiểm.
-" Thật sự? Sao không nói sớm. Như vậy còn tạm được. Mạc Tinh nha~ thương cưng nhất rồi." Mắt Mạc Ngân sáng ngời. Nói thật, làm người cứu thế không dễ chịu chút nào đâu. Rất phiền toái.
Tiểu hệ thống Mạc Tinh bảo trì trầm mặc với câu nói này của Mạc Ngân.
Cuộc chiến đấu và chém giết, chết chóc cùng tang thương, máu tanh chuẩn bị bắt đầu.
THÂN ÁI ~
Khụ... sau khi đăng xong chương này ta mới nhớ còn chương nữa mới thấy được cái bóng nam a~~ khụ khụ